Quyển 3 - Chương 95: Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Xúi quẩy đụng độ

Phiên bản convert 18762 chữ

Trong lúc Yến Tuân ngồi ở biên giới Đại Hạ ngẩng đầu nhìn về phương xa thì cả Chiêm phủ cũng đang lâm vào tình trạng hỗn loạn. Hạ nhân vừa trở về báo, Ngũ tiểu thư Chiêm Tử Minh đi ra ngoài tiếp khách, bị phu nhân thành thủ thành Ổ Bành đóng cửa nhốt lại trong phủ, nguyên nhân là gì thì cũng không ai rõ.

Lúc được tin, Chiêm Tử Du đang ở trong khoang thuyền gảy đàn. Chiêm Tử Quỳ cân nhắc hồi lâu mới nói được hết đầu đuôi mọi chuyện. Nam nhân một thân trường bào sắc trắng nghe xong liền dừng tay, chậm rãi cau mày lại.

“Tử Du, tuy Ngũ muội ngày thường tùy tiện, nhưng đệ cũng phải nghĩ biện pháp, ả Điền phu nhân kia nổi danh đanh đá, vạn nhất…”

“Được rồi. Ta đã biết.” Chiêm Tử Du nhắm mắt lại, khẽ ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi rồi nói: “Nhị tỷ ra ngoài trước đi.”

“Nhưng…”

“Đi đi!”

Cửa phòng bị đóng lại, Chiêm Tử Du thở ra một hơi thật dài, ngay sau đó chậm rãi tựa lưng vào ghế dựa. Xế chiều hôm đó, không khí trên thuyền vô cùng kỳ quái, Cảnh Hàm đã dẫn người xuống thuyền từ sớm nên hiện tại cũng không có ở trên thuyền. Một canh giờ sau, Chiêm Tử Du cùng hai hạ nhân xuống thuyền, lên một cỗ xe ngựa rồi lập tức rời đi.

Mãi cho đến tối, đèn được đốt lên, lúc đám hạ nhân rối rít tụ tập ở trên boong thuyền ăn cơm thì xe ngựa mới từ xa trở lại. Chiêm Tử Du được người khiêng xuống, theo sau đó là Chiêm Tử Minh một thân y phục lộng lẫy, đầu tóc chỉ hơi rối, trên mặt còn mang mạng che kín dung mạo. Bọn hạ nhân tự động tránh đường, song nhân khoảnh khắc gió đêm thổi qua hất tung mạng che mặt, Sở Kiều có kịp nhìn thấy một bên má sưng đỏ của nàng bên dưới tấm mạng.

Chiêm Tử Minh chỉ một mình trở về mà không mang theo nha hoàn nào. Vì vậy sau giờ cơm, khi Kinh Tử Tô tới tìm tận cửa, Sở Kiều đã biết nàng tới vì chuyện gì.

Khoang thuyền dù sao cũng rất nhỏ, Tử Tô an vị trên giường của Lương Thiếu Khanh, ngây người không nói, ánh mắt có hơi thẫn thờ. Sở Kiều rót chén trà đưa cho nàng nhưng nàng cũng nhất thời không thấy.

“Tử Tô tỷ?” Sở Kiều nhỏ giọng kêu lên.

Tử Tô sửng sốt, vội vàng nhận lấy chén trà thổi thổi rồi hớp một ngụm nhỏ.

Sở Kiều thở dài, hỏi: “Tử Tô tỷ, tỷ có chuyện gì vậy?”

“A? Tỷ… tỷ…” Tử Tô lắp bắp, “Không có gì.”

Trong khoang thuyền nhất trời trầm xuống, hai người cũng không biết nên nói gì. Lúc này Lương Thiếu Khanh đột nhiên gõ cửa, tay bưng một chậu nước nóng, nói: “Tiểu Kiều, nước cô cần nè.”

“Ừ.” Sở Kiều gật đầu, đi ra nhận lấy.

