Quyển 5 - Chương 200: Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Phiên ngoại 9

Phiên bản convert 12955 chữ

—Ta muốn làm một con trai ngọc, tất cả thời gian và máu thịt của bản thân chỉ dùng để che chở cho hạt châu trong lòng—

Nửa đêm trời không gió nhưng lại đột nhiên đổ tuyết, bông tuyết rơi lãng đãng khắp không trung. Chỉ sau một đêm mà mai đã nở hồng cả vườn, vô cùng rực rỡ.

Giữa khuya Mai Hương vào điện bỏ thêm than vào chậu, thoáng nhìn thấy Sở Kiều ngồi trên giường thì không khỏi kinh ngạc, tiến đến hỏi nhỏ: “Tiểu thư làm sao vậy?”

Sở Kiều mặc áo ngủ bằng vải bông trắng, mái tóc dài đen rũ xuống trên lưng óng mượt như lụa, ánh mắt thất thần, sắc mặt tái nhợt, nàng nhẹ lắc đầu, khẽ nói: “Đột nhiên có hơi hoảng hốt không yên.”

Mai Hương nghe thấy thì cười khẽ, trêu nàng: “Tứ thiếu gia mới đi có hai ngày mà tiểu thư đã tương tư đêm ngủ không được rồi?”

Gia Cát Nguyệt bây giờ dùng thân phận thần tử Đại Hạ cai quản Thanh Hải, nhận Triệu Triệt đóng ở phương bắc làm chủ, vì thế tính trên tôn vị thì hắn vẫn là phiên vương, còn Sở Kiều là vương phi. Mai Hương theo Sở Kiều đã lâu nên đến giờ vẫn không đổi cách xưng hô.

Sở Kiều phì cười mắng nhẹ một câu rồi cho Mai Hương lui xuống.

Màn lụa đong đưa, ánh đèn mông lung, không có chàng, gian phòng này dường như trống trải hơn rất nhiều.

Sở Kiều hồi tưởng lại giấc mộng vừa thấy, cô gái trong mơ có bóng dáng mảnh khảnh, sắc mặt tái nhợt, khóe môi mang nụ cười điềm đạm trang nhã. Cô gái ấy mặc y phục tuyền trắng, cứ thế đứng giữa đình viện bằng ngói đỏ lẳng lặng nhìn nàng, phía sau hoa lê nở trắng trời, rơi lả tả theo từng trận gió.

Đêm khuya lạnh lẽo, bên ngoài chợt nổi gió chẳng rõ từ khi nào, bông tuyết luồn qua các kẽ thông gió bay vào phòng kêu *sàn sạt*.

Sở Kiều im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, một cảm giác chua xót dâng lên từ đáy lòng, không rõ vì sao mà cũng chẳng biết là vì ai.

Đó là một đêm đầu tháng 12, Gia Cát Nguyệt đi quận Cung Việt xử lý quân vụ đã được hai ngày. Trong cung Tinh Nguyệt, Sở Kiều ngủ nằm mơ thấy một cô gái xa lạ im lặng đứng bên ngoài cửa sổ phòng nàng hồi lâu mới rời đi.

Nửa tháng sau, Gia Cát Nguyệt mới mệt mỏi phong trần trở về từ quận Cung Việt.

Gia Cát Vân Châu chau hàng mày nhỏ, còn chưa xuống xe đã nhanh nhảu tố khổ với mẹ mình bằng giọng điệu hết sức uất ức: “Châu Nhi không bao giờ ra ngoài với phụ vương nữa đâu, lên đường suốt không chịu nghỉ, mệt chết đi được, không vui chút nào hết.”

Lý Thanh Vinh năm nay đã tám tuổi, càng lớn càng giống Lý Sách, cũng thích mặc màu sắc rực rỡ, phong thái cử chỉ hệt phụ thân mình. Cậu bé tựa mình vào trụ đá trước cửa cung ngáp ngắn ngáp dài, đuôi mắt hoa đào khẽ nhướng, miệng lầm bầm: “Đã nói trước mà không chịu tin, là tự đệ một mực muốn đòi theo đấy thôi.”

