Edit: Jushi
Tống Tiêu nhìn hoàng đế bệ hạ lại bắt đầu nói không đứng đắn, liền giật giật khóe miệng: “Đừng nghịch, nếu là không cần ta làm, ta liền đi về ngủ.”
“Không được!” Ngu Đường không chút nghĩ ngợi mà gạt phắt đi, “Lại đây đọc tấu chương cho trẫm.”
Từ lúc đi làm đến bây giờ, vẫn luôn xem văn kiện không rời mắt, Ngu Đường dựa vào ghế dựa bằng da, xoa xoa mi tâm.
Tống Tiêu ngồi bàn ghế đối diện, kéo một tờ văn kiện đến xem.
Hắn bây giờ là đại tổng tài của đại Hoa quốc, muốn xen vào sự tình vô cùng bề bộn. Hơn nữa bởi vì mấy hãng công ti mới vừa bắt đầu đồng thời làm việc, rất nhiều thứ không quá rõ, liền đưa vài văn kiện tới công ty chủ xử lý.
Giơ tay đem mấy tập văn kiện phân loại thành những “đơn cần phải ký”, “đơn muốn ký hợp đồng”, “tư liệu hạng mục cần thiết” mỗi thứ đặt một chỗ, còn “ghi chép từ buổi họp” ném qua một bên. Tống Tiêu trước tiên đem đơn phê chuẩn ngân sách công ty dựa theo kim ngạch từ lớn đến nhỏ giao cho Ngu Đường, sau đó chính mình lấy chồng văn kiện đơn “muốn ký hợp đồng” bắt đầu xem, dùng bút chì ở bên trong đánh dấu những chỗ quan trọng.
Ngu Đường xem qua, lần nữa cầm bút bắt đầu ký tên. Ký một hồi, ngẩng đầu nhìn Tống Tiêu một chút.
Bàn tay trắng cầm bút mực đỏ, bộ dạng phục tùng đôi mắt tập trung xác định trên văn kiện. Nói chung đây lại là một cảnh tượng đẹp trước mắt.
Tống Tiêu có trí nhớ siêu phàm, xem qua cũng có thể đọc nhanh như gió, cấp tốc biết rõ ý chính trong hợp đồng, tìm ra chỗ cần thiết nhất.
Mỗi bản hợp đồng, những chỗ bộ pháp vụ kiểm tra qua đều quan trọng, mà nhiều lắm, Ngu Đường muốn đem tất cả chỗ đó nhìn qua, cũng hao phí không ít thời gian. Cho nên, Tống Tiêu cũng chỉ cần Ngu Đường chú ý đến điểm cần thiết nhất, cho hắn xem thêm.
Hoảng hốt nhớ lại ngàn năm trước ngự tại thư phòng, tấu chương quá nhiều phê không xong, Ngu Cẩm Đường muốn lười biếng, liền chộp hoàng hậu đem tới cùng hắn cùng phê.
Một người trước tiên xem, dùng lam bút hoa tìm điểm quan trọng, người kia lại dùng bút son phê. Gặp phải sự tình phức tạp, còn có thể đồng thời thảo luận.
Độc Cô Ám tự giác một cách yên lặng từ bàn nhỏ bỏ vào ghế sô pha phía sau nơi khó để nhìn đến nhất bên trong, tiếp tục “bùm bùm” mà bận bịu.
Hai người đồng thời làm việc, hiệu suất còn lớn hơn. Tống Tiêu đem tất cả xem qua một lần, tổng quát lại cũng biết những ngành kinh doanh của Đại Ngư, liền không khỏi hơi xúc động. Thế lực của Ngu gia so với trong tưởng tượng còn muốn lớn hơn, chỉ ở bề ngoài mà đề “Đại Ngư”, cái chiêu bài này khiến công ty lớn sẽ không hạ hai mươi, lại càng không bị khống chế cổ phần, hùn vốn.
“Cái này, sau đó cũng có thể đưa nhân viên làm tiếp.” Tống Tiêu lượm vài phần tư liệu đi ra.
