Edit + Beta: Như Heo.
Chương 16: Quy cũ.
Vốn tưởng rằng Tư Đạt Thư sẽ tới đón mình, nào ngờ Tống Tử Thành cũng ở trên xe, Tống Tiêu không khỏi kinh ngạc: "Ba, sao ba lại tới đón con?"
Trước đây đi học trong thư đường, xưa nay đều là tiểu tư(*) tới đón y, phụ thân chỉ ở nhà chờ y trở về dập đầu thỉnh an.
(*): Người hầu, sai vặt.
Tống Tử Thành đang xem tư liệu ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt vui mừng của con trai, trong lòng tự nhiên cảm thấy chua xót. Cha mẹ đón con cái tan học không phải rất bình thường sao? Chỉ là trước đây đứa nhỏ này lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, nhìn thấy hắn cũng làm như không thấy, lâu ngày cũng khiến hắn nản lòng, không muốn đến đón nữa. Bây giờ nghĩ lại, con trai quả thực đã chịu nhiều thiệt thòi.
"Tên phóng viên kia vừa đến làm việc toàn soạn mới, mang theo rất nhiều tư liệu tin tức ở tòa soạn cũ trước đây, hiện giờ hai toà soạn này cũng đang kéo nhau lên tòa tranh chấp." Tư Đạt Thư ngồi ở vị trí phó lái đưa kết quả điều tra cho Tống Tử Thành.
"Tiêu Tiêu, ba chuẩn bị kiện tên phóng viên đó, cuối tuần này luật sư sẽ tới nhà chúng ta, có một số giấy tờ cần con ký tên." Cuối tuần Tống Tử Thành rất bận, sợ quên mất cho nên tranh thủ thời gian nói luôn.
Tống Tiêu liếc nhìn tư liệu trên tay Tống Tử Thành, cặp văn kiện màu xanh lam, bên trong có một mẫu giấy cắt trên báo xuống và một phần báo cáo nêu rõ tình huống, còn có một số đồ vật linh tinh gì đó, nhìn không rõ.
"Ba, cho con xem một chút." Tống Tiêu thấy Tống Tử Thành xem xong, mới mở miệng yêu cầu.
Đời trước mười lăm tuổi cập quan, sau khi cập quan, chuyện của mình chính mình làm chủ, trong nhà có việc gì, bậc cha chú cũng sẽ gọi y đến thương lượng. Sau khi lên kinh thành làm quan, trong nhà có đại sự cũng sẽ cho khoái mã lên kinh thành báo tin cho y, để y ra quyết định. Tống Tiêu cảm thấy việc mình muốn xem văn kiện công ty cũng không có gì là không ổn.
Tống Tử Thành hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gấp văn kiện trong tay lại đưa cho Tống Tiêu, tưởng rằng trẻ con hiếu kỳ, nào ngờ Tống Tiêu lại thật sự nghiêm túc mở ra xem.
Xấp tài liệu này chắc là do công ty pháp vụ soạn thảo, bên trong phân tích vô cùng nghiêm cẩn(*), Tống Tiêu mặc dù không biết pháp luật hiện đại, nhưng xem một lần cũng có thể hiểu được phương pháp xử lý căn bản. Tư liệu bên trong không những tỉ mỉ liệt kê ra những hạng mục vu khống của nhà báo kia, mà còn phân tích cả những bình luận trên internet.
(*): Nghiêm túc, cẩn thận.
Tống Tiêu không biết dùng máy vi tính, tin tức trên mạng đều là nghe được loáng thoáng từ các bạn học, cho nên không thể hiểu rõ hết mọi chuyện. Lúc này nhìn thấy tư liệu chụp lại mấy lời bình luận ác ý của cư dân mạng, lông mày không khỏi cau lại.
"Những lời trên mạng đều là lời vu khống vô ăn cứ, không cần để ý họ làm gì." Tống Tử Thành thấy sắc mặt con trai không được tốt lắm, nhanh chóng giải thích một câu, "Mấy chuyện này con đừng xen vào, ba sẽ xử lý tốt."
"Những người này... là có người sai khiến?" Tống Tiêu trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói.