Lương Thiếu Khanh rất lễ độ chào hỏi Kinh Tử Tô một tiếng rồi đi ra ngoài. Sở Kiều ngồi ở trên giường, đặt chậu nước ở trên mặt đất, tháo bao bọc ống chân rồi cởi giày ra, Tử Tô nhìn thấy liền đột nhiên ngồi xổm xuống giúp Sở Kiều cởi giày ở chân bên kia.

“Tử Tô tỷ!” Sở Kiều cả kinh, hỏi: “Tỷ muốn làm gì?”

“Tỷ? Giúp muội rửa chân.”

Sở Kiều nhất thời có chút tức giận, nàng nhăn trán, bực bội nói: “Ai bảo tỷ làm những chuyện này?”

Kinh Tử Tô sửng sốt, tựa hồ có hơi sợ hãi. Nàng ngượng ngùng thu tay về nhưng vẫn ngồi xổm trên mặt đất, hai tay buông thõng vẫn còn nhỏ nước, có chút mờ mịt nhìn Sở Kiều, không dám làm thêm một cử động nào khác.

Sở Kiều đi giày lại, cau mày nói: “Tỷ ngồi lên giường đi.”

Kinh Tử Tô vội vàng ngồi trở lại trên giường nhỏ, bộ dáng cẩn thận e dè kia khiến Sở Kiều có chút chua xót trong lòng, nàng cau mày nói: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Kinh Tử Tô khẽ cắn môi dưới, suy nghĩ thật lâu nhưng rốt cuộc vẫn lắc đầu, “Không có gì, ta… ta không sao.”

Dứt lời nàng liền đứng lên, dưới chân chợt mềm nhũn khiến nàng loạng choạng suýt ngã. Sở Kiều vội vàng đưa tay ra đỡ, qua làn y phục có thể cảm nhận được người trong tay gầy trơ xương, yếu ớt kinh người.

Kinh Tử Tô đi ra mở cửa khoang, trên sông gió rất to, thoáng cái đã thổi rối tung mái tóc đã có chút khô vàng của nàng. Thật thì Tử Tô còn rất trẻ, vẫn chưa tới hai mươi lăm, nhưng khóe mắt đã hằn vài nếp nhăn rất nhỏ, làn da cũng không hồng hào mà tái nhợt đến kinh người.

“Nguyệt Nhi, muội ngủ sớm đi, ban đêm gió lớn, phải nhớ đắp chăn tử tế.” Kinh Tử Tô bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

Sở Kiều đưa mắt nhìn nàng rời đi, thân ảnh hao gầy tựa hồ như chỉ một cơn gió liền có thể thổi bay. Đáy lòng chợt dâng lên một tia bi thương, nàng đứng thật lâu ở cửa, rốt cuộc vẫn phải hít sâu một hơi, đưa ra một quyết định không lý trí.

Nàng dĩ nhiên biết Kinh Tử Tô đến vì nguyên nhân gì. Chiêm Tử Minh một mình trở về mà không mang theo bất kỳ hạ nhân nào, hiển nhiên là hạ nhân bên cạnh nàng đều bị giam trong phủ thành thủ. Nói vậy, Chiêm Tử Minh được Chiêm Tử Du mang về, còn những nô tài đi theo nàng vẫn phải ở lại chịu lửa giận của thành thủ phu nhân?

Chiêm gia sẽ không ra mặt vì vài tên tiểu nô nha hoàn, nói như vậy thì cô gái gọi Thái Tần kia cho dù không chết cũng sẽ bị đánh gần chết. Hơn nữa mấy tỷ muội Kinh gia lần này chia lìa như vậy, những chuyện như sau này đối phương như thế nào, còn cơ hội gặp lại hay không đã trở thành một ẩn số.