Ngu Đường trầm mặc chốc lát, hướng hắn ngoắc ngoắc tay, ra hiệu hắn đến bàn bên này.
Tống Tiêu cũng không đần độn mà tiến đến, nhíu mày nhìn hắn: “Tổng tài, đang là giờ làm việc, sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung.”
“Ảnh hưởng gì cơ?” Ngu Đường gác lên một chân thon dài, mắt lạnh nhìn hắn.
“Có người sẽ nhìn thấy…” Tống Tiêu quay đầu tìm Độc Cô Ám, phát hiện cả ám vệ trung thành cùng cái bàn nhỏ thần bí mà biến mất.
Ngu Đường đứng lên, vòng qua bàn đi tới chỗ Tống Tiêu, cúi đầu cắn chặt một bên lỗ tai: “Gian phòng này cách âm chống đạn, ngươi gọi rách cổ họng cũng chẳng ai để ý đến ngươi.”
Lời này sau lưng rõ ràng là đang muốn trêu đùa, Tống Tiêu cảm thấy đặc biệt xấu hổ, giơ tay thúc cùi trỏ vào hắn một cái, bị Ngu Đường vững vàng bắt được cánh tay, bẻ ra sau: “Trời loạn rồi, dám động thủ với trẫm!”
“A…” Bị xoay đau, Tống Tiêu cau mày hừ một tiếng.
“Đau rồi?” Ngu Đường nhanh chóng buông tay, kéo tay hắn qua vén tay áo lên xem, một vệt đỏ trên cánh tay lộ ra.
“Thả ra.” Tống Tiêu cảm thấy được ngón tay có chút tê tê, khó chịu mà chuyển động cánh tay.
Ngu Đường nắm lấy cái tay kia, dùng hai ngón tay nơi cổ tay nhẹ nhàng vò ấn, rất khoái nhượng đưa gân tay về vị trí cũ.
“Tổng tài, đây là thực đơn buổi… trưa…” Kim bí thư gõ cửa một cái, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào, thấy cảnh tượng không nên thấy, phản xạ có điều kiện mà chạy ra, khép cửa lại. Sau đó mới ý thức được, nàng lại đẩy cửa bước vào, giữa ban ngày nhìn thấy tổng tài đang sờ tay trợ lý…
Là thư ký chính, lại thành ra thấy những thứ không nên thấy như này, chỉ muốn dùng skill đặc thù: la to một tiếng.
Kim bí thư tháo cặp kính gọng vàng xuống, bình tĩnh mà đem một tờ thực đơn để trên bàn tổng tài: “Đây là thực đơn hôm nay, ngài xem ăn cái gì, có muốn đặt chỗ hay không?”
“Đặt chỗ ở tầng hai, cơm Tàu.” Ngu Đường nhìn thư ký liếc mắt một cái, thấy nàng thức thời, liền trả lời một câu, chậm chậm thong thả mà thả Tống Tiêu ra.
Cao ốc Bạc Ngư có hai tầng là phòng ăn cao cấp, cơm Tàu hay cơm Tây cũng đều có, là sản nghiệp Đại Ngư, ở đây chủ yếu là phục vụ nhân viên cấp cao trong công ty, hoặc mời tiệc chiêu đãi khách hàng.
Nghe tổng tài muốn tới dùng cơm, đương nhiên lại đặt chỗ tốt nhất.
Tống Tiêu vốn là muốn đi ăn nhà ăn ở tầng trệt, tiện đường muốn đi xem xung quanh công ty một chút, nhưng lại bị tổng tài đại nhân quá bá đạo bắt nạt: “Bồi tổng tài ăn cơm, cũng là một trong những công việc của trợ lý.”
“Còn Độc Cô Ám…” Tống Tiêu muốn nói, Độc Cô Ám cũng là trợ lý, sao không cho hắn bồi ăn cơm. Ai biết vừa quay đầu lại đã thấy Độc Cô Ám đã tự giác đi theo, ngồi ở bàn kế cận, mặt không đổi sắc nhìn hai người bọn họ.
