Chương 68: Cãi vả.
Edit + Beta: Như Heo.
Nghe giọng Cao Áo, Tống Tiêu không khỏi cau mày. Cái tên bạn cùng phòng này, chắc chắn là đang dò la hành tung của y, dường như muốn che dấu nhưng lại có vẻ thiếu kiên nhẫn nguỵ trang, điều này khiến cho Tống Tiêu vừa thấy mệt mỏi vừa khó hiểu. Ai muốn giám sát y, lại còn để lộ ra sơ hở lớn như vậy?
Ngu Đường thay quần áo xong quay lại, đưa cho Tống Tiêu một tờ giấy vừa mới in ra. Trên giấy là tài khoản e-mail và một vài đường link.
"Đây là cái gì?" Tống Tiêu nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra huyền cơ trong đó.
"Ta tìm người tra xét máy tính bạn cùng phòng của ngươi, phát hiện hắn ngày nào cũng liên lạc với một địa chỉ e-mail," Ngu Đường ngồi xuống cạnh y, chỉ chỉ mấy cái địa chỉ mail trên đó, "Đây là cùng một hòm thư, hơn nữa còn là tài khoản đăng ký ở Trung Quốc."
Tống Tiêu chớp mắt mấy cái: "Chắc là bạn bè của cậu ta ở trong nước."
"Ngươi liên lạc với bạn bè chỉ dùng e-mail thôi à?" Ngu Đường cắn lên chóp mũi của y một cái.
"Hả... ta không có liên lạc với bạn bè nào hết..." Tống Tiêu chun mũi, hoàng đế nói chuyện lúc nào cũng mang theo mấy tầng ý tứ, cái tên này hỏi câu này, một là nhắc nhở hắn liên lạc với bạn bè thông thường sẽ không dùng e-mail, nhân tiện còn thăm dò y có liên lạc với bạn bè nào hay không. Nếu như y nói, đúng vậy, ta có tán gẫu bằng Chim Cánh Cụt (*) với người này người này nè, đảm bảo sẽ bị hắn trừng phạt rất thảm.
Ngu Đường ngây ra, sau đó bật cười, đẩy Tống Tiêu ngã ra giường kế đó đè lên: "Người như vầy gọi là giấu đầu lòi đuôi."
Tống Tiêu lừ mắt nhìn hắn, dùng sức đẩy hắn ra, tiếp tục nghiên cứu tờ giấy.
Ngu Đường lại đeo bám không tha cưỡi lên trên người y: "Nói, bình thường liên lạc với ai? Sao trẫm lại thấy bạn cùng phòng của ngươi còn nắm rõ hành tung của ngươi hơn cả trẫm?"
"Ta còn chưa hỏi ngươi, cái cô Carmela đó là ai đâu?" Tống Tiêu đè hai tay của hắn, giãy dụa không thoát, đành đè ngược lại hắn.
"Không nghe ta gọi cô họ à?" Ngu Đường không mấy bận tâm mà đáp, "Đó là em họ chú Chín, trong nhà làm về dầu mỏ."
"Thiếu gia, sữa bò của cậu đây." Dì giúp việc đẩy cửa tiến vào đặt sữa bò lên bàn, ngẩng đầu lên phát hiện tư thế bất nhã của hai người, lập tức ngây dại.
Ngu Đường lạnh mặt, thả Tống Tiêu ra, bước xuống giường: "Tôi đã nói, không được tự ý vào phòng của tôi."
"Ơ, xin lỗi." Dì giúp việc lúc này mới phục hồi tinh thần, lập tức cúi đầu xin lỗi.
Độc Cô Ám xuất hiện kéo dì giúp việc ra ngoài. Chờ Tống Tiêu uống cạn cốc sữa bò mới tiến vào, quỳ một gối xuống trước mặt Ngu Đường: "Thuộc hạ thất trách, xin hoàng thượng trách phạt."
"Vừa rồi ngươi làm cái gì?" Ngu Đường lấy khăn ăn lau miệng cho Tống Tiêu, lạnh giọng hỏi.
"Trong vườn hoa có động tĩnh, thần vừa ra đó kiểm tra." Độc Cô Ám thành thật trả lời không hề có ý che dấu, vừa rồi hắn nghe thấy tiếng động ngoài hoa viên, liền đi ra đó kiểm tra, nào ngờ chỉ là một con mèo hoang, sau khi trở về mới phát hiện người hầu đã tự ý xông vào phòng Ngu Đường.
