Cậu lạc bộ tư nhân Gia Dụ chính là trung tâm giàu có nhất ở phía Nam thành phố, chỉ có những xí nghiệp niêm yết và những nhà giàu hạng nhất mới có tư cách trở thành hội viên, cho nên người thường căn bản không vào được.
Đây là câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất phía Nam thành phố, thậm chí là còn cao cấp nhất cả nước.
Còn liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố, bao gồm 70% là doanh nghiệp, là thương nhân số một phía Nam thành phố.
Vậy nên cuộc tụ hội liên minh thương nghiệp này chắc chắn sẽ tụ hợp phần lớn những thế gia giàu có ở trong thành phố phía Nam.
Rất có thể còn thu hút rất nhiều ánh mắt của các nhà báo.
Vương Thành đến đây không phải vì rất chú ý đến cuộc tụ hội liên mình thương nghiệp này, mà ngoại trừ đi cùng Hà Hiểu Nghiên thì anh còn muốn mở mang kiến thức về hổi sở cao cấp nhất của Tập đoàn tài chính Kỳ Hạ của ông nội anh xem là cái dạng gì.
Rất nhanh đã đến ngày tụ hội liên minh thương nghiệp ở phía Nam thành phố, Vương Thành lái xe đi trước Hà Hiểu Nghiên, dự định sẽ gặp nhau ở tại câu lạc bộ Gia Dụ luôn.
Lúc này Hà Hiểu Nghiên đang mặc bộ dạ hội lộng lẫy, tuy hôm nay là đến tham gia cuộc tụ hội liên minh thương nghiệp thôi, nhưng có thể lâu rồi không gặp ông ngoại và các cô dì của cô nên cô vẫn quyết định mặc trang phục lộng lẫy một chút.
"Hiểu Nghiên, hôm nay tên bạn trai nghèo của cậu không đi à?" Lâm Nghệ Phân cũng không muốn để Vương Thành đi cùng.
Tràng cảnh hoành trắng ngày hôm nay mà lại mang một tên nghèo nhà quê đến thì e là cô ta sẽ bị bố của và các chị em trong nhà chê cười đến chết.
Hống gì hôm nay còn có rất nhiều những công tử nhà giàu đến, đặc biệt còn có nhà họ Tô, gia tộc giàu có nhất phía Nam thành phố, đây chính là tập đoàn vô cùng danh giá, tập đoàn bình thường khác hoàn toàn không thể so sánh được với họ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì rất có thể hôm nay những công tử giàu có đó cũng đến, nếu bọn họ vừa mắt Hà Hiểu Nghiên nhà mình, vậy là bọn họ trèo cao rồi.
"Đương nhiên là Vương Thành có đến rồi! Con còn muốn giới thiệu anh ấy với ông ngoại đó!" Hà Hiểu Nghiên vừa trang điểm vừa đáp lời Lâm Nghệ Phân.
Vừa nghe thấy Vương Thành cũng đi, Lâm Nghệ Phân liền không vui.
"Nó đến làm gì? Một thằng nghèo nhà quê đến là muốn làm mất mặt mẹ à? Nhanh nói nó không cần đến đi." Lâm Nghệ Phân có chút tức giận, ngày hôm nay không phải chỉ có người nhà mẹ đẻ của bà ta đến mà còn có rất nhiều những gia tộc giàu có cũng sẽ đến.
Đều là những thương nhân mà bà ta quen biết, nếu để bọn họ biết con gái mình yêu một thằng nghèo thì không phải sẽ bị bọn họ chế giễu sao?
Đặc biệt là mấy vị công tử giàu có nhà họ Tô, nếu như bọn họ biết Hà Hiểu Nghiên đã có bạn trai rồi thì sẽ thế nào chứ? Sao có thể trèo cao được nữa.
"Mẹ, sao mẹ lại như thế rồi!" Hà Hiểu Nghiên không vui, sao mẹ không thể thích Vương Thành giống như ba chứ? Nhưng hình như cũng không thể giống như ba của cô, ông ấy nịnh nọt Vương Thành đến lợi hại!
Đúng vào lúc này, chuông cửa nhà bọn họ vang lên.