Kinh Tử Tô đã không còn biện pháp khác, nàng quen biết ở đây chỉ có người muội muội vừa gặp lại là dường như còn có chút bản lãnh, chẳng những rất được chủ nhân Chiêm gia ưu ái mà còn có quan hệ mập mờ với Cảnh tiểu vương gia.

Sở Kiều vốn không muốn có dính dáng gì tới chuyện này, nàng hiểu rõ năng lực của mình hơn ai hết, hiện tại đang bị Cảnh Hàm quấn lấy, khả năng tự lo cho bản thân còn không có thì làm gì có nhiều thời gian đi lo thị phi. Chính vì vậy mà khi nãy nàng vẫn một mực không chủ động nói ra. Nhưng ngoài dự liệu của Sở Kiều, Kinh Tử Tô cũng không mở miệng, nàng ấy chỉ thấp thỏm bất an ngồi đó, nhiều lần muốn mở miệng nhưng vẫn không hé môi, cuối cùng lại rời đi mà không đả động một chữ đến chuyện kia.

Có lẽ nàng ấy cũng hiểu, hiểu muội muội mình đang trong tình trạng như thế nào, hiểu cầu xin của bản thân sẽ làm khó Sở Kiều đến thế nào, hiểu cho dù nói ra cũng chỉ phí công, hiểu chuyện này sẽ mang họa đến cho vị muội muội khó khăn lắm mới gặp lại này.

Sở Kiều cau mày, ngồi ở trên giường buộc chặt lại bao giày, sau đó nhét một thanh chủy thủ sắc bén vào trong giày, đứng lên mở cửa đi ra ngoài.

Sở Kiều chính là một người như vậy, nàng có thể vô cùng lý trí, vô cùng khôn khéo, có thể phân tích toàn bộ lợi hại của mọi tình huống, nhưng lại chịu không được người khác đối xử tốt với mình. Chính vì tính cách này mà nàng đã đi theo Yến Tuân vào ra sinh tử suốt tám năm, cũng chính vì tính cách này mà nàng đã mềm lòng trước biểu hiện cứng rắn kiên quyết của Kinh Tử Tô.

Trăng tròn bị mây đen che kín khiến trời đất một mảnh đen kịt, Sở Kiều nhẹ nhàng tung mình xuống khỏi thuyền, quay đầu lại nhìn về phía hai gã lính canh của Cảnh Hàm đang ngủ mê man một chút rồi ngay sau đó xoay người chạy như điên.

Một canh giờ sau, Sở Kiều đã thần không biết quỷ không hay xâm nhập phủ đệ của Điền thành thủ. Nếu không nói tới thỉnh thoảng còn xuất hiện vài thủ vệ dẫn chó dữ đi tuần thì cái trang viên cổ đại nhìn như đề phòng cẩn mật này ở trong mắt Sở Kiều chỉ như một công viên giải trí.

Thuần thục trượt xuống khỏi một thân cây, Sở Kiều lặng yên không tiến động tiến vào hậu hoa viên. Phủ thành thủ được xây theo kiến trúc liên thông, hơi có chút giống quân doanh, nghe nói Điền thành thủ là một võ tướng nổi danh, quả nhiên không sai. Sở Kiều linh hoạt nép vào sau một ngọn núi giả, lắng tai nghe ngóng thì nghe được xa xa có tiếng bước chân tựa hồ như đang đi về phía này.

Phía trước là bụi cỏ rậm rạp, bên phải là rừng cây sum xuê, nhìn sơ thì rừng cây xem như là chỗ ẩn núp tốt nhất, nhưng Sở Kiều có thể chắc rằng nơi đó giấu rất nhiều cạm bẫy, chỉ cần đi sai một bước sẽ bị loạn tiễn xuyên tim, không thoát được. Cho nên con đường này tuyệt không nên đi.

