*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 78: Anh Hai.
Edit + Beta: Như Heo.
Ngu Đường nghe hoàng hậu nhà hắn muốn tồn tiền riêng, lập tức nhướng mày: "Trẫm thấy ngươi đang ngứa da có phải không."
"A..." "Tằm bảo bảo" uốn éo thò tay ra, thế nhưng hoàng thượng siết y quá chặt, giãy làm sao cũng không thoát được.
Ngu Đường nhìn Tống Tiêu giãy giụa bên trong, cảm thấy rất thú vị, vì thế bèn đẩy ngã Tống Tiêu, cưỡi lên trên người y, cách chăn bắt đầu chọc lét.
"A ha ha ha..." [Heo: ahihi] Hiện tại không phải mùa đông, hai người dùng chăn mỏng, chọc như vậy rất nhột, Tống Tiêu vặn vẹo càng lợi hại, "Hoàng thượng tha mạng, ha ha ha..."
Eo Tống Tiêu rất mẫn cảm, bị hắn chọc đến phát khóc, đành phải lên tiếng xin tha.
Người dưới thân động đậy qua lại, Ngu Đường cảm thấy cả người khô nóng, cúi đầu, hôn lên môi Tống Tiêu.
Tống Tiêu thấy người bên trên yên tĩnh lại. Liền nhắm mắt lại chuyên chú hôn môi cùng hắn, cánh tay giấu trong chăn lặng lẽ duỗi ra, ôm lấy cổ Ngu Đường, dùng sức vươn mình đè lên trên người hắn, tức thì trở mình cưỡi lên eo Ngu Đường.
"Muốn tạo phản?" Ngu Đường nhìn thấu ý định Tống Tiêu, làm bộ ra vẻ tức giận, vươn mình đè Tống Tiêu ngã xuống, Tống Tiêu liền bắt đầu thọc lét hắn.
Hai người lăn qua lộn lại trên chiếc giường rộng lớn, tranh thủ áp đảo đối phương ức hiếp một phen.
Tống Tiêu lần thứ hai bị hoàng thượng áp chế, Ngu Đường mới vừa đáp máy bay xuống, quần áo trên người còn chưa đổi, ca-ra-vat màu xanh nhạt rũ xuống trước mặt Tống Tiêu, Tống Tiêu liền giơ tay nắm lấy, kéo người hắn xuống, dùng sức trở mình, tưởng lại xoay người, ai ngờ lại rơi vào khoảng không...
"Rầm rầm" Hai người cùng rơi xuống giường.
Trong nháy mắt chuẩn bị té xuống, Ngu Đường ôm chặt Tống Tiêu, lấy mu bàn tay gối sau đầu y, sau khi rơi xuống đất liền ôm Tống Tiêu lăn một vòng trên thảm trải sàn.
Tống Tiêu choáng váng ngẩng đầu lên, liền thấy hoàng thượng còn đang nằm bên trên, đầu mình thì gối trên một cánh tay ấm áp, trong tay còn lôi kéo ca-ra-vat người ta, không nhịn được bật cười.
"Quân Trúc..." Ngu Đường nhìn Tống Tiêu thoải mái cười to như vậy, trong mắt cũng không nén được ý cười, hai người đùa giỡn thoải mái như vậy, đời trước chưa từng có, đời trước tiểu Thị Lang của hắn làm gì dám lôi kéo vạt áo hắn, cướp địa bàn của hắn như vậy.
"Hả?" Tống Tiêu đáp một tiếng, ngẩng đầu đối diện Ngu Đường.
"Thật tốt..." Ngu Đường từ tốn nói một câu, đứng dậy, ôm hoàng hậu lộ chân trần trên đất vứt trở về giường.
"Cái gì?" Tống Tiêu không nghe rõ, bất thình lình bị ném tới giữa giường, rất nhanh, một thân thể trần trụi liền áp tới.
Trong nháy mắt áo sơ mi bị xét rách, Tống Tiêu hoảng hốt nghỉ, hình như hoàng thượng còn chưa tắm rửa...
Lại thêm một chiếc áo sơ mi bị rách, Tống Tiêu tiếc nuối nghĩ. Người Mĩ không thích giặt quần áo, trong siêu thị có bán rất nhiều áo sơ mi, áo thun,... đặc biệt tiện lợi, trên căn bản có thể mặc một cái vứt một cái. Nhưng y phục của y không phải mà! Đắt lắm đó! Hoàng thượng lại đi bắt chước người ta, mỗi ngày xé một cái của y.
