Trong nháy mắt đã tới ngày thi cuối kỳ. Diêu Nhất vẫn ngồi đầu tiên trong phòng thi thứ nhất như cũ, một nơi quen thuộc. Cô dứt khoát đợi đến trước giờ thi 10 phút mới bắt đầu đến, Phó Xuyên đã sớm đến ngồi ở vị trí của mình.
Cậu dùng tay đỡ nửa bên mặt, quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mặt trời của mùa đông rơi xuống gương mặt Phó Xuyên, ánh sáng loang lổ nhưng lại rung động lòng người. Có như vậy Diêu Nhất mới cảm thấy bệnh mù mặt có chút tốt hơn.
“Chào buổi sáng” Diêu Nhất ngồi vào chỗ của mình rồi quay đầu lại chào hỏi Phó Xuyên.
Đây là thói quen từ nhỏ ba mẹ dạy cho cô, gặp người quen biết phải chào hỏi. Cũng nhờ vào những quy tắc cứng rắn của mẹ Diêu mà Diêu Nhất ở trường mới không bị cô lập.
Một người chỉ biết vùi đầu vào học tập, không quan tâm đến người khác, không biết cách làm hài lòng, chỉ sợ có thành tích tốt cũng vô dụng. Bọn họ hoàn toàn có thể tìm người thành tích tốt khác, lại thân thiện để chơi cùng.
Học sinh trên thế giới này chính là đơn giản như vậy. Người có thực lực tốt nhất không hoàn toàn có được sự tôn trọng, ít nhất phải biết giao tiếp.
“Ừm” Phó Xuyên thuận miệng đáp lại một tiếng, ánh mắt vẫn còn dừng lại bên ngoài cửa sổ.
Giám thị coi thi đang mở đề ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, nghe nói hai đứa này không phải bất hoà sao, sao còn nói chuyện với nhau nữa?
Đối với môn thi đầu tiên này, trong lòng Diêu Nhất nổi lên một cảm giác khẩn trương trước nay chưa từng có, không cần biết mấy bài kiểm tra khác có khó hay không, khó khăn đối với cô không có gì khác biệt. Chỉ có môn văn là sắp đặt vận mệnh của cô.
Giám thị coi thi bắt đầu phát bài, lúc này Phó Xuyên mới thu hồi ánh mắt của mình một lần nữa nhìn người ngồi trong phòng thi. Diêu Nhất ngồi phía trước cậu, không thể tránh khỏi ánh mắt đầu tiên nhìn lên là bóng dáng của cô.
Phó Xuyên bỗng nhiên nhớ đến vị lớp trưởng Dụ Thanh Doanh chạy đến trước mặt cậu bày ra bộ dáng hoa lê dính mưa* với mình.
Rất phiền phức.
Phó Xuyên cầm một cây bút màu đen trên tay, khớp xương của các ngón tay rõ ràng. Đối với hành động của vị lớp trưởng Lớp 1 này thật sự rất chán ghét.
Dụ Thanh Doanh lấy thân phận là lớp trưởng của mình đại diện cho cả Lớp 1 đến cầu xin Phó Xuyên hãy nỗ lực dành lấy danh hiệu top đầu của Diêu Nhất, có như vậy Lớp 1 mới không bị tách ra.
Dùng cái gọi là mong đợi của cả lớp đến áp chế vào Phó Xuyên, cậu chán ghét kiểu tâm tư này nhất. Ở thủ đô trước kia cũng chưa từng có ai đến trước mặt cậu làm trò, Dụ Thanh Doanh này lại cố tình ba lần bốn lượt đủ các thủ đoạn để đến thăm dò cậu.
Ngược lại nhìn người ngồi trước mặt mình này nghĩ cái gì cũng đều viết lên trên mặt. Đột nhiên tâm tình của Phó Xuyên cũng không tệ như vậy nữa.
Bài thi phát xuống dưới, Diêu Nhất lập tức múa bút thành văn, cô muốn tranh thủ càng nhiều thời gian hơn để ra phía sau suy nghĩ tốt cách viết bài văn.