Sở Kiều đưa mắt quan sát hướng Đông Nam có ban công san sát, nhướng mày khẽ nheo khóe mắt. Nàng vọt ra khỏi núi giả, lấy đà chạy thẳng về phía hành lang gấp khúc. Mắt thấy sắp đụng phải cây cột, Sở Kiều nhấc chân đạp mạnh lên thân cột, theo quán tính tung mình lên không trung. Nàng đạp thêm ba bước, đến khi dần dần mất đà thì liền dùng một tay bám vào mép mái ngói, cũng vươn tay còn lại lên bám lấy mép ngói, hai chân quặp lấy cây cột làm điểm tựa rồi tung người nhảy lên nóc nhà. Lúc khúc quanh xuất hiện ánh đèn thì thân thể nàng đã nhanh nhẹn như một con thằn lằn nép sâu dưới mái ngói khúc khuỷu.

“Đi bên này.” Một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên, ngữ khí mang theo vẻ nịnh nọt cùng e dè.

Ngay sau đó có tiếng bước chân hỗn độn vang lên, nghe tiếng thì ước chừng có hơn hai mươi người. Sở Kiều cau mày, lẳng lặng nằm im không nhúc nhích.

“Vốn nghe nói công tử phong thái hơn người, võ nghệ xuất chúng, trí dũng song toàn, là rồng trong biển người, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, lời đồn đại không so được một phần với phong thái của công tử.”

Nam nhân đột nhiên cười ha hả, tựa hồ như rất vui vẻ vì lời nói của mình. Song vị công tử được tán dương vẫn không nói một lời, trong vườn hoa chỉ quanh quẩn tiếng cười khoa trương của nam nhân nọ.

Cười một hồi vẫn không thấy có ai hưởng ứng, nam nhân kia cười khan hai tiếng rồi ngừng lại, nhưng ngay sau đó như chợt nhớ tới chuyện gì đó, liền cười nham nhở nói: “Đi bên này, sắp đến rồi, sắp đến rồi. Bổn quan vừa mới mua từ thành Hiền Dương về một nữ nô dung mạo vô song, kiều mỵ động lòng người, đã tắm rửa ăn vận tử tế, he he, chỉ còn chờ công tử hưởng dụng nữa thôi.”

Đoàn người đang đi chợt thoáng khựng lại, vừa lúc dừng ngay ở phía dưới Sở Kiều khiến nàng căng thẳng cả người, nắm chặt chủy thủ trong tay, nín thở nhíu mày.

Một giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên, chủ nhân giọng nói tựa hồ có hơi cảm mạo nên tiếng nói có chút nghèn nghẹt nặng nề giọng mũi, nhưng vẫn không chút tổn hại gì đến khí thế khiếp người kia, “Thành Hiền Dương?”

“Dạ.” Nam nhân nọ cười một tiếng, “He he, vậy công tử cũng biết, phía Đại Hạ của công tử thịnh dùng nô lệ nên giá tiền cũng dễ chịu hơn so với Biện Đường nhiều. Trước đó sư gia Thôi Tư Mã có đến thành Hiền Dương làm chút việc nên đã thuận tiện mua về. Công tử, ngài có muốn hay không?”

Vị công tử im lặng một hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói: “Đi xem một chút.”

Gã quan viên kia nhất thời vui mừng, cười hớn hở mang đám người rời đi. Sở Kiều chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, xem ra tối nay trong phủ Điền thành thủ có khách quý, khó trách thủ vệ cũng không quá nghiêm mật, xem ra nàng tới đúng lúc rồi. Chẳng qua không biết là quý nhân nào mà có thể được thành thủ một phương lễ đãi như vậy, hơn nữa còn là đến từ Đại Hạ.

Không nghĩ nhiều nữa, Sở Kiều chậm rãi đứng dậy đi về hướng ngược lại, tối nay quan trọng nhất chính là phải tìm cho ra lao ngục trong phủ, tìm được Thái Tần rồi cứu nàng ra.