...
Trong tài khoản của Tống Tiêu toàn là tiền tiêu vặt của Tống Tử Thành, mặc dù không ít, nhưng muốn đem đi đầu tư thì vẫn còn thiếu, dự định mượn Ngu Đường một ít bù vô cho đủ số chẵn.
"Vay tiền trẫm là phải có lợi tức." Khi nói tới chuyện này, hai người đang ăn điểm tâm, Ngu Đường nói đoạn, thò đũa gắp đi cái bánh bao chiên trong chén Tống Tiêu.
Tống Tiêu lườm hắn một cái: "Bổng lộc đời trước còn chưa trả ta đâu."
"Khụ khụ..." Ngu Đường nhất thời bị chế trụ.
Nói đến đây, Tống Tiêu liền bắt đầu lôi lại chuyện cũ. Mới đầu bổng lộc Đại Ngu không cao. Sau đó Ngu Đường đăng cơ, liền tăng tiền bổng lộc, chỉ tính riêng Hộ bộ Thị Lang y, hằng năm đã có thể nhận được 500 lượng bạc trắng, 180 bổng lộc. Lúc trước khi Ngu Đường thú y, Tống Tiêu còn nhận được bổng lộc tương đương một Thân vương. Thân vương hằng năm có 1 vạn lượng bạc trắng, 10 ngàn bổng lộc.
"Tạm thời không nói tới bổng lộc, tính bạc trước đã," Tống Tiêu nhấp một ngụm sữa bò, bắt đầu tính sổ, "Một lượng bạc là một ngàn tệ, khi đó một cái bánh nướng giá năm đồng tiền, bây giờ một cái bánh nướng giá một tệ. Nói cách khác, một lượng bạc đại khái là 500 tệ tiền Trung Quốc, từ đó suy ra ngươi còn nợ ta 5 triệu tiền bổng lộc."
Ngu Đường ho nhẹ một tiếng, trong tay hắn bây giờ ngoại trừ tiều tiêu vặt nhà họ Ngu phân phát, còn có tiền hoa hồng bên Truyền thông Đại Nhật, chút tiền này đương nhiên phải có, nhưng hắn còn phải dùng vào việc khác, không thể một lần đưa cho Tống Tiêu nhiều như vậy, hoàng đế bệ hạ lần đâu tiên cảm thấy mình nghèo đến nỗi không nuôi được bà xã, sờ sờ mũi: "Khi đó ta đã chết rồi mà, thanh toán phá sản, huynh nợ đệ đền, số tiền này ngươi đi đòi Cẩm Lân đi."
"Chẳng phải ngươi đang sống sờ sờ ở đây sao?" Tống Tiêu trừng hắn, cái tên này còn muốn quỵt nợ?
Ngu Đường chẹp chẹp miệng: "Vậy, trẫm tạm thời đưa người đủ số chẵn, phần còn lại... Đợi trẫm đoạt vị rồi trả lại ngươi sau."
"Nợ tiền thần là phải có lợi tức." Ngu Đường dùng ngón tay cái lau vết sữa trên khoé miệng y, không bận tâm lắm đáp đại một tiếng, chờ khi hắn nắm giữ một phần công ty là có tiền thoải mái giao cho bà xã rồi.
...
Nhóm Ngu Kỳ nhận được tiền đầu tư từ Tư bản Đại Ngư, nội trong năm nay sẽ hoàn thành nghiên cứu phát minh. Người trong nhóm nghĩ ra đề án bán hạng mục này với giá cao cho các công ty lớn, sau đó nhận lấy số tiền kết xù từ việc thu phí sử dụng, nhưng lại bị Tư bản Đại Ngư bác bỏ.
"Chúng tôi không phải Đầu tư Thiên Sứ, chúng tôi cần chính là lợi nhuận kết xù lâu dài, nếu như các bạn không am hiểu về phương diện hoạt động, có thể giao cho chúng tôi phụ trách." Người phụ trách hạng mục Tư bản Đại Ngư nói. Công ty đề xuất bọn họ nên thành lập một công ty riêng lẻ, lấy sản phẩm này làm hạng mục thu phí trường kỳ bán cho các công ty lớn, đồng thời cũng có thể bán cho các khách hàng cá nhân.
