Sau khi kết thúc buổi mua sắm, Hắc Ly lại được Trình Đế Uy dẫn tới một nơi khác.
Là nơi làm việc của hắn, tổng bộ Hoàng Ảnh Môn.
“Anh làm việc ở đây sao?”
Vừa bước xuống xe, Hắc Ly liền quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh.
Trình Đế Uy cũng nhìn cô, khẽ mỉm cười rồi gật đầu xem như thừa nhận.
“Thế, hôm nay anh đưa em đến đây làm gì?”
Cô gái khoác tay người đàn ông, trong lúc đang chờ thang máy thì lại tiếp tục hỏi.
“Là một người bạn của anh nhờ anh mang em tới chỗ này.” Trình Đế Uy cúi đầu hôn nhẹ lên trán người yêu, cưng chiều đáp: “Cô vợ của anh ta, nghe bảo là rất hâm mộ em.
Cho nên trước khi đi đẻ nhất quyết phải gặp được em một lần.”
“Việc đi đẻ và hâm mộ em thì có gì liên quan tới nhau ư?”
Hắc Ly nghe xong chỉ cảm thấy vừa kì cục vừa buồn cười.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Trình Đế Uy lại khiến cho cô suýt té ngửa.
“Dĩ nhiên là liên quan.
Nhỡ có “hẻo” trên bàn đẻ thì cũng phải gặp được thần tượng một lần chứ.”
“Phỉ phui cái mồm anh.” Dẫu biết người đàn ông chỉ đang đùa, cô vẫn quay sang lườm hắn cháy mắt.
Trình Đế Uy khẽ bật cười.
Hắn đang định nói gì đó thì đúng lúc cửa thang máy trước mặt cũng vừa vặn mở ra.
[…]
Người muốn gặp Hắc Ly chẳng ai khác chính là cô vợ kém mười tuổi của Lục Nghị - Nghi Nghi.
Khi cô và Trình Đế Uy cùng bước vào văn phòng làm việc của hắn thì đã thấy vợ chồng bọn họ ngồi chờ sẵn ở đó, cũng chẳng biết đã chờ bao lâu rồi.
Nghe có tiếng mở cửa, Nghi Nghi liền quay đầu nhìn.
Sau đó, cả Lục Nghị đang bận xem xét tài liệu cũng ngẩng mặt lên.
Biểu cảm trên khuôn mặt tròn trịa của cô ấy lúc này hoàn toàn gói gọn trong hai từ “đặc sắc”.
Nghi Nghi đích thị là một fan cứng của Hắc Ly.
Vẻ sửng sốt lộ rõ chuẩn xác là vẻ mặt của một người hâm mộ khi được gặp thần tượng mình yêu thích bấy lâu, trong ánh mắt cô ấy còn ẩn chứa sự vui vẻ cùng mừng rỡ.
Cô ấy ngỡ ngàng nhìn Hắc Ly thật lâu, sau đó thì đột nhiên quay sang chỗ ông chồng già của mình.
“Nhìn anh làm gì? Chẳng phải em nói muốn gặp Irina Yu sao? Người thật đang ở trước mặt em rồi đấy!” Lục Nghị ngược lại hoàn toàn không thèm bố thí cho cô vợ trẻ một ánh mắt, chỉ chuyên tâm đọc tài liệu.
Thậm chí trong giọng điệu của anh ấy còn nghe rõ vẻ hậm hực.
Mà hậm hực thì cũng đúng thôi.
Nhà nuôi một cô vợ yêu thần tượng hơn cả chồng, trước khi đi đẻ còn nằng nặc đòi phải gặp thần tượng bằng được.
Rất may, anh ấy vẫn chưa bị cô vợ của mình làm cho tức chết.
Tuy thế, bình thường Lục Nghị lại ít khi so đo hay cãi cọ chuyện gì với Nghi Nghi.
Bản tính anh ấy không chấp nhặt con gái, huống hồ tiểu lão bà Nghi Nghi kém anh ấy tận mười tuổi, năm nay mới chỉ mười chín.
Tuổi đời trẻ như vậy, tính cách có chút trẻ con là điều khó tránh khỏi.
Chẳng qua lần này, việc Nghi Nghi cứ nài nỉ xin gặp Irina Yu mới khiến Lục Nghị hơi bực dọc.
Nhưng mà bực thì cũng chỉ bực chút chút thôi, rồi lại hết ngay ấy mà.
Nghi Nghi dường như cũng hiểu tính cách của anh chồng gì, tạm thời không đả động gì đến Lục Nghị.