"Nhất định là Vương Thành tới, để con đi mở cửa!" Hà Hiểu Nghiên vui vẻ nói, nhưng cô còn chưa đứng dậy thì có bóng người nhanh hơn cô một bước, chính là ba của cô Hà Dương.
Sau khi cửa mở ra, quả thật là Vương Thành đến, Hà Dương lập tức nhiệt tình mời anh vào nhà.
"Vương Thành, cháu tới rồi! Đi đường vất vả, ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, để chú đi lấy chút hoa quả đến cho cháu!"
Hà Hiểu Nghiên nhìn thấy bộ dáng nịnh nọt của ba mình với Vương Thành thì cũng câm nín, quả thực là khác mẹ một trời một vực.
Dường như Vương Thành cũng đã quen với việc Hà Dương đối xử nhiệt tình với mình, sau khi anh lên tiếng chào hỏi thì cũng bươsc vào, ngồi chờ ở phòng khách.
Hà Hiểu Nghiên cũng mặc trang phục dạ hội lộng lẫy bước từ trên tầng xuống.
Vương Thành theo bản năng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Hà Hiểu Nghiên mặc một bộ váy hai dây màu hồng tím bồng bềnh có thắt eo, trên vai còn khoác một chiếc khăn choàng màu hồng bằng tơ, chân đi một đôi giày cao gót màu đỏ khêu gợi, đeo những món đồ trang sức tinh xảo trang nhã, ngay cả tóc cũng được cô uốn xoăn gợn sóng.
Hôm nay Hà Hiểu Nghiên vô cùng xinh đẹp, tựa như tiên nữ dáng trần, cho dù là về khí chất hay là giá trị nhan sắc đều khiến cho người ta không nhịn được mà si mê, Vương Thành nhìn thấy cũng ngơ ngẩn cả người.
"Hiểu Nghiên, hôm nay em rất đẹp." Vương Thành không nhịn được mà khen ngợi, đôi mắt chăm chí nhìn Hà Hiểu Nghiên không thể rời ra được.
hà Hiểu Nghiên thấy Vương Thành nhìn chằm chằm vào cô, khuon mặt tươi cười cũng ửng hồng lên, nhưng trong lòng vẫn rất vui mừng: "Vương Thành, chúng ta đi thôi!"
Nói xong cô đi đến bên cạnh anh, thân mật khoác lên cánh tay Vương Thành, còn tựa nửa người vào anh.
Trên người Hà Hiểu Nghiên có mùi nước hoa thơm ngát càng khiến cho người ta si mê.
"Có cần chờ chú dì cùng đi không!" Sau khi Vương Thành phản ứng lại thì mới hỏi một câu.
"Không cần, chúng ta đi trước đi! Để bọn họ đi một xe là được rồi!" Hà Hiểu Nghĩ muốn ở một mình với Vương Thành cớ.
"Vậy được thôi!" Sau khi Vương Thành lên tiếng, liền đưa Hà Hiểu Nghiên đi.
Mà lúc Lâm Nghệ Phân đuổi đến thì hai người cũng đã lên xe, nhìn bà ta vừa tức vừa vội.
"Không biết Hiểu Nghiên nghĩ gì trong đầu mà lại cứ bám lấy một tên nhà nghèo không buông.
Con gái cũng chỉ có mấy năm thanh xuân, không đặt lên người những công tử giàu có mà lại cứ nhất thiết phải ở bên cạnh một thằng nghèo, thật là tức chết tôi."
"Bà tức cái gì, có câu nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng có xem thường người nghèo.
Biết đâu ngày nào đó người ta đột nhiên xoay người trở thành một quý công tử giàu có thì sao đây?" Sau khi Hà Dương chỉnh lại âu phục một chút thì lập tức ra cửa, vất vả lắm mới gặp được Vương Thành, ông ta còn muốn biểu hiện tốt trước mặt anh một phen.
"Chỉ dựa vào nó mà cũng muốn xoay người làm quý công tử á? Nằm mơ à, khiếp sau cũng không thể." Lâm Nghệ Phân tức giận nhất không phải vì chồng bà ta cùng một thuyền với Hà Hiểu Nghiên, mà là bộ dáng như nhìn thấy thái tử gia thời cổ đại của ông ta, không thèm giữ thể diện mà đi a dua xu nịnh Vương Thành.