Ngu Kỳ cũng đồng ý với phương án này, thành lập một công ty nghiên cứu phát minh.
Ngu Đường thông qua các hoạt động, âm thầm giúp Tống Tiêu đưa tiền vào, làm một cổ đông nguyên thuỷ.
Làm xong những việc này thì cũng sắp tới ngày nghỉ Tết. Ngu lão gia tử muốn Ngu Đường quay về nhà cũ, Ngu Đường lại đưa Tống Tiêu đi Las Vegas.
Las Vegas là thánh địa du lịch.
Tống Tiêu cứ nghĩ nơi này sẽ là nơi ăn chơi trác táng, hỗn độn không chịu nổi, nào ngờ nơi này lại vô cùng văn minh đẹp đẽ, sòng bạc cũng không bị giới hạn.
Ở đây có toà nhà cao chọc trời, trên đỉnh toà nhà cực cao có thể chơi trò nhảy Bungee, ngồi thang máy đi lên tầng cao nhất, sau đó thắt dây an toàn nhảy xuống, cảm thụ cảm giác rơi tự do trên không trung.
Tống Tiêu rất muốn đi, đứng phía dưới nhìn hồi lâu, hai mắt long lanh nhìn Ngu Đường.
"Không được." Ngu Đường bị ánh mắt đó nhìn đến lòng dạ ngứa ngáy, nhưng nhớ tới lần trước Tống Tiêu ngồi tàu lượn siêu tốc xong liền ngã bệnh hai ngày, dứt khoát cự tuyệt. Huống hồ chi leo lên cao như vậy, lỡ như dây an toàn bị lỏng thì sẽ rất nguy hiểm.
Vào quán rượu, Tống Tiêu liền bị một hàng máy đánh bạc hấp dẫn. Đây là Slot Machine(*) màn hình điện tử.
(*): Slot Machine.
Chỉ cần thả tiền xu vào, kéo cần gạt, nếu như trên màn hình xuất hiện 3 kí hiệu giống nhau, máy sẽ tự động đổ ra rất nhiều tiền xu. Mấy người trưởng thành đang đứng trước máy quay số chơi hết sức chăm chú, Ngu Đường đi làm thủ tục checkin, Tống Tiêu liền đứng tại chỗ xem người khác chơi.
"Muốn chơi không?" Ngu Đường cầm thẻ phòng đi tới, gác cằm lên đỉnh đầu Tống Tiêu.
"Oh my God, nhìn kìa!" Trước cửa quán rượu có người thét chói tai, mọi người đồng loạt nhìn sang liền thấy một người đàn ông tóc vàng bước ra từ chiếc xe thể thao màu vàng nhạt, chậm rãi tháo kính râm trên mặt xuống, lộ ra cặp mắt xanh lam mê người.
"Là Hách Mạn!" Người trong quán rượu bắt đầu ùa lên, Hách Mạn là ngôi sao hạng A của Hollywood, vô cùng nổi tiếng ở Mĩ, đoán chừng là đến đây quay phim, trước cửa còn tụ tập một nhóm người của đoàn làm phim.
"Hi, các cô gái, tôi phải tranh thủ thời gian vào làm việc, ai muốn chụp ảnh thì tất cả chúng ta cùng chụp chung một tấm nhé." Hách Mạn giơ tay đầu hàng trước các cô gái chen chúc ùa đến, cười híp mắt đồng ý yêu cầu chụp ảnh chung của bọn họ.
Ngu Đường không chú ý tới những người đó, thấy Tống Tiêu nhìn thoáng qua một cái liền nhận ra người kia, không khỏi mất hứng, vội kéo y lên lầu.
"Tiêu Chính Khanh(*) yêu dấu," Trấn an fan hâm mộ, Hách Mạn sãi những bước chân ưu nhã đi tới bên cạnh người đàn ông phương Đông, ôm hắn một cái, "Anh đang nhìn gì vậy?"
(*): Có một sự nhầm lẫn nho nhỏ, ông này là Tiêu Chính Khanh chứ không phải Tiêu Bá Dâng nha, mấy chương trước tui ghi nhầm, từ giờ sẽ sửa lại:)
Người đàn ông được gọi là Tiêu Chính Khanh còn đang nhìn theo hướng Tống Tiêu rời đi: "Hử? Không có gì."