"Không sai." Tống Tử Thành gật đầu, sau đó sửng sốt. Thằng con trước đây luôn sống trên mây của mình mà cũng có thể nhìn ra được âm mưu sao?
"Vậy ngôn luận trên mạng ba định giải quyết như thế nào?" Tống Tiêu giương mắt, nhìn thẳng vào Tống Tử Thành, cái thời đại mà thông tin lan truyền rất nhanh này, tin đồn cũng nhanh không kém. Có câu ba người thành hổ(*), nếu như cứ mặc cho những lời bình này tiếp tục phát triển, không biết sẽ còn gây ra chuyện gì.
(*): Giống câu "Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao" bên mình vậy đó.
"Webside đưa tin đã bị xóa, nhưng mấy diễn đàn đăng tin nặc danh thì rất khó xử lý." Tống Tử Thành thở dài, mạng internet mới nổi chưa được mấy năm, ít người quản lý, hiện giờ rất khó truy cứu trách nhiệm.
"Lời đồn không ngừng được, vậy thì phải lấy động chế động," Tống Tiêu nghĩ đến những người lên tiếng biện giải cho Khâu Minh Diễm, thậm chí đàm luận đến vấn đề nhân phẩm của Tống Tử Thành. Đối với những người không rõ chân tướng mà chỉ thích xem nào nhiệt này, cách giải quyết tốt nhất chính là tung ra một tin tức động trời hơn để dời sự chú ý của bọn họ, "Chỉ xem ba... có bỏ được hay không..."
Tống Tử Thành bị Tống Tiêu nhìn không khỏi chột dạ, bên trong cặp mắt kia ẩn chứa sự thành thục và kiên nghị không hợp tuổi, dường như chỉ cần một cái liếc mắt của y cũng có thể nhìn thấu được lòng hắn. Công ty Tinh Hải sở dĩ cho đến bây giờ vẫn chưa làm sáng tỏ chuyện liên quan tới "Thiếp" với công chúng, thực ra chính là do Tống Tử Thành không muốn để người khác biết sự tồn tại của Tống Tranh.
Tống Tranh chỉ nhỏ hơn Tống Tiêu không đến hai tuổi, là đứa con riêng của Tống Tử Thành trong khi hắn đang có vợ. Nếu như chuyện này bị tuồn ra ngoài, không chỉ địa vị của Khâu Minh Diễm sụp đổ, mà ngay cả Giải trí Tinh Hải cũng phải hứng chịu một đợt xung kích cực lớn.
"Chuyện Tống Tranh là em gái con, tuyệt đối không được để lộ," Tống Tử Thành lạnh mặt xuống, "Con đừng nhúng tay vào, cũng không được lên mạng nói lung tung, việc này ba sẽ nhanh chóng giải quyết, sẽ không để con chịu thiệt thòi."
Tống Tiêu nhàn nhạt đáp một tiếng, y làm sao không hiểu được ý Tống Tử Thành. Tống Tiêu đã đọc xong sách giáo khoa chính trị, trong sách có viết chế độ hôn nhân hiện giờ là một vợ một chồng, không thể cưới thêm vợ bé, đây đồng nghĩa với việc người phụ nữ kia cho dù ở trong nhà đi chăng nữa, cũng sẽ không có thân phận chính đáng.
Tống Tử Thành nhìn con trai quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác bức rức không nói thành lời.
Lúc trước nhất thời bị ma xui quỷ khiến, không ngờ Khâu Minh Diễm mang thai sinh con, lúc đó hắn còn luôn miệng bảo đảm với mẹ Tống Tiêu sẽ không để đứa con gái này vào nhà. Nhưng mấy năm gần đây Tống Tranh ở trước mặt hắn khóc lóc kể lể bạn học nói nó không có ba, hắn cũng không đành lòng. Cuối cùng, người hắn có lỗi nhiều nhất chính là mẹ Tống Tiêu.
Hai người một đường không nói tiếng nào, Tư Đạt Thư nửa đường xuống xe về nhà, lúc đi vào thang máy cũng chỉ còn sót lại hai cha con bọ họ.