Mấy người chạy xe một mạch đi, rất nhanh đã đến câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ.
NÓi là câu lạc bộ tư nhân nhưng diện tích cũng quá lớn rồi, nhìn từ bên ngoài vào lại càng giống như một trang viên, hoặc là một hoa viên tư nhân diện tích rộng rãi.
Có người nói bên trong còn có sân golf, có thể thấy được diện tích nơi này rất lớn.
Sau khi Vương Thành đỡ tay Hà Hiểu Nghiên xuống xe, nhìn ra xa, vậy mà liếc mắt cũng không thấy điểm cuối.
"Cái câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ này cũng quá lớn rồi đó, còn lớn hơn trang viên luôn." Hà Hiểu Nghiên kinh ngạc.
"Đúng là rất lớn." Vương Thành cũng thầm giật mình, dưới tay tập đoàn tài chính của ông nội mình còn có một câu lạc bộ tư nhân có quy mô lớn như thế này.
Hơn nữa còn chỉ chấp nhận những gia tộc giàu có và những tập đoàn niêm yếu mà thôi, có thể thấy được tập đoàn tài chính của ông nội có biết bao nhiêu tiền.
Hai người Vương Thành cũng không vào trước, muốn tham gia vào buổi tụ hội liên minh thương nghiệp của phía Nam thành phố này phải được thành viên của liên minh đưa vào, nếu không thì sẽ không vào được.
Ngay lúc hai người Vương Thành đang chờ thì ở xung quanh câu lạc bộ tư nhân đã có rất nhiều xe sang trọng đến, đủ các loại như Rolls - Royce, Bentley, Ferrari, Porche...
Rất nhanh cũng có rất nhiều thành viên của hội liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố cũng bước xuống, cho dù là nam hay nữ thì cũng đều ăn mặc rất trang trọng.
Tham gia vào loại buổi tiẹc như này, không ai ăn mặc tùy tiện cả, nếu không sẽ bị người khác xem thường và chê cười.
Ở đây đoán chừng cũng chỉ có Vương Thành là ăn mặc tùy ý nhất, nhưung anh cũng không để ý đến ánh mắt của những người này.
Rất nhanh Hà Dương và Lâm Nghệ Phân cũng đã đến nơi, sau khi bước từ trên xe xuống, nhìn thấy Vương Thành vẫn ăn mặc tùy ý như vậy thì mặt mày tối tăm lại.
"Có phải tên nghèo này không có tiền hay không, ngay cả quần áo tử tế hẳn hoi cũng không có, thật đúng là tôi mất mặt."
"Bà thì biết cái gì, đây gọi là khiêm tốn." Hà Dương vừa đáp lời bà ta vừa quay ra nghênh đón Vương Thành.
Làm Lâm Nghệ Phân tức muốn chết luôn rồi.
Thời gian trôi qua, thành viên của liên minh thương nghiệp cũng bắt đầu dẫn người tiến vào câu lạc bộ tư nhân, Lâm Nghệ Phân cũng là một thành viên của liên minh thương nghiệp, bà ta cũng có thể dẫn người đi vào.
Nhưng khi bà ta đưa Vương Thành chuẩn bị vào câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ thì đột nhiên đằng sau lại có người gọi nhóm bọn họ lại.
"Người này ăn mặc quá tùy ý, có phải nên cấm anh ta bước vào không?"
Người nói chuyện là Lâm Diệp đang đứng trong đám người, khóe miệng anh ta nở một nụ cười lạnh lùng, đi cùng anh ta là một nhóm con em của gia tộc Lâm thị.
Đây rõ ràng là một hành động khiêu khích, hơn nữa còn là lúc đang có người của nhà họ Lâm ở đây, anh ta chưa bao giờ tự tin hơn bây giờ.
Huống chi nhà họ Lâm bọn họ cũng là một trong nhóm năm người dẫn đầu của liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố, muốn để cho một người không thể bước vào cũng quá là dễ dàng.