Sở Kiều giống như một con báo len lỏi trong bóng tối, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, nhưng thời điểm lách qua hành lang gấp khúc bên dưới, dưới chân chợt trượt một cái, nàng linh hoạt xoay người chống tay trước khi ngã oạch xuống đất, sờ thấy dưới tay là một thảm rêu xanh.

Động tĩnh như vậy, sẽ không có ai nghe thấy chứ? Tim Sở Kiều đập thình thịch, nàng còn đang tự hỏi thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía dưới, “Người nào?”

Tiếng nói trầm thấp vang lên từ cuối hành lang bên dưới, chính là giọng của công tử ít nói vừa rồi. Sở Kiều cầm chặt chủy thủ, hít sâu một hơi, cau mày không nói một lời.

Công tử kia thấy nàng không nói lời nào thì cười lạnh một tiếng, tung người nhảy lên, hai bước đã dẫm lên tay vịn hành lang, trở tay bắt lấy mép mái hiên, chỉ bằng một tay đã tung người nhảy lên mái nhà. Mây đêm che kín trăng khiến không gian một mảnh tối đen, trong bóng tối mờ mờ chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh thon dài cao ngất của nam nhân, vạt áo bị gió thổi tung, mơ hồ tản ra khí tức băng lãnh.

Khóe mắt Sở Kiều khẽ nháy, tức giận không rõ từ đâu ào tới trong lòng. Nàng biết chần chừ chỉ khiến viện binh của đối phương chạy tới, cho nên lập tức không dài dòng cũng nhảy lên, vung chủy thủ đánh tới. Đối phương cũng không nói nhảm, nhất thời đưa tay đỡ tay cầm chủy thủ của Sở Kiều, tay còn lại nhanh chóng nhắm ngay cổ nàng. Tốc độ cực nhanh!

Song động tác của Sở Kiều cũng không chậm, nàng hơi ngửa người về phía sau tránh được thế công của đối phương, đồng thời tung chưởng về phía ngực hắn, mà cùng lúc đó, bả vai nàng cũng truyền đến cảm giác đau đớn. Nàng dùng sức giật lấy vạt áo đối phương, đồng thời cũng nhấc chân đá về phía hắn. *Bốp* một tiếng, đùi hắn cũng cùng lúc đánh về phía nàng. Cơn tê dại từ đùi truyền lên khiến nàng phải lập tức lui về phía sau, lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn.

Trong tay Sở Kiều cầm một miếng vải lụa trơn bóng, nàng cũng không thèm nhìn tới, lập tức ném xuống dưới chân. Lúc bị đánh trúng bả vai, nàng cũng đánh một quyền vào ngực đối phương, giật rách áo hắn. Hai người lại cùng lúc đá nhau một cước, ai cũng không chiếm được nửa phần thế thượng phong.

Bên dưới nghe có tiếng bước chân đến gần, hiển nhiên những hộ vệ kia đã nhanh chóng quay lại. Sở Kiều buồn bực trong bụng, thầm mắng mình xui xẻo không ngờ lại gặp cao thủ như vậy ở trong này. Không thể để bọn họ bao vây, nàng không muốn bị thất thủ ở cái chỗ này.

Mắt phượng lóe sát khí, dưới chân chỉ vừa mới đứng vững, nàng đã không chút nghĩ ngợi tiếp tục tiến công, động tác cực kỳ tàn nhẫn, rất dứt khoát rất bén nhọn, là một chiêu trí mạng. Song đối phương cũng không phải là người lương thiện, hắn cười lạnh một tiếng, đột nhiên quăng vật trong tay về phía nàng, là một cây quạt.

Thế công của Sở Kiều nhất thời bị chậm lại, còn chưa kịp mắng một tiếng ‘hèn hạ’ thì đã thấy đối phương lao tới trước mặt, hai tay kiềm chặt cổ tay nàng, thân thể nàng bị kéo mạnh về phía hắn. Trong mắt Sở Kiều lộ vẻ rét lạnh, chớp mắt liền ưỡn ngực cong lưng lật chân trái lên đá thẳng vào vai đối phương. Nam nhân hự một tiếng, hơi thở nồng mùi rượu đều phả hết lên mặt Sở Kiều.

