Nhóm người này vốn chỉ muốn tìm thứ giải trí, cũng không trông cậy tiểu Phủ có thể viết được con chữ gì tốt lành, bọn họ đương nhiên đối với Đoạn Hành Dư sạch sẽ ngăn nắp, môi hồng răng trắng có hứng thú hơn, tất nhiên sẽ vui hơn.
Đoạn Hành Dư quơ quơ chén rượu, khóe miệng vẫn tươi cười như cũ, "Nếu ta viết tốt thì thế nào?"
Tiền Danh Thế nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc, "Ngươi muốn như thế nào?"
Đoạn Hành Dư đáp: "Rất đơn giản, buông tha tiểu hài nhi này, hơn nữa về sau cũng không được mua hắn."
Lời này hắn vừa nói ra, ca ca của tiểu Phủ liền không vui, "Ngươi là ai? Ai cần ngươi xen vào việc người khác?"
Đoạn Hành Dư vẫn chưa để ý đến hắn, nam tử còn muốn nói thêm, liền bị Tiền Danh Thế dùng ánh mắt ngăn lại.
"Được." Tiền Danh Thế sảng khoái đáp ứng, lại hỏi hắn, "Còn nếu làm không được thì giải quyết thế nào?"
Đoạn Hành Dư suy ngẫm một chút, không vội trả lời hắn, Tiền Danh Thế liền giúp hắn đưa ra gợi ý, "Nếu viết không tốt, công tử ngồi xuống bồi Tiền mỗ uống một chén là được."
"Tùy tiện đi." Uống rượu gì đó hắn không ngại, chẳng qua hắn vẫn có chút khẩn trương, cái danh hiệu "tiểu thiên tài thư pháp" là do bạn bè trêu ghẹo, kỳ thật là do chữ hắn trước kia quá xấu, bị phụ thân kéo đi luyện chữ mỗi khi rảnh.
Nếu người bình thường nói như vậy, nam tử trước mắt sợ rằng sẽ không chịu, nhưng dung mạo Đoạn Hành Dư thật sự khó làm người khác nổi lên giận dữ với hắn.
Thế giới này luôn đối với những người lớn lên xinh đẹp phá lệ khoan dung một ít, trong rất nhiều tình huống lời này quả thật không ngoa.
Nam tử kia phát ra tiếng cười sang sảng, "Ha ha ha, không biết là công tử nhà ai? Sao chưa gặp qua bao giờ?"
Lục Minh Chiêu thấy vậy cũng chạy ra đứng cạnh Đoạn Hành Dư, thấy rõ nam tử, sắc mặt lập tức có chút chán ghét, nhưng lúc mở miệng lại lễ phép cực điểm, "Tiền công tử, đây là biểu đệ của ta, nhị công tử Đoạn Hầu phủ, Đoạn Hành Dư, vừa mới trở lại kinh thành, đương nhiên Tiền công tử sẽ chưa gặp qua."
Tầm mắt Tiền Danh Thế lưu luyến trên người Đoạn Hành Dư không thôi, lại cười nói: "Thì ra là thế."
Lục Minh Chiêu lại nhìn về phía nam tử mỏ chuột tai khỉ vừa vũ nhục Đoạn Hành Dư, tách đám người tiến về phía hắn, bắt lấy tay người nọ, dùng vài phần sức lực, nam tử kia nháy mắt thay đổi sắc mặt, "Xin lỗi."
"A a a... Đau... Đau... Công tử tha mạng, công tử tha mạng!"
"Ai, biểu ca, bình tĩnh." Đoạn Hành Dư ngăn hắn lại, nhìn đám người ngồi xung quanh, "Hiện tại liền viết đi, ta cứ viết đại?"
Đoạn Hành Dư vốn định lừa dối qua chuyện, không ngờ những công tử đó cũng thật tinh, "Khó mà chấp nhận được, hay để Tiền công tử chỉ định chữ, vị công tử này viết được thì mới tính."