Sở Kiều không buồn để ý đến lời của hai cậu bé, chỉ tươi cười đi tới phủi bụi đất trên áo Gia Cát Nguyệt, “Đi đường có mệt lắm không?”

Gia Cát Nguyệt ôm lấy eo Sở Kiều, âu yếm hôn lên má nàng: “Vẫn ổn.”

Gia Cát Vân Châu chán nản thở dài, thấy không ai đoái hoài đến mình thì chỉ có thể nhún cặp chân nhỏ leo xuống khỏi xe ngựa, vừa leo vừa than vãn: “Vật đổi sao dời, lòng người đúng thực khó dò, cùng là người thân nhưng đối xử phân biệt quá mà.”

Lý Thanh Vinh thì bày bộ dạng uể oải không thèm nhìn, một tay che mắt một tay phẩy phẩy, chuẩn bị vào trong.

Tối hôm đó cung Tinh Nguyệt tổ chức tiệc mừng hết sức long trọng. Mỹ thực được mang lên liên tục, ca múa náo nhiệt, tiếng đàn sáo du dương, cung nhân ra vào như nước, các quan viên thân tín đều dẫn theo gia quyến cùng dự tiệc, khung cảnh buổi tiệc vô cùng vui vẻ ấm áp.

Gia Cát Nguyệt liếc nhìn ra bên ngoài, bão tuyết *vù vù* trắng trời khiến hàng mai ngả nghiêng, mưa cánh hoa cuộn tròn như tay áo của tiên tử đang bay múa. Rượu vào thì tinh thần cũng hưng phấn hơn, hắn bị thuộc hạ trêu ghẹo rằng ra ngoài mà tâm trí luôn đặt ở nhà thì cũng chỉ trừng to mắt như muốn nói: chờ bổn vương tìm ngươi tính sổ đi.

Tối hôm đó, rượu tàn tiệc tan, cửa tẩm cung khép chặt, sau màn lụa là một màn nóng bỏng, da thịt cận kề quấn quýt không ngừng. Sau khi mây mưa tan đi, Gia Cát Nguyệt hôn nhẹ lên vành tai của Sở Kiều, nói nhỏ bên tai nàng: “Tinh Nhi, Nạp Lan hoàng hậu đã mất.”

Mất rồi?

Trong một thoáng, thần trí Sở Kiều vẫn còn mông lung, nàng tựa vào vòm ngực ấm áp của Gia Cát Nguyệt, lơ mơ tự hỏi: Nạp Lan hoàng hậu? Nạp Lan hoàng hậu nào?

“Nghe nói là mất vì bệnh, đã gần nửa tháng rồi. Lúc biết tin ta rất sợ, nhớ đến nàng bệnh khi trước thì càng nóng lòng muốn mau trở về.” Gia Cát Nguyệt nhẹ giọng thì thầm, đưa tay ra sau tấm lưng nhẵn mịn của Sở Kiều vuốt ve một lúc rồi siết chặt vòng tay, như muốn khảm thân thể nàng vào người mình.

Sở Kiều nghe nói thì dần trở nên cứng ngắc, hàn khí từ đầu ngón tay chậm rãi len vào người, lạnh lẽo như nước giếng mùa đông trên cao nguyên Bắc Yến, đủ đông cứng thần kinh con người. Ngoài cửa sổ gió thổi *vù vù*, một gốc mai kế bên ô cửa chao đảo trong gió, tựa như bóng lưng mảnh mai của một thiếu nữ.

Nàng đột nhiên nhớ lại cái buổi tối giật mình tỉnh giấc giữa đêm kia, trời lạnh nhưng cả người nàng dầm dề mồ hôi lạnh. Đã gần nửa tháng nên nàng đã quên dáng vẻ cùng y phục của người nọ, nhưng ánh mắt trầm tĩnh và thản nhiên kia vẫn in rõ trong tâm trí nàng. Đôi mắt đó tựa như áng mây tự do tự tại phiêu đãng giữa trời, nhưng lại như có thể xuyên qua người nàng nhìn thấu tâm can.