Song hắn vẫn không bị một cước này đẩy lùi, một tay vẫn nắm chặt eo Sở Kiều không buông. Mái nhà phủ đầy rêu xanh nên vô cùng trơn trợt, cả hai đều đồng thời ngã lăn xuống bên dưới.

Khoảng cách từ mái ngói đến hành lang, nói cao thì không cao, nói thấp cũng không thấp, khoảng hơn ba thước, từ đó ngã xuống thì không chết cũng bị thương.

Vì vậy hai người rất ăn ý đồng thời buông tay, cùng lúc leo trở lại trên mái ngói. Ngay sau đó nam nhân chợt dùng một chân chế trụ đùi của Sở Kiều, nàng còn định trả đòn thì lại thấy hắn tung mình đè lên, khuỷu tay thuận thế đánh về phía ngực nàng.

Sở Kiều cả kinh, lập tức hất chân đá mạnh lên, mắt lộ vẻ tàn nhẫn, nếu gã trúng một đòn này, cả đời còn lại của hắn sẽ không được làm nam nhân nữa.

Quả nhiên hắn lập tức nhìn ra mưu đồ của Sở Kiều, nhanh như cắt vặn người đổi vị trí. Hai tiếng kêu rên đồng thời vang lên, khuỷu tay nam nhân nện mạnh lên vai Sở Kiều còn chân nàng cũng đá mạnh vào đùi hắn.

Chủy thủ trong tay Sở Kiều bị đánh rơi, *leng keng* lăn theo rãnh mái ngói rồi rơi thẳng xuống trên mặt đất. Sở Kiều chật vật đứng dậy, còn chưa đứng vững thì một luồng gió đã ập đến. Nàng nhăn trán, xoay người đá một cước, nhưng đối phương thân thủ cũng bất phàm, cũng không nói không rằng đã túm được cổ chân Sở Kiều, tay còn lại nhanh như chớp chộp trúng một bên ngực nàng.

Trong phút chốc, hai người đồng thời sửng sốt.

Mềm mềm, mặc dù không phải là rất to nhưng đàn hồi kinh người, cảm giác trong tay cực kỳ dễ chịu!

Cho dù nam nhân kia không có kinh nghiệm thì lúc này cũng biết rõ giới tính của thích khách là gì. Hắn đột nhiên cả kinh, chẳng những quên mất bước tiếp theo trong chiêu thức mà còn rút tay về.

“Muốn chết sao?” Sở Kiều quát lạnh một tiếng, vung tay lên bắt được đai lưng nam nhân, ngay sau đó đá mạnh vào chỗ thắt lưng của hắn.

Nam nhân hự một tiếng, lảo đảo lùi lại. Sở Kiều còn đang định tiếp đòn thì lại nghe thấy tiếng bước chân dày đặc sau lưng, nàng lạnh lùng nhìn nam nhân nọ một cái rồi lập tức xoay người, nhảy xuống hành lang gấp khúc, thừa dịp truy binh còn chưa tới đã biến mất trong màn đêm.

Bọn hộ vệ trong phủ bắt thang lên mái ngói, Điền thành thủ cũng vừa chạy tới, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa dè dặt tiến lên hỏi: “Công tử? Là ai vậy?”

Đám binh sĩ rối rít bò lên mái ngói, cầm đuốc chiếu rọi xung quanh. Nam tử mặt mũi tuấn mỹ, tròng mắt đen nhánh, môi đỏ như son, một thân hoa phục tím đậm, trước ngực thiếu mất một miếng vải, toàn thân toát ra vẻ anh tuấn mị hoặc.

“Thích khách.” Hắn chậm rãi trầm giọng nói.