"Ngày mai bảo bà ta không cần đến đây nữa." Ngu Đường phất tay, ra hiệu Độc Cô Ám đứng lên. Trước đây ở hoàng cung, buổi tối trực đêm, ngoại trừ ba bước một thị vệ canh gác, còn có cung nữ thái giám đứng ngoài cửa tuỳ lúc nghe lệnh, trong bóng tối sẽ có ít nhất hai ám vệ.
Hiện tại chỉ còn một mình Độc Cô Ám, dĩ nhiên sẽ có chỗ thất trách. Ngu Đường không phải một tên bạo quân khắc khe với thuộc hạ, suy tính đúng là nên tìm hai tên bảo tiêu đến đây. Ít nhất bình thường khi hắn với Tống Tiêu tách ra cũng có thể đảm bảo an toàn cho cả hai.
Hiện tại đã hãm sâu vào tranh đấu bên trong gia tộc, căn bản không thể dứt ra, cũng không có cách nào dứt ra, Ngu Đường không phải kẻ nhu nhược thấy khó là lùi, tiên hạ thủ vi cường (*) mới là tác phong của hắn.
(*): Ra tay trước sẽ chiếm được ưu thế.
Ngày hôm sau, Ngu Đường đi đến ký túc xá cùng Tống Tiêu thu thập tất cả hành lý, sau đó sai người mang hành lý đóng gói về đem về biệt thự của hắn.
Cao Áo biết Tống Tiêu muốn dọn nhà, rất là kinh ngạc: "Cậu không ở đây nữa?"
"Phải, tớ thuê chung phòng với bạn, không ở đây nữa." Tống Tiêu nửa thật nửa giả mà nói.
Cao Áo bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ con cái nhà giàu đúng là lãng phí tiền.
Thông thường học sinh năm nhất đa phần đều trọ trong trường học, là vì trước khi nhập học sinh viên đã đóng trước một khoản tiền đảm bảo, trong đó có bao gồm cả tiền thuê ký túc xá trong vòng một học kỳ. Tiền thuê phòng ở đây thường thu theo quý, đóng rồi sẽ không hoàn trả lại với bất kỳ lý do nào. Đa số sinh viên sẽ ở lại trường học kỳ đầu tiên, học kỳ sau mới tìm bạn ra ngoài thuê chung, thuê phòng bên ngoài có thể tiết kiệm được không ít tiền so với ở trong ký túc xá.
Đây là cách làm của học sinh bình thường, còn như Tống Tiêu, vừa đóng tiền ký túc xá, vừa ra ngoài thuê phòng, rõ ràng chính là con nhà giàu có tiền tuỳ hứng.
"Đừng qua lại với hắn nữa, máy tính của hắn ta đã cho người giám sát." Ngu Đường kéo Tống Tiêu rời đi, nhìn Cao Áo đứng trước cửa sổ phòng nhìn theo hướng hai người, bắt gặp tầm mắt của hắn, người kia khinh thường quay đầu đi.
Tống Tiêu gật đầu, đối với người bạn cùng phòng xa lạ này, ban đầu Tống Tiêu ôm suy nghĩ bà con xa không bằng láng giềng gần, thử kết giao với hắn, ngặt nỗi người này quả thực có thể so với mấy lão hàn lâm ở hàn lâm viện, thanh cao đến nỗi khó lòng mà ở chung được. Cộng thêm việc hắn giám sát mình, đương nhiên Tống Tiêu sẽ không đần độn đến mức tiếp tục tiếp cận hắn.
Ngu Đường hài lòng, một lần nữa lại được ở chung với hoàng hậu của hắn, cảm thấy ăn ngon ngủ ngon, cuộc sống vô cùng mĩ mãn.
Hai dì giúp việc đều bị Ngu Đường sa thải, kêu Tào công công đề cử cho hắn hai người mới. Người giúp việc lần này là một đầu bếp chuyên làm món Trung Quốc, hai bác gái quét tước làm vệ sinh, còn có một cô gái trẻ tên là Suzanne.
Suzanne tốt nghiệp từ học viện quản gia, có điều không phải từ học viện cao cấp như Tào công công, đó chỉ là một trường trung cấp bình thường, bên trong có dạy chuyên nghành quản gia.