Màn đêm buông xuống, thành phố Las Vegas càng náo nhiệt hơn so với ban ngày.
Một sòng bạc lớn được phân thành mấy khu vực đánh cược to nhỏ, khu Roulette(*) thường là nơi náo nhiệt nhất. Còn bài Tây và khu khách quý thì lại vô cùng yên tĩnh.
(*): Roulette.
Ngu Đường dắt tay Tống Tiêu, chậm rãi đi qua đám người, tìm được giám đốc đang đứng chắp tay trong một góc nhỏ.
"Đường thiếu gia, mời đi lối này." Giám đốc dẫn Ngu Đường vòng qua phòng lớn, đẩy một cách cửa phong cách cung đình dày nặng, tiến vào một căn phòng tiếp khách xa hoa.
Trong phòng tiếp khách, đâu đâu cũng có đồ gia cụ phục cổ được làm bằng gỗ, vô cùng bất đồng với phong cách trang hoàng Châu Âu thời Trung Cổ ngoài kia. Trên bàn gỗ Đàn đặt một chiếc lư hương bằng bạc, bên trong còn đốt chút hương liệu.
Trên chiếc giường được trải da thú có người đàn ông sắc mặt trắng bệt đang nằm. Người đàn ông đó mặc Đường trang thêu hình chim phượng hoàng, dáng người thon dài, gương mặt anh tuấn quanh năm không thấy ánh mặt trời, trắng đến gần như trong suốt, càng làm nổi bật đôi môi đỏ như máu của anh ta. Mới nhìn sẽ khiến người ta giật mình, còn tưởng rằng quỷ hút máu từ trong hầm mộ nào chui ra.
Người đàn ông giơ tay, người bên cạnh liền đưa tới một điếu thuốc tinh xảo, châm lửa đốt lên cho hắn.
"Đây chính là anh bạn nhỏ cậu nói?" Người đàn ông nhả ra một ngụm khói, cách làn khói mỏng nhìn về phía Ngu Đường, một đôi mắt hẹp dài, thoạt nhìn không khỏi khiến người ta sợ hãi.
"Cậu ấy là Tống Tiêu," Ngu Đường kéo Tống Tiêu qua, tìm một chỗ trên chiếc giường mềm mại ngồi xuống, "Tiêu Tiêu, gọi anh Hai."
"Anh Hai..." Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, nhưng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Người kia bật cười, dùng ngón tay gầy guộc chỉ đầu Ngu Đường, "Em dâu?"
Người này cùng thế hệ với bọn Ngu Đường, xếp thứ hai trong gia tộc.
"Phải," Ngu Đường mặt không đổi sắc đáp một tiếng, nói với Tống Tiêu, "Đây là anh Hai ta, Ngu Từ, tên hơi nữ khí chút, nhưng xác thực là nam nhân."
"Khụ khụ khụ..." Ngu Từ nghe lời này, lập tức ho khan, bảo tiêu mặc Tây trang bên cạnh lập tức quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn.
Ho một tiếng liền không dừng được, ngón tay trắng nõn nắm chặt tay vịn giường, lộ ra từng sợi gân xanh.
Tống Tiêu lẳng lặng nhìn Ngu Từ, y biết Ngu gia ở Mĩ đầu tư vào rất nhiều nghành nghề, có một vị trí ở Las Vegas cũng không có gì lạ, nhưng xem dáng vẻ này của Ngu Từ, sức khoẻ dường như không được tốt cho lắm. Muốn chèo chống một cái sòng bạc lớn như vậy, không chỉ cần có thủ đoạn quản lý, chẳng lẽ gia chủ lại yên tâm giao một sòng bạc lớn như vậy cho một thiếu gia ốm yếu quản lý?
Thật vất vả bình tĩnh lại, Ngu Từ trừng mắt nhìn Ngu Đường: "Cậu cố ý tới đây chọc giận ta đúng không?"
"Tên kia đâu?" Ngu Đường không đáp lời hắn, nói sang chuyện khác.
"Ta sai người đánh gãy một chân của hắn." Ngu Từ nhận lấy khăn tay bảo tiêu đưa tới, nhẹ lau khoé miệng.