Kháng nghị không có hiệu lực, Tống Tiêu chịu bị ép bồi tổng tài dùng cơm trưa. Không thể không nói, món ăn ở đây tương đối ngon. Tôm xào tỏi tươi mới ngon miệng, cánh gà chiên ở ngoài thơm mùi tiêu bên trong non mềm. Ăn ngon nhất là thịt lợn quay với lớp da giòn tan, ăn đến ngon miệng, mỡ nhưng không ngấy, nuốt xuống xong vẫn còn thấy lưu luyến mùi vị.
Tống Tiêu ăn đến vui vẻ, liền đem ý nghĩ muốn làm thân với các đồng nghiệp mà quên đi. (Jushi: chết vì ăn, tui cũng thế =))))
Độc Cô Ám cũng ăn rất vui vẻ, như thú dữ mà khò khè khò khè ăn đến ba bát cơm.
Giờ trưa có không ít khách, nhân viên đến ăn hay tiệc chiêu đãi khách hàng, thỉnh thoảng hướng bên cửa sổ ghế dài nơi đó liếc mắt một cái, sau đó bị ám vệ trừng trở lại.
Tin tức bữa cơm trưa của tổng tài bị lan truyền, toàn bộ công ty đều biết, trợ lý mới của tổng tài đặc biệt được sủng ái.
Nghe đâu trợ lý mới này, đặc biệt giống trong mấy tiểu thuyết, đi làm ngày đầu tiên đến muộn, còn đi thang máy của tổng tài, rồi được làm trong phòng tổng tài. Nghe đâu bộ hành chính phải đặt trước một cái bàn mới, rồi chuyển tới văn phòng của tổng tài, đây là có ý muốn ở văn phòng tổng tài còn gì!
“Đã có tiểu yêu tinh nhanh chân đến trước rồi, hức hức hức!” Trong công ty các nhân viên nữ liên tục cắn khăn mùi soa.
“Vừa nghe đúng là *Bạch Liên Hoa!” Bộ xã giao đại mỹ nữ cắn răng nói.
(*Bạch Liên Hoa: các em gái thánh nữ, trong sáng đến vô cmn tội.)
“Không phải a… Là một suất ca đó…” Người trả lời thở dài một cái.
“A… Thật sao?”
Các nhân viên nữ đang vạn phần kích động liền trong nháy mắt bình tĩnh lại, nếu là con trai, phỏng chừng đúng là người quen..của tổng tài.
Một người tuổi còn trẻ lại anh tuấn, là tổng tài tài giỏi khó ai bì, thêm một trợ lý mới phấn nộn, rõ ràng như một bộ phim của idol, nhưng bởi là con trai nên trong nháy mắt biến thành tiểu thuyết ngôn tình —— dựa vào thân thích để vào công ty.
“A, đúng là trẻ con.” Trưởng phòng nhân sự lắc lắc đầu, nhấc ly cà phê từ từ uống.
“Làm sao, ngươi nhìn ra gì sao?” Tổng giám đốc tài vụ từ đoạt lấy ly cà phê từ trong tay hắn, mu bàn tay vỗ vỗ bụng hắn.
“Tổng tài của chúng ta rất có bản lĩnh.”
Trưởng phòng nhân sự *cao thâm khó dò mà cười cười, “Độc Cô Ám là chính là con trai nuôi của Ngu gia, hiện tại tổng tài nhất định đang muốn đề phòng.”
(*cao thâm khó dò: không thể đoán được đang nghĩ gì.)
Tổng giám đốc tài vụ sững sờ: “Ý ngươi là…”
“Ngày hôm nay ta gặp trợ lý mới tới kia, căn bản không giống mấy đứa sinh viên mới ra trường, nói chuyện kín kẽ không một lỗ hổng. ”
Trưởng phòng nhân sự nheo mắt lại, “Tổng tài đây là đang muốn ngăn chặn a!”
—————————–
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Ngư Đường: Nguyên tắc của đế vương, ngăn chặn đúng chỗ.
Đệ đệ: Hoàng huynh, ngăn chặn cái gì?
Ngư Đường: Chính là giữ hoàng hậu lại, tìm điểm G của hắn.
Đệ đệ: (¬_¬)