Cô ấy vốn là người làm trong công ty Ngu gia, trước đây từng làm lễ tân trong một chi nhánh công ty ở Los Angeles, hiện tại quay về nghề chính, Suzanne rất vui, rất nhanh đã chỉ huy người hầu dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ đâu ra đấy.
Ban đầu Suzanne thật sự rất tò mò đối với thân phận của Tống Tiêu, là một người Mĩ tư tưởng cởi mở, Suzanne vô cùng nhạy bén nhìn ra bầu không khí khác biệt giữa hai người. Nhưng không biết sau đó Ngu Đường đã làm cách nào, Suzanne kể từ đó không còn biểu hiện ra bất kỳ sự tò mò nào đối với mối quan hệ giữa hai người nữa, đồng thời miệng kín như bưng.
"Ngươi muốn biết sao?" Ngu Đường lách mình vào phòng tắm, chen chúc một chỗ với Tống Tiêu.
"Hoàng thượng đa mưu túc trí, thần mặc cảm không bằng." Tống Tiêu mạn bất kinh tâm vừa nói, vừa chà lau mình mẩy. Nếu ngay cả người bên cạnh còn không lung lạc được, hắn cũng không cần ngồi cái chức hoàng đế đó nữa làm gì.
Không ngờ hoàng hậu của hắn lại tin tưởng hắn đến vậy, điều này làm cho Ngu Đường từ trước đến giờ có tính khoe khoang không khỏi vừa mất mác, vừa đắc ý. Hừ một tiếng, cầm lấy khăn tắm trong tay Tống Tiêu, bắt đầu chà lưng cho y.
Hai người ngày nào cũng bề bộn nhiều việc, Tống Tiêu học cùng lúc hai học vị, chương trình học rất nặng, Ngu Đường lại bắt đầu thực tập trong công ty gia tộc. Mỗi tuần phải dành hơn phân nửa thời gian để đến công ty, bình thường ở trường học cũng phải xử lý một số chuyện của công ty.
Đảo mắt đã đến Halloween, Câu lạc bộ Thiên Sứ quyết định đến quảng trường trên phố tài chính biểu diễn, nhằm lôi kéo thêm nhiều nguồn tài trợ.
Thành viên Câu lạc bộ Thiên Sứ phân ra vài đội nhỏ, có biểu diễn nghệ thuật, biểu diễn ma thuật và cả làm xiếc.
"Ngươi muốn biểu diễn cái gì?" Sáng sớm lúc rời khỏi nhà, Ngu Đường hỏi Tống Tiêu.
"Thổi tiêu." Tống Tiêu lấy tiêu ngọc Ngu Đường tặng y ra khỏi rương.
Nghe thấy hoàng hậu của mình muốn thổi tiêu trước mặt bàn dân thiên hạ, mặt Ngu Đường lập tức trầm xuống: "Không được!"
Hai người tranh chấp nửa ngày, Ngu Đường rốt cục nổi giận.
"Hoàng hậu của trẫm sao có thể tuỳ tiện thổi tiêu trước mặt kẻ khác!" Dứt lời, cầm tiêu ngọc trong tay bẻ gảy.
Tống Tiêu ngơ ngác nhìn tiêu ngọc gảy làm hai đoạn, đây là lễ vật trịnh trọng nhất lần đầu tiên Ngu Đường tặng y kể từ khi đến hiện đại đến nay, Tống Tiêu lúc nào cũng trân trọng cất giữ, qua Mĩ cũng không quên mang theo, bây giờ lại bị Ngu Đường tự tay bẻ gảy. Hoàng thượng của y, cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này không tốt, luôn luôn bá đạo quá mức, khi ra quyết định chưa bao giờ biết hỏi ý kiến người khác.
"Thần biết rồi." Tống Tiêu trầm thấp đáp lời, trầm mặc đi ra cửa, lấy điện thoại di động gọi cho hội trưởng, nhờ hắn mượn một cây đàn cổ trong trường đem tới.
Câu lạc bộ Thiên Sứ bởi vì có hình thức hoạt động đặc thù, kinh phí câu lạc bộ tương đối sung túc, lần này còn chuẩn bị cả trang phục cho Tống Tiêu, là một bộ trường bào Hán phục màu trắng, tuy rằng không được tinh xảo cho lắm, nhưng miễn cưỡng cũng tạm chấp nhận được.