Đoạn Hành Dư nhướng mày, sợ hắn tự chọn chữ thì chọn dễ bỏ khó sao? "Được."
Tiền Danh Thế đứng lên sửa sang lại xiêm y, đem kẻ vừa nói đá đến trước mặt Đoạn Hành Dư, "Mất mặt, cùng Đoạn nhị công tử xin lỗi."
"Đoạn nhị công tử, xin tha mạng, là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, va chạm phải ngài."
Đoạn Hành Dư tùy ý đáp lại vài câu có lệ, liền chờ Tiền Danh Thế ra đề mục cho hắn.
Tiền Danh Thế ra đề mục: Hoa hảo nguyệt viên.
Đối với Đoạn Hành Dư mà nói, thư pháp chỉ là chuyện cầm bút viết chữ, chẳng qua Tiền Danh Thế dùng mực không quá tốt.
Hắn hạ mi, một tay kéo áo, một tay vung bút.
Trong khi hắn viết chữ, không ai dám mở miệng, Đoạn Hành Húc cùng Lục Minh Chiêu hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc đến mở to hai mắt nhìn.
Bọn họ chưa từng thấy qua Đoạn Hành Dư viết chữ, cũng chưa bao giờ thấy tự thể như vậy.
Tiền Danh Thế nhìn về phía nam tử cả người phong độ trí thức ngồi ở cạnh bàn," Trần Khan, ngươi cảm thấy thế nào?"
Trần Khan bộc lộ rõ sự tán thưởng ra ngoài, "Tốt, loại kết cấu tự thể này ta cũng không nắm chắc, xem ra Đoạn nhị công tử hẳn đã khổ luyện nhiều năm."
Trong mắt Tiền Danh Thế thích ý càng tăng lên, "Đoạn nhị công tử quả nhiên viết không tồi, lại tiếp một đề?"
Đoạn Hành Dư vốn tưởng rằng chính mình sẽ ngượng tay, nhưng viết một lúc liền tốt, trước mắt cũng không thể từ chối, "Có thể, nếu ở đề tiếp theo Tiền công tử thấy ta viết tốt, lại đem hạt châu kia cho tiểu hài nhi này, được không?"
Một viên hạt châu mà thôi, Tiền Danh Thế tự nhiên không thèm để ý, huống hồ hắn nghe nói Đoạn nhị công tử chỉ biết ham chơi, không học vấn nghề nghiệp, nghĩ vừa rồi viết được là do may mắn.
Tiền Danh Thế suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm mặt Đoạn Hành Dư, "Vậy thì viết... Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."
Tay cầm bút của Đoạn Hành Dư dừng một chút, khóe miệng cứng đờ, xem nhẹ ánh mắt chăm chú kia.
Hắn cũng rất mau viết xuống.
'Tốt!" Trần Khan không nhịn được tán thưởng, "Đoạn công tử tuổi nhỏ nhưng lại có thiên phú thư pháp cao như vậy, thật là hiếm có."
Đoạn Hành Dư cười mỉa trong lòng nhưng vẫn khiêm tốn xua tay, "Không có không có, đều là bị ép học."
Muốn viết thư pháp, cần chú ý luyện tập tính kiên nhẫn.
Kỳ thật trên đời tài năng nào cũng vậy, cũng không nhất thiết phải ganh đua thiên phú.
"Thôi thôi," tươi cười trên mặt Tiền Danh Thế cứng đờ, hắn vẫy vẫy tay, "Nghe nói Đoạn nhị công tử mới vừa trở lại kinh thành, có lẽ đối với vài thứ trong kinh không còn quen thuộc, Tiền mỗ cùng ngươi giờ đã là bằng hữu, sau này có việc cứ tìm ta."
Đoạn Hành Dư cảm thấy người nọ có anh mặt đáng khinh cùng giọng điệu ngả ngớn thật khiến người buồn nôn, hắn âm thầm thở hắt ra, khóe miệng giơ lên độ cung vừa phải, "Nhất định nhất định."