"Ba, tình nhân của ba nhiều hay ít con không xen vào, chỉ có một điều, nếu ba muốn tái giá, nhất định phải tìm một chỗ mộ đăng hộ đối." Tống Tiêu nói một cách nghiêm túc, mấy ngày nay Tống Tiêu quan sát phản ứng của mọi người, dường như việc Tống Tử Thành lấy Khâu Minh Diễm không phải là việc trái pháp luật gì, nhưng đối với Tống Tiêu mà nói, đem ngoại thất phù chính(*) quả thực là một việc đáng chê cười.
(*): Đưa vợ bé lên làm chính thất.
Tống Tử Thành sửng sốt, không ngờ con trai lại nói ra lời như thế, vừa dứt lời, thang máy "Đinh" một tiếng lên tới, Tống Tiêu ấn nút mở thang máy, ý bảo Tống Tử Thành đi trước.
"Ba, ba về rồi!" Tống Tranh đứng chờ trước cửa thang máy, ngọt ngào reo lên.
Tống Tử Thành nhíu mày: "Sao con lại đến đây?" Hắn đã căn dặn Khâu Minh Diễm gần đây không được để Tống Tranh xuất hiện xung quanh hắn.
Tống Tiêu cũng không thèm liếc mắt tới đứa em gái này một cái, trực tiếp đi vào phòng. Dì Trần cầm dép lê cho Tống Tiêu, bĩu môi nhìn về hướng phòng ngủ, ý bảo Khâu Minh Diễm đáng ghét kia cũng ở đây.
"Tử Thành," Khâu Minh Diễm cười nghênh đón, thấy sắc mặt Tống Tử Thành không tốt, có chút ngượng ngùng, "Em cũng chẳng còn cách nào khác, địa chỉ phòng mới của em không biết bị ai tiết lộ ra ngoài, bên giờ bên đó toàn là paparazi, nếu để bọn họ nhìn thấy Tống Tranh là xong đời."
Đang nói, di động Tống Tử Thành vang lên, bên trong là giọng nói vội vàng của Tư Đạt Thư: "Ông chủ, có chuyện lớn rồi, mau xem bưu kiện đi."
Tống Tử Thành cúp điện thoại, tháo cà-ra-vat, quay người lên lầu.
Khâu Minh Diễm do dự một chút, liền đi theo.
Tống Tiêu lên lầu thay một bộ quần áo thoải mái, đón lấy ly nước trái cây dì Trần đưa cho, ngồi trên ghế sô pha bắt đầu xem ti vi.
Mới đầu Tống Tiêu đối với loại đồ vật có thể chiếu ra hình ảnh này đặc biệt kinh ngạc, sau đó phát hiện bên trong có thể học được rất nhiều thứ mới mẻ, thế là bắt đầu thích xem ti vi.
Tống Tranh nhìn dáng vẻ giống ung dung thong thả của Tống Tiêu liền tức giận, trước đây Tống Tiêu ngu ngốc tùy ý cô ta bắt nạt. Nhưng kể từ khi bị đập đầu đến nay lại càng ngày càng trở nên đáng ghét hơn, khiến cô ta vừa nhìn là thấy khó chịu. Tống Tranh đưa tay cầm điều khiển trên bàn, chuyển sang kênh phim truyền hình.
Tống Tiêu đang xem tin tức xã hội, MC đoan trang đột nhiên lại biến thành hình ảnh nam nữ khóc lóc ỉ ôi, không khỏi cau mày.
Đúng lúc này, di động đặt trên bàn vang lên.
Tống Tranh nhìn chiếc điện thoại di động, hai mắt đỏ lên, đó là mẫu điện thoại di động mới nhất ở nước A, trong nước vẫn chưa có, cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được, cái này là của người khác đưa cho Tống Tử Thành, cô ta xin nhiều lần mà vẫn chưa được.
Mặt kính thủy tinh sáng bóng tinh xảo, hiện lên hai chữ "Hoàng thượng", Tống Tiêu sửng sốt một lúc mới bắt máy.