Nàng nhớ được, dáng vóc người nọ rất gầy, vạt áo bị gió thổi tung, hoa lê rơi lả tả trong gió, phủ trắng mặt đất.

Hai người chưa từng gặp mặt nhau, cả đời này chỉ có một lần số mạng giao thoa, và cũng chính là một lần vô tình nhìn thoáng qua.

Nét bút ngả nghiêng trên chất giấy thấm đẫm hương thơm, nước mắt thương tâm của thiếu nữ rơi từng giọt xuống trên giấy khiến nét bút nhạt nhòa.

Âm sai dương thác, nỗi đau của người đó không ai nhận ra ngoài nàng, chỉ một lúc vô tình nàng lại nhìn thấy vết thương mãi không thể lành của người con gái cao quý vô hạn kia.

Núi có cây, cây có lá. Trong lòng ta có chàng, nhưng chàng lại không biết…

Tiếng gió chợt trở mạnh, một bóng đen xẹt qua ngoài cửa sổ khiến Sở Kiều kinh hoảng giật mình, cả đầu ngón tay cũng trở nên cứng ngắc.

Gia Cát Nguyệt nhận thấy Sở Kiều không ổn thì ôm nàng vào lòng, chống nửa người ngồi dậy hỏi vọng ra: “Cái gì thế?”

Ngoài điện truyền vào tiếng chân của nội thị, ngay sau đó liền có người hồi bẩm: “Bẩm vương, là quạ đêm ạ.”

“Lệnh cho đội cung thủ dọn sạch quạ đêm cú đêm ở lân cận.”

“Dạ, nô tài sẽ đi ngay.”

Gió đêm vẫn thổi *vù vù*, Gia Cát Nguyệt ôm lấy Sở Kiều, dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, không sao rồi, chỉ là một con chim thôi.”

Vành mắt Sở Kiều đột nhiên nong nóng, nàng xoay người lại ôm chặt hông Gia Cát Nguyệt.

Gia Cát Nguyệt một tay ôm Sở Kiều, tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng nàng, thấp giọng hỏi dò: “Tinh Nhi, nàng sao vậy?”

Sở Kiều vùi mặt vào trong vòm ngực ấm áp của Gia Cát Nguyệt, lẳng lặng thì thầm: “Chẳng qua cảm thấy nhân sinh thật khó nói mà thôi.”

Hắn dịu dàng nói: “Nhân sinh vô thường, cũng như ta và nàng vậy.”

Sở Kiều ngẩng đầu lên, trong bóng đêm ánh mắt nàng lộ vẻ mông lung, nàng khẽ nhướng mày, nhỏ giọng nói: “Có một số chuyện, cố đến mấy thì sức người vẫn không thể làm được, thiên ý vốn khó lường.”

“Ta không tin mấy thứ thần phật đó.” Hắn khẽ cười, đáy mắt rạng rỡ ánh sáng, âu yếm hôn lên môi nàng rồi thì thầm: “Cũng không bao giờ làm những chuyện sẽ khiến bản thân hối hận.”

Tim như vừa rơi vào ôn tuyền ấm áp, tứ chi lập tức mềm nhũn, Sở Kiều ôm lấy Gia Cát Nguyệt, nồng nhiệt hôn lại, nồng nhiệt vuốt ve bờ vai rộng, áp tai lên lồng ngực rắn chắc lắng nghe từng tiếng tim đập vững vàng của hắn.

Nước mắt rơi xuống từng giọt, không rõ vì sao nhưng nàng cũng chẳng buồn ngăn lại.

Ngoài cửa sổ tuyết bay mịt mù, nàng đang ở trong ngôi nhà ấm áp của mình, trong vòng tay của phu quân, con trai nàng đang ngủ trong tẩm phòng ở đối diện. Trời đất rộng lớn nhưng thế giới của nàng lại ở rất gần, chỉ trong tầm tay. Chính điều này đã tiếp dũng khí cho nàng sẵn sàng đối mặt với mọi sóng gió thế gian.