Điền thành thủ cả kinh, lập tức lớn tiếng kêu lên: “Có thích khách! Báo động cho toàn phủ đuổi bắt thích khách!”

Trong phủ thành thủ nhất thời vang dậy tiếng kêu la cơ hồ như có thể thức tỉnh cả toàn thành. Vô số đuốc được thắp lên, cả tòa phủ đệ trong nháy mắt liền sáng như ban ngày.

“Điền thành thủ.” Nam tử quay đầu lại, nói: “Hãy ban lệnh, nhất định phải bắt sống, không được động đao thương.”

Điền thành thủ sửng sốt, nhưng cũng lập tức đáp: “Theo lời công tử.”

Gió đêm thổi tung vạt áo hoa lệ của nam nhân, hắn nhìn theo phương hướng Sở Kiều biến mất, hồi tưởng lại động tác cùng thân thủ của nàng, còn có tiếng quát chói tai trước khi rời đi, lẳng lặng nhíu mày.

…………………………………………………………………………………….

Sở Kiều vô cùng đau đầu, bên ngoài một mảnh sáng rực, đâu đâu cũng là binh lính, cho dù thân thủ nàng có cao đến đâu thì chắp thêm cánh cũng không thoát.

Nhớ tới gã nam nhân ra tay tàn độc kia, nàng lại hung hăng nghiến chặt răng, lẩm bẩm: “Chớ để ta đụng mặt ngươi lần nữa!”

Sở Kiều cúi xuống nhìn ngọc bội hình thoi trong tay, đây là vật giật xuống từ đai lưng của nam nhân kia nãy. Mặc dù nàng không nhìn rõ diện mạo nam nhân kia nhưng dựa vào ngọc bội này, sớm hay muộn gì nàng cũng tra ra được thân phận của hắn. Huống chi chỉ cần hỏi thăm xem tối nay phủ thành thủ mở tiệc để chiêu đãi người phương nào liền biết.

Lại nhớ tới mình bị hắn sờ trúng một bên ngực, Sở Kiều giận đến xanh mặt.

Ngay lúc đó, một giọng nói kiều mỵ đột nhiên truyền đến, Sở Kiều hiện tại đang núp sau bình phong trong một một gian phòng hoa lệ, hiển nhiên nữ chủ nhân của gian phòng đã tỉnh.

Cô gái trên giường ăn mặc vô cùng lộ liễu, bộ ngực trắng muốt lộ ra hơn phân nửa, nàng vươn vai uốn lưng một cái rồi đi về phía sau bình phong. Sở Kiều chỉ cảm thấy da đầu tê dại, căn bản còn chưa kịp tránh đi thì cô gái kia đã cùng nàng hai mắt nhìn nhau.

Miệng cô gái kia nhất thời mở lớn, nhưng chưa kịp kêu một tiếng thì Sở Kiều đã nhanh như cắt đập một cú sau ót nàng. Cô gái trợn to mắt rồi mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, ngất đi.

Xem ra nàng phải trốn ở đây một đêm rồi.

Vừa mới trói chặt cô gái kia xong, bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân, Sở Kiều còn đang sửng sốt thì lại nghe thấy giọng nói khiến người ta chán ghét của Điền thành thủ vang lên ở ngoài cửa, “Công tử, đây chính là phòng nữ nô ta vừa mới mua. Vẫn còn là trinh nữ chưa ai đụng qua, mời ngài vui vẻ hưởng dụng.”

Chết tiệt!

Sở Kiều trợn mắt há hốc mồm nhìn ánh đèn sáng rỡ bên ngoài, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Ờ, không cần nói chắc độc giả cũng biết cái người đánh nhau với Sở Kiều là người mà ai cũng biết là ai đấy rồi. Tiêu đề của chương mới là: Cảnh xuân trong phòng tắm (hint hint ^.^).

Bạn đang đọc Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 của Tiêu Tương Đông Nhi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!