"Tiểu Phủ? Sao ngươi lại ở đây?" Lúc này từ trên lầu một thiếu niên áo tím đi xuống, thấy được tiểu Phủ liền chạy tới, chỉ vào Tiền Danh Thế lòng đầy căm phẫn nói, "Tiến Danh Thế! Sao lại là ngươi?!"
Tiền Danh Thế cũng không rảnh tiếp Đoạn Hành Dư, tựa hồ đối với thiếu niên vừa xuống có chút kiêng kị, hắn đối với đám người phía sau hô, "Chúng ta đi!"
"Chờ một chút!" Đoạn Hành Dư lúc này lại lên tiếng, chỉ vào tiểu hài nhi, "Tiền huynh, mới vừa rồi ta đã viết chữ, ngươi quên đem hạt châu cho hắn."
Tiền Danh Thế dừng bước chân, cười nhạt, "Đoạn nhị công tử nói phải."
Hắn ngoan ngoãn làm theo, bảo người hầu đem ngọc lưu ly đưa cho tiểu Phủ, rồi mặc kệ lời mang ơn đội nghĩa vội vàng rời đi.
Tiểu hài nhi kia cũng là trẻ ngoan, trước mặt đám người Đoạn Hành Dư quỳ xuống, "Cảm ơn các công tử."
"Mau đứng lên!" Đoạn Hành Dư tiến lên đem hắn đỡ dậy, rồi nhìn ra cửa, vừa phủi bụi vừa cợt nhả, "Tiểu hài nhi, là nương ngươi ép ngươi làm trò này sao?"
"Cái gì?"
Tiểu hài nhi ngây thơ nhìn người, Đoạn Hành Dư nào dám hỏi ra có phải nương hắn không cần hắn, muốn đem bán hắn không?
Như thể đã minh bạch ra chuyện gì, thiếu niên áo tím liền tức giận, hắn chỉ vào tên cẩu đản ca ca, "Trương Thiết! Ta đã không cho phép ngươi bán đệ đệ rồi còn gì?"
Hắn nói rồi lấy ra túi tiền từ trong quần áo, nhét vào lồng ngực tiểu Phủ, "Cầm, mau về nhà đi, đừng nghe ca ngươi nói."
Tiểu hài nhi lại lắc lắc đầu, tay nhỏ ôm lấy hạt châu như ôm hi thế bảo trân, trên mặt dơ hề hề nhưng lại đầy chân thành, không dính bụi trần tươi cười xán lạn, "Chính là nhờ nghe ca ca nói mới có tiền, một hạt châu này có thể đỡ tiền thuốc một tháng của nương ta đấy!"
Nghe vậy, Đoạn Hành Húc cũng lấy từ tay áo chính mình một ít bạc cho hắn.
Tiểu hài tử lại lắc đầu như trống bỏi, vội vàng xua tay, "Không không không, đủ rồi, ta không cần mọi người cho tiền đâu."
Đoạn Hành Húc không đành lòng, "Cầm đi."
Thái Vũ Quân nhìn thấy càng giận sôi máu, "Đứa nhỏ này sao lại cố chấp như vậy!"
"Thật sự không cần, hạt châu này có thể dùng một đoạn thời gian dài!"
Đoạn Hành Dư lôi kéo Trương Thiết sang một bên, lại kéo thêm chưởng quầy cho một ít bạc, để nàng thu Trương Thiết cùng tiểu Phủ phụ việc, lại phân phó nàng mỗi ngày đem đồ ăn dư của bếp đưa Trương Thiết mang về nhà.
Cuối cùng, Đoạn Hành Dư đối với Trương Thiết nói: "Ngươi tuổi trẻ có sức lực, muốn kiếm tiền cũng không nên dùng cách này khiến người khinh thường, ngươi cũng biết nếu rơi vào trong tay bọn họ sẽ có hậu quả gì."