…………………………………………………………………………………….

Mùa đông ở Thanh Hải rất ngắn, thoáng cái đã trôi qua.

Không trung lất phất mưa xuân, hôm nay là một ngày tốt để bắt đầu vụ xuân, sáng sớm Gia Cát Nguyệt đã dẫn văn võ cả triều đến đàn Thần Nông tế bái. Âu Dương Mặc đã trưởng thành nên cũng bắt đầu cùng Bình An và Đa Cát đi theo bên cạnh Gia Cát Nguyệt học hỏi. Thanh Thanh không ai chơi cùng nên buồn đến rũ người, liền đau khổ đến nài nỉ Sở Kiều xuất cung dạo chơi.

Mấy ngày nay Sở Kiều tự nhiên thấy uể oải nên không thích vận động, nhưng Thanh Thanh vẫn một mực van nài, cho nên nàng không thể làm gì khác ngoài chiều ý, sẵn tiện dẫn theo cả con trai và Vinh Nhi cùng ra ngoài. Lý Thanh Vinh không còn quá nhỏ nhưng vẫn cực kỳ mê ngủ, lúc bọn họ ra khỏi cửa cung cậu bé còn chưa tỉnh. Sở Kiều bất đắc dĩ, đành chuẩn bị xe ngựa cho một mình cậu, còn mình thì mang con trai cùng Thanh Thanh cưỡi ngựa mà đi.

Đến chân núi, tất cả đều bỏ ngựa đi bộ, Lý Thanh Vinh than ngắn thở dài đi theo sau, luôn miệng nói cậu đến Thanh Hải vốn để tránh bị phiền, chẳng ngờ vẫn phải lao lực, mệt chết đi được.

Thanh Thanh nghe nóng máu nên cãi lại, chẳng ngờ nói chưa được hai câu đã bại trận, đành quay sang cầu cứu Sở Kiều.

Sở Kiều cười hỏi có phải cậu bé suốt ngày bị Đường hoàng bắt học tập chính sự hay không mà phải trốn về đây?

Cậu bé gật đầu liên hồi, bất đắc dĩ thở dài, “Hoàng huynh nói, chờ con lớn thêm vài tuổi sẽ bắt con phụ chính, để huynh ấy nghỉ xả hơi mấy năm.”

Sở Kiều biết huynh đệ hai người tình cảm rất tốt nên cũng không quá kinh ngạc, chỉ cười nói: “Nghi Nhi xem trọng Vinh Nhi nhỉ.”

Nhưng Vinh Nhi lại bĩu môi, khinh thường nói: “Làm hoàng đế là chuyện khổ nhất trên đời, huynh ấy muốn gạt cho con vào tròng đây mà, không có cửa đâu.”

Mưa phùn liên tục khiến đường núi khá trơn, mãi đến khi bọn Sở Kiều lên đến đỉnh núi trời mới tạnh mưa, mặt trời nhô ra khỏi mây, rải hồng xuống bốn phía, tựa như giăng tơ mịn khắp nơi.

Thanh Thanh hớn hở nhảy chân sáo, Gia Cát Vân Châu nhướng mày nhìn, hỏi mẫu thân: “Mẹ, chừng nào dì mới có thể gả ra ngoài vậy?”

Thanh Thanh quay phắt lại, hung dữ quát: “Ai cần con quan tâm?”

Gia Cát Vân Châu bĩu môi, “Ai quan tâm đâu? Con chỉ muốn lỗ tai đỡ phiền thôi.”

Hai người một lớn một nhỏ cãi nhau nhặng xị, Sở Kiều cười cười quay đầu nhìn Lý Thanh Vinh. Hôm nay cậu bé mặc y phục đỏ thẫm, mái tóc tơ được búi cao trên đỉnh đầu, đang đứng dựa lưng lên một gốc thông bên đường, còn rất nhỏ nhưng ngũ quan và diện mạo đã hoàn toàn là bản sao của Lý Sách.