Ngược lại cô ấy chầm chậm đi tới trước mặt Hắc Ly, cũng chẳng buồn quan tâm người đàn ông đang đứng bên cạnh cô.
“Chị là Irina thật sao?” Sau một hồi nhìn cận mặt để quan sát thật kĩ, Nghi Nghi dường như vẫn không dám tin.
“Trông chị có chỗ nào giả sao?” Hắc Ly mỉm cười hỏi lại: “Chồng em không thể giỏi đến mức tìm được một người thứ hai giống chị đâu.”
Nghi Nghi vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Cô ấy hơi ngập ngừng: “Em…Liệu em có thể chạm vào chị được không?”
Chạm?
Hắc Ly thoáng chau mày sau khi nghe được lời đề nghị của Nghi Nghi.
Bình thường cô rất ít khi để người khác chạm vào bản thân, dù đó có là người nhà.
Nhưng mà…
Ai đó bất giác liếc qua cái bụng lớn vượt mặt của người đối diện.
Có lẽ cô không nên từ chối một bà bầu, phải không nào?
[…]
Nghi Nghi mới chỉ mười chín tuổi, tính cách có hơi trẻ con, lại nói rất nhiều.
Ban đầu tiếp xúc, trong lòng Hắc Ly chỉ cảm thấy cô nàng này thật phiền phức.
Nhưng sau khi trò chuyện một hồi, cô cũng dần thoải mái hơn, trở nên thân thiết với cô ấy.
Qua lời kể của Nghi Nghi, Hắc Ly biết cô ấy là một tác giả nghiệp dư chuyên viết truyện qua mạng.
Hâm mộ Irina Yu từ lúc cô mới nổi tiếng ở làng thời trang, cô ấy thậm chí còn viết cả một fanfic bách hợp đỏ mặt giữa chính mình và thần tượng.
Trong điện thoại của Nghi Nghi thì hầu như toàn là hình chụp của Hắc Ly.
Sự hâm mộ của cô ấy đối với cô chỉ có thể dùng hai từ “phát cuồng” để hình dung.
“Nhưng mà em thật không ngờ chị lại là bạn gái của boss của chồng em!”
Lúc này hai người đang đi tham quan một vòng trong Hoàng Ảnh Môn, cũng là để hai nam nhân có không gian riêng bàn công việc.
Dọc đường đi, bọn họ gặp rất nhiều người.
Nghi Nghi thường hay đến đây nên hầu hết nhân viên trong tổng bộ đều quen mặt cô ấy.
Chỉ là lần này đi cùng cô ấy còn có Hắc Ly.
Những người đi qua bọn họ đều không nhịn được phải ngoái đầu nhìn cô gái tóc đỏ đi cùng Lục phu nhân.
Nghi Nghi giữ thái độ thân thiện với tất cả.
Đương nhiên vẫn không quên huyên thuyên cùng Hắc Ly.
Đột nhiên cô ấy nói một câu: “Mà chị Irina này, thực ra thì em không thích chị hẹn hò với Trình thiếu đâu.”
“Vì sao?” Hắc Ly hơi nhướn mày.
“Anh ấy badboy lắm!” Nghi Nghi rất thành thật trả lời: “Trước đây từng cặp kè với rất nhiều cô gái.”
Khi Lục Nghị tiết lộ rằng Hắc Ly đang hẹn hò với Trình Đế Uy, cô ấy đã lên mạng tra cứu tất tần tật về hắn.
Kết quả thì chẳng cần nói cũng biết, toàn bộ đều là những tin đồn tình ái khiến người ta đọc mà choáng váng.
Cô ấy thật sự không muốn thần tượng của mình hẹn hò với một người như vậy đâu.
Những điều này đương nhiên Hắc Ly đều rõ cả.
Nhưng cô cũng chỉ biết mỉm cười ngượng nghịu.
Nhìn lại mọi việc bản thân từng làm trong quá khứ, cô tự thấy mình nào có khác gì Trình Đế Uy.
Chiến tích cũng kinh hoàng chẳng kém hắn.
Đều là nồi nào úp vung nấy cả thôi.
“Nhưng nếu chị yêu Trình thiếu thì hãy cứ hẹn hò thôi.”
Dù thừa nhận không thích, cuối cùng Nghi Nghi vẫn chốt hạ: “Chỉ cần chị thoải mái vui vẻ là được.”
Cô ấy quả thật không thích lắm về việc Hắc Ly hẹn hò với Trình Đế Uy, nhưng cũng không vì thế mà tự cho phép bản thân có quyền can thiệp vào cuộc sống của thần tượng.