Đoạn Hành Dư liếc nhìn tiểu Phủ một cái, đè thấp thanh âm, "Hắn là đệ đệ ngươi."
Trương Thiết nắm chặt tay, hốc mắt đỏ dần, cuối cùng chỉ nói, "Về sau sẽ không. Đa tạ."
Hắn nắm tay tiểu Phủ rời đi.
Chưởng quầy là một vị nữ tử trung niên, nàng cũng thương tiếc cho tiểu Phủ, đương nhiên sẽ không từ chối, chỉ thở dài nói: "Các vị công tử, thứ cho ta lắm miệng một câu, các người cũng tính là may mắn, Tiền công tử ở nhà không được sủng ái, không dám đem sự tình nháo ra to, mới dễ dàng buông tha các ngươi. Lần sau nếu gặp người khác, ngàn vạn lần chớ bao chuyện bao đồng. Huống hồ, chuyện mua bán này cũng là ngươi tình ta nguyện...'
Đoạn Hành Húc phản bác nói: "Ngươi thế nào nhìn ra bản thân tiểu hài tử nguyện ý?"
Chưởng quầy nghẹn một chút, "Huynh trưởng như cha, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có phụ thân, dù vậy thì vẫn đáng thương."
"Hầy, kỳ thật không chỉ có Tiền công tử, tiết mục như vậy cơ hồ mỗi ngày đều có, rất nhiều công tử đều thích mua những tiểu hài tử nghèo khổ, lấy ra giải buồn, không cần tiêu tốn quá nhiều tiền, chơi chán rồi đem họ bán vào nhà thổ... Các ngươi có thể giúp được người này, coi như vận khí hắn tốt, nhưng các hài tử khác thì sao?"
Đoạn Hành Dư trong lòng có dấy lên cảm giác khó miêu tả, "Vậy coi như hắn may mắn gặp được chúng ta."
Đoạn Hành Húc được nuôi dưỡng tốt đẹp ở nhà, không biết nhân gian khó khăn nhường nào, bởi vì tuổi còn nhỏ, trước kia cũng hiếm khi ra cửa, đây lại là lần đầu thấy việc này, "Vậy quan phủ đâu? Không ai quản sao?"
Chưởng quầy biểu tình một lời khó nói hết, "Quan phủ chính là có muốn quản cũng quản không hết, huống chi, những công tử này đều là người có tiền có thế." Nàng hơi đè thấp thanh âm, "Hơn nữa, những người này sau lưng đều có chống lưng, các ngươi ít nhiều gì hẳn cũng biết, vậy thì còn có thể quản thế nào?"
Đoạn Hành Dư tuy cũng chưa từng gặp tận mắt chuyện như vậy, lại biết rõ ở cổ đại người dân ở tầng lớp đáy xã hội sống gian khổ, cũng biết chính mình chỉ có thể vì bọn họ giúp đỡ chút ít, nhưng tự mình trải qua sự việc vẫn có chút khó chịu, hắn im lặng suy tư.
Lục Minh Chiêu xua xua tay để chưởng quầy đi xuống trước, nhìn Đoạn Hành Dư nói: "Ngươi mới vừa hồi kinh, không hiểu được nơi này tuy dưới chân thiên tử, nhưng lại là nơi không tốt nhất. Khắp nơi là người phú quý, liền nhiều sự tình ỷ thế hiếp người, giống như vừa rồi là vị Tiền công tử, nguyên bản không phải nhân vậy gì lợi hại, chẳng qua là ngoại tôn của phu nhân đại tướng quân, được dính chút hơi, liền kiêu ngạo. Bất quá hắn cũng không phạm phải tội ác tày trời, quan phủ cũng mở một mắt nhắm một mắt, cũng vì sau lưng liên lụy quá nhiều, trừng phạt một vị công tử nhà giàu chỉ là chuyện nhỏ, vì vậy mà đắc tội đại tướng quân thì mất nhiều hơn được."