"Oh my God, Tiêu, cậu giống như vừa bước ra từ tranh cổ hoạ phương Đông vậy." Emily thán phục, xoay quanh Tống Tiêu một vòng.
Tống Tiêu cười, tự đi lấy một bộ tóc giả, chợt phát hiện thấy một bóng người quen thuộc: "Cao Áo?"
"Này, hai người quen biết nhau à?" Emily nhìn theo ánh mắt Tống Tiêu, "Tên đó là thiên tài toán học, mới gia nhập vào câu lạc bộ hồi tuần trước, hắn thường hay hỏi thăm tôi về cậu, có điều chương trình học hai người khác nhau, chắc là ít khi gặp mặt nhỉ."
Tống Tiêu nheo mắt.
Quảng trường trên phố tài chính, người người qua lại tấp nập. Khắp nơi đều đang tiến hành các hoạt động quảng bá Halloween, bọn họ một đám người kỳ dị quái đản đứng đó, lập tức thu hút không ít sự chú ý.
Tống Tiêu khoanh chân ngồi xuống cạnh đài phun nước, đặt một chiếc đàn cổ bảy dây trên đùi, thử âm thanh vài tiếng, cái này cũng không phải đàn gì tốt, nhưng miễn cưỡng cũng có thể biểu diễn.
"Coong!" Một tiếng đàn xa xưa thông qua âm hưởng truyền khắp toàn bộ quảng trường, hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường, ngay sau đó, gia điệu xa xưa mà duyên dáng liên tiếp vang lên, từ đôi tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vang lên.
"Hey, đây là âm nhạc gì vậy, nghe rất hay."
"Hẳn là âm nhạc Trung Quốc, tôi đã từng nghe rồi."
Những người đi đường nghị luận sôi nổi, chậm rãi tụ tập về hướng bên này.
Hiện tại ngay giờ nghỉ trưa, nhóm nhân viên văn phòng tăng ca trên đường đi ăn trưa tiện đường ghé xem náo nhiệt.
"Cây đàn này đặt ở Câu lạc bộ văn nghệ Trung Quốc mấy năm rồi, lần trước cũng có người lấy ra đàn, nhưng so với Tiêu thì... vẫn còn kém xa." Hội trưởng cường tráng mặc váy công chúa, nâng váy đi tới, vừa tạo dáng, vừa trò chuyện với Cao Áo đứng một bên làm việc vặt.
"Ừ." Cao Áo không hiểu những thứ này, từ nhỏ tới lớn hắn chỉ nghiên cứu các môn Toán, Lý, Hoá, nhưng vẫn nghe ra được, tài nghệ biểu diễn của Tống Tiêu không phải bình thường.
"Đúng là đẹp trai kinh người!" Emily si ngốc nhìn thiếu niên áo trắng bên cạnh đài phun nước.
Tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, nhắm mắt lắng nghe, phảng phất như nghe được tiếng nước chảy róc rách, tiếng đàn trầm thấp mà nhẹ nhàng vang lên không dứt, sau đó âm thanh đột nhiên cất cao, kèm theo đài phun nước phía sau đột nhiên phun trào, khung cảnh hoành tráng. Đám động vây quanh lập tức vui vẻ hoan hô thành tiếng.
Kết thúc một khúc nhạc, mọi người chen chúc nhau vứt tiền vào hộp đàn trước mặt Tống Tiêu, một người đi tới, thả xuống một tờ tiền giá trị lớn.
Tống Tiêu ngẩng đầu, nhìn về phía người vừa thả tiền. Âu phục giày da, tuấn mỹ phi phàm, chính là hoàng đế bệ hạ còn đang tăng ca.
==========
Tiểu kịch trường:
Tiêu Tiêu: "Ngươi tới làm gì, chúng ta còn đang giận nhau mà."
Ngư Đường: "Ta cũng không phải đến để làm hoà."
Tiêu Tiêu: "Vậy ngươi đến làm gì?"
Ngư Đường: "Hừ, ta tới xem ngươi có còn giận nữa hay không thôi."
Tiêu Tiêu: "..."
Tào công công: "Hoàng thượng, ta có thể thở phào một hơi được chưa?"