...
Sòng bạc, căn phòng dưới lòng đất, một tên da trắng bị còng trên thanh sắt, sợ đến run lẫy bẫy, chính là tên trước đây cố ý lái xe tông Tống Tiêu, John.
Tên John ở đây đánh bạc hơn một tháng, thua sạch tất cả thù lao Khâu Minh Diễm cho hắn, còn thiếu sòng bạc năm trăm đô tiền lãi. Tiền lãi sòng bạc được thu định kỳ hằng ngày, hơn nữa còn là tiền lời cắt cổ, tên Jonh bị thua đến mức mù quáng, càng mượn càng nhiều, cuối cùng vượt quá 30 ngàn đô, sòng bạc biết hắn không tài nào trả được số tiền đó, liền bắt giam hắn.
Tiếng giày da ma sát trên hành lang, trong căn hầm yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng. Tên John nghe thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu: "Tôi, tôi không có tiền, các người cho tôi mượn thêm chút đỉnh, tôi chẳng mấy chốc sẽ thắng lại trả cho các người."
"Thắng lại?" Người kia cười lạnh, cho hắn một cái tát, "Tao thấy chi bằng đừng lãng phí thời gian, giết mày đi, bán hai cái thận, một lá gan, số tiền kiếm lại cũng gần bằng số tiền đó."
Tên John nghe thế, tức thì sợ đến phát hoảng, tất cả con đường kiếm được tiền hắn đã làm hết rồi, vợ hắn đã ly hôn với hắn từ lâu, không có công việc, không có nhà ở, công việc gần đây nhất chính là lái xe đụng Tống Tiêu. "Tôi biết một người phụ nữ Trung Quốc, cô ta còn nợ tôi rất nhiều tiền, cho tôi mượn máy tính, hoặc là điện thoại có thể gọi quốc tế cũng được, tôi sẽ lấy tiền tới."
Lúc Tống Tiêu và Ngu Đường đi vào, tên John đang gọi cho Khâu Minh Diễm.
"Bây giờ lập tức gửi năm mươi ngàn đô qua cho tôi, tôi có việc khẩn cấp," Thái độ tên John nói chuyện với Khâu Minh Diễm vô cùng cứng rắn, không hề để lộ vẻ túng quẫn, "Tôi đã ghi âm tất cả các cuộc nói chuyện của chúng ta, bây giờ mà không có tiền, tôi cũng không sống nổi, còn không bằng tới cục cảnh sát tự thú."
Bên kia Khâu Minh Diễm cười lạnh: "Tôi đã bóp méo âm thanh từ trước, thư điện tử gửi cho anh cũng thiết lập chế độ tự huỷ, anh tưởng tôi là trẻ lên ba chắc?"
"Cô chắc chứ? Đợi một chút tôi sẽ gửi qua một bưu kiện, cô tự mà xem đi." Tên John thấp giọng nói gì đó, rồi cúp điện thoại, thương lượng với ngươi kia lấy một chiếc máy tính có thể gửi thư.
...
Tống Tiêu không muốn xem nữa, kéo Ngu Đường ra ngoài.
Anh Hai Ngu Từ đã chờ bên ngoài, nhàn nhạt nhìn hai người bọn họ nắm tay đi ra. Bảo tiêu từ đằng sau đi tới, phủ thêm chiếc áo khoát cho hắn.
==========
Tiểu kịch trường:
<Gia phả nhà họ Ngu>
Tiêu Tiêu: "Thân thích nhà ngươi nhiều quá, không nhớ hết."
Ngư Đường: "Lại đây, dẫn ngươi đi nhận thân."
Đời ông nội: "Cá quá tanh, cá quá mặn, cá quá cứng."
Bậc cha chú: "Người đánh cá (cha), chú Bảy (khuyết danh), thuyền đánh cá (bác Tư), cá lang (chú Bảy)."
Huynh đệ: "Vẩy cá, cá giống, vây cá, mắt cá, xương cá."
Tiêu Tiêu: +_+ "Càng muốn hôn mê."
Ngư Đường: "... Ngươi chỉ cần nhớ trẫm là được rồi."
Tiêu Tiêu: "Ngươi tên gì?"
Ngư Đường: (╰_╯)#