"Về nhà chưa?" Bên trong truyền đến giọng nói Ngu Đường, bởi vì vẫn là thiếu niên, bây giờ âm sắc hoàng đến bệ hạ so với năm ba mươi tuổi ít đi mấy phần từ tính, nhiều hơn mấy phần trong treo, nhưng vẫn êm tai như xưa.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Tống Tiêu cong mắt cười: "Tới rồi." Xã hội hiện đại có cái này thật là thuận tiện, cách xa ngàn dặm cũng có thể nghe được giọng nói đối phương.
"Đây là số điện thoại của tớ, đã lưu vào cho cậu rồi, có việc gì thì gọi cho tớ." Ngu Đường nhìn tiểu khu ngoài cửa xe, quyết định vị trí, hơi giơ tay, ra hiệu tài xế tiếp tục đi.
"Ừ." Tống Tiêu đáp một tiếng, không hiểu sao trong lòng có chút ngứa ngáy.
Ngu Đường nghe tiếng "Ừ" ngoan ngoãn kia, nhịn không được mỉm cười, đổi tay cầm di động: "Ngày mai đi mua sách tham khảo đi, tớ chọn giúp cậu vài cuốn sách."
"Được," Tống Tiêu không chút nghĩ ngợi mà đáp, "Vậy gặp nhau ở đâu?"
"Tớ đến đón cậu."
Cúp điện thoại, Tống Tiêu đột nhiên kích động lăn lộn trên ghế sô pha một vòng, tuy rằng miễng cưỡng khắc chế, nhưng ý cười trên khóe miệng làm sao cũng không áp xuống được. Sau khi tách ra mà vẫn có thể nghe được giọng của đối phương, đây là điều mà đời trước nằm mơ Tống Tiêu cũng không ngờ được, Ngu Cẩm Đường ra chiến trường cả ngày lẫn đêm, lo lắng và ác mộng chưa bao giờ ngừng hành hạ y.
"Chậc, nói chuyện yêu đương?" Tống Tranh bĩu môi, "Yêu sớm cũng không phải chuyện gì tốt, nếu ba mà biết thì... chậc chậc..."
Tống Tiêu ngưng cười, đối với đứa em gái không hiểu một chút cấp bậc lễ nghĩa này triệt để mất hết kiên nhẫn, bưng nước trái cây lên uống một hơi: "Ở trường học tôi có gặp được bốn người, bọn họ hình như quen với em."
Sắc mặt Tống Tranh đột nhiên thay đổi, khẩn trương nắm lấy góc váy, y... y nhớ được?
"Chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, tự mình đi nhận lỗi với ba, sau đó quỳ trước bài vị mẹ tôi một đêm, tôi liền tha thứ cho em," Tống Tiêu buông cốc nước trái cây xuống, trong nhà không có quy cũ, phụ thân không quản, rốt cuộc chỉ có thể trông chờ vào mình, "Nếu không..."
Nhìn biểu cảm không mấy để tâm của Tống Tiêu khi bắt mình quỳ một buổi tối, Tống Tranh chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào: "Nếu không thì sao, anh nghĩ anh là ai?"
"Nếu không, bằng cái thân phận con riêng này của em, đừng hòng bước chân vào nhà này nửa bước." Tống Tiêu uống hết nước trái cây, không quên cầm theo điện thoại di động, nhắc chân lên lầu.
Tống Tranh cảm thấy mình sắp bị chọc điên lên rồi.
==========
Tiểu kịch trường:
Thái hậu: "Nhi tử, gọi điện thoại cho ai vậy?"
Ngư Đường: "Vợ ta."
Thái hậu: "Ôi chao, không tồi nha, mới bây lớn mà đã kiếm được vợ rồi."
Ngư Đường: "Một ngàn năm trước ta đã tìm được rồi."
Thái hậu: "..."
[Heo: Rắc rối với mấy cái vụ xưng hô của Đường-Tiêu, haiz ai ai... Cho nên tuỳ theo trường hợp mà tui sẽ để xưng hô cậu-tớ hoặc là ngươi-ta, mấy bn nhớ để ý kỹ nhá-- ]