Thấy Sở Kiều quay lại nhìn mình, đôi mắt hồ ly khẽ nheo, cậu bé đột nhiên cười nói: “Chừng nào cô cô sinh tiểu muội muội, chờ Vinh Nhi trưởng thành thì gả làm vợ Vinh Nhi nhé.”

Sở Kiều sửng sốt, buồn cười hỏi lại: “Con còn nhỏ xíu, sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này?”

“Cũng chẳng phải là bất chợt nghĩ đến.” Lý Thanh Vinh nhướng mày, khóe miệng điểm một nụ cười mỉm, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ nhưng ánh mắt cậu bé lại mông lung tựa một khoảng trời đầy sương, khiến người khác không cách nào nhìn thấu.

“Từ nhỏ Vinh Nhi đã cảm thấy, mình sinh ra chính là vì mục đích này.”

Một cơn gió nhẹ thổi đến, phả lên phần tóc mai của Lý Thanh Vinh, cậu bé đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, lẳng lặng nói: “Cô cô, thế gian này quá nhiều oán hận, như phụ hoàng và mẫu phi, cũng như hoàng gia gia và hoàng nãi nãi, cả đời bọn họ đều sống trong nỗi căm hận nhau, đến chết cũng không thôi. Phu thê như cô cô và vương thật sự quá ít.”

Gió chợt mạnh hơn, nhìn thấy Sở Kiều ăn mặc phong phanh, thân ảnh bé nhỏ của cậu bé vội vàng cầm áo choàng chạy đến khoác thêm cho nàng, dáng vẻ nhìn hết sức chín chắn.

Vinh Nhi cười tít mắt, nói: “Cô cô, Vinh Nhi muốn có tiểu muội muội làm vợ, cho nên cô cô và vương phải cố gắng đấy.”

Bị một đứa trẻ còn nhỏ như vậy chọc ghẹo, Sở Kiều nhất thời có hơi lúng túng, chỉ mắng được vài câu qua loa lấy lệ, nhưng Vinh Nhi vẫn trưng bộ dáng yêu nghiệt kia cười với nàng.

Sau cơn mưa phùn, cầu vồng hiện lên, ánh mặt trời lóng lánh tràn ngập không trung.

…………………………………………………………………………………….

Nửa tháng sau, thái y báo tin, Thanh Hải vương phi lại mang thai.

Cuối năm đó, cung Tinh Nguyệt nhiều thêm một cô bé tên Gia Cát Vân Sênh, tên ở nhà là Trân Châu, danh hiệu Trân Châu quận chúa.

Cô bé mới hai tháng tuổi thì sính lễ cầu thân của Biện Đường đã qua khỏi Thùy Vi Quan. Lý Thanh Vinh thúc ngựa đến chặn đường, đuổi sứ thần cầu thân với đoàn người đi đưa sính lễ trở về.

Đường hoàng Lý Tu Nghi viết thư trách mắng nhưng cậu bé chỉ hừ khẽ, hồi âm một câu gọn lỏn: Trân châu là của con trai, liên quan gì tới vỏ trai chứ?

Điện Diên Hoa nhiều thêm một đứa trẻ, Thanh Hải vương đáng thương vừa kết thúc nửa năm cấm dục dài đằng đẵng một lần nữa phải bắt đầu công cuộc đoạt lại vợ cho mình.

Gió từ cửa khẩu mang theo hương cỏ tươi mát, một năm trôi qua, một năm nữa lại đến. Trên bờ biển Đông Hải ở Hoài Tống năm nay, ngư dân đánh bắt được rất nhiều trai, có con vẫn còn ôm ngọc lóng lánh, nhưng cũng có con đã vứt bỏ hòn ngọc của mình, chỉ còn trơ vỏ.

Vốn là một hạt cát, được con trai yêu thương bao bọc mới trở thành ngọc quý, được năm tháng mài dũa mới trở thành trân châu.

Bạn đang đọc Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 của Tiêu Tương Đông Nhi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!