Tình yêu chẳng phải nên chọn người phù hợp nhất hay sao? Quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay Hắc Ly.
Câu nói của Nghi Nghi cũng khiến Hắc Ly cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Xong, cô liền nháy mắt với cô ấy: “Vậy em có thể giữ bí mật chuyện này giúp chị được không?”
“Được ạ.” Nghi Nghi nghe thế thì liền gật đầu lia lìa, cứ như thể đang được giao một trọng trách cực kì quan trọng.
Rồi cô ấy lại lân la gợi chuyện với người bên cạnh: “À chị ơi, trên tầng ba mươi có một quán đồ uống ngoài trời chuyên phục vụ cho mọi người trong tổng bộ.
Chị có muốn lên xem thử không?”
“Ý hay đấy! Chị cũng cảm thấy hơi khát.
Chúng ta lên gọi đồ uống xong tiện thể nghỉ chân luôn.”
Hắc Ly khẽ cười rồi liền gật đầu tán đồng.
Suýt chút nữa thì cô quên rằng Nghi Nghi đang mang thai chín tháng.
Kéo cô ấy đi nhiều như vậy, chắc chắn chân đang rất mỏi đây.
Thế là hai chị em liền khoác tay quay về chỗ thang máy.
Vừa vặn lúc này, một chiếc thang máy cũng dừng lại ở ngay tầng mà bọn họ đang đứng.
Cửa thang mở ra, bên trong không ngờ còn có người – một cô gái.
Hình như cô ấy định ra ở tầng này nên đã đứng ngay cửa thang.
Người vào kẻ ra, bên cạnh Hắc Ly còn có Nghi Nghi đang mang thai nên không thể tránh khỏi, cô và cô gái kia đã không cẩn thận va vào nhau.
“Thật xin lỗi!”
Đang lúc vội vàng, Hắc Ly chỉ kịp nói một câu như thế.
Nhưng cô gái kia lại chẳng có lấy nửa lời đáp lại, thậm chí chỉ quay ra nhìn cô một cách đầy lạnh lùng rồi bỏ đi thẳng.
Bởi vì thang máy đang chuẩn bị đóng cửa cho nên Hắc Ly cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng bước vào trong.
Tới khi cửa thang hoàn toàn khép lại, Nghi Nghi đứng bên cạnh cô mới lên tiếng.
Khuôn mặt tròn trịa của cô ấy lộ ra biểu cảm bĩu môi đầy khinh thường: “Loại người kì quái gì thế không biết! Tỏ vẻ kiêu chảnh để cho ai xem chứ?”
“Nghi Nghi à, cô gái đó là ai vậy?” Hắc Ly cũng không hài lòng với thái độ của cô nàng vừa gặp.
Nhưng khác với Nghi Nghi, cô vẫn rất bình tĩnh.
“Cô ta tên Liên Diệu Linh.” Nghi Nghi vừa tựa lưng vào tường cho đỡ mỏi vừa trả lời câu hỏi của Hắc Ly: “Là con gái vàng ngọc của vị Liên nguyên lão mà em kể với chị đấy.”
“Nhưng chẳng qua cô ta cũng chỉ là một kẻ dựa hơi ông bố quyền cao chức trọng của mình thôi.
Đã thế tính cách còn vô cùng xấu.
Chả trách hai mươi lăm tuổi rồi vẫn chưa có người yêu.” Dường như thấy bản thân chỉ giới thiệu về thân thế thì chưa đủ, cô ấy còn cố tình bổ sung thêm “tính cách” của Liên Diệu Linh.
Thái độ của Liên Diệu Linh này rất đáng ghét.
Mỗi lần đến tổng bộ, thấy cô ta là Nghi Nghi liền khó chịu trong lòng.
Nếu không phải vì chồng cô ấy là cấp dưới của Liên nguyên lão thì cô ấy đã…
Liếc mắt nhìn biểu cảm tức giận trên khuôn mặt của Nghi Nghi, Hắc Ly có thể đoán được phần nào rằng quan hệ của cô ấy với người tên Liên Diệu Linh kia rất không tốt.
Nhưng cô chẳng nghĩ nhiều.
Dù sao bản thân cũng không hay có thói quen xen vào chuyện của người khác.
Tuy nhiên Hắc Ly lại không biết một điều.
Đó là cô và Liên Diệu Linh tưởng chừng không liên quan lại có một điểm chung chẳng ai muốn.
Cùng có tình cảm với một người đàn ông..