Phó Xuyên ngồi ngay ngắn ở vị trí, cả nửa ngày mới động vào bút làm giám thị coi thi một chút nữa đã lên tiếng nhắc nhở rồi.
Lần này đề viết văn đơn giản hơn nhiều chứng tỏ một chủ đề, chì cần dựa theo logic viết là được. Tuy là Diêu Nhất có hơi lo là mình sẽ viết lạc đề, nhưng nó so với cái nhìn tranh rồi viết văn kia dễ hơn nhiều.
Suy xét thật lâu, một tiếng sau, Diêu Nhất đã bắt đầu viết mở bài của bài văn, mà Phó Xuyên ở phía sau vẫn đang làm câu đọc hiểu đầu tiên
“Em làm nhanh lên, bây giờ mà phần văn còn chưa viết đợi lát nữa làm sao đủ thời gian?” Một trong các thầy cô giáo không ngừng đi kiểm tra chú ý đến tình trạng bên Phó Xuyên, thấp giọng thúc giục.
Phó Xuyên không cử động, vẫn đọc câu hỏi mình đang làm như cũ, giáo viên cũng không nhắc nhở nữa. Những em có thành tích cao luôn cứng nhắc hơn, càng coi trọng các quy tắc và càng hiểu rõ hơn nhiều. Báo đáp giáo viên cũng là chuyện thường.
Chẳng may việc các giáo viên làm ảnh hưởng đến học sinh thi cử đến tai của Hiệu trưởng, thì lúc đó không phải một câu có lòng tốt là có thể giải quyết vấn đề.
Đến cuối giờ nộp bài còn 10 phút, Phó Xuyên chỉ mới viết được một nửa, vừa mới được 400 chữ.
Phó Xuyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, dứt khoát dừng bút. Dù sao viết cũng không kịp, đoạn này vừa vặn có thể làm kết bài luôn.
Diêu Nhất vẫn đang khẩn trương kiểm tra lại bố cục bài văn của mình có chỗ nào sai sót không.
Tiếng chuông vang lên, giám thị coi thi lập tức đi vào trước mặt Diêu Nhất thu bài. Tiếp theo sắc mặt không rõ ràng cầm bài thi của Phó Xuyên lên, chữ viết của cậu rất đẹp, gọn gàng đáng tiếc bài văn chỉ viết có một nửa. Loại chuyện này là lần đầu phát sinh ở lớp thi đầu tiên này.
Phó Xuyên sắc mặt tự nhiên đi ra khỏi phòng thi, một chút cũng không giống với người thi viết văn không xong.
Thi môn kế tiếp, Diêu Nhất rất bình thường hài lòng hoàn thành bài thi. Về việc Phó Xuyên viết văn không xong đã truyền đến tai các thầy cô, vì không muốn ảnh hưởng đến Phó Xuyên thi nên trong lòng cô Chu Tuệ giống như nghẹn cả ba ngày rồi.
Đến lúc thi xong, Chu Tuệ lập tức tìm được Phó Xuyên ra ngoài nói chuyện:
“Phó Xuyên, có phải em có thành kiến gì với lớp chúng ta không?” Sắc mặt Chu Tuệ không tốt lắm, hiện tại cả lớp đều lan truyền tin tức Phó Xuyên đối với Chu Tuệ có ý kiến gì đó.
Phó Xuyên lắc đầu: “Không có ạ”
“Vậy vì sao không viết hết bài văn?” Chu Tuệ nhớ đến chuyện này liền cảm thấy đau răng, thật vất vả mới thấy được điểm yếu của Diêu Nhất lớp bên cạnh kia. Phó Xuyên có thể nhân đây áp đảo giành chiến thắng, kết quả cậu lại từ bỏ.
Hiện tại còn chưa có kết quả, Chu Tuệ không phải không tin tưởng Phó Xuyên mà là Diêu Nhất kia quá xuất sắc. Nhiều lúc các thầy cô ngồi trong văn phòng nói chuyện với nhau, nhắc tới em ấy đều là bộ dáng kinh ngạc và giọng điệu cảm thán.
Các thầy cô dạy môn khác cũng từng xem qua bài thi của Diêu Nhất, đáp án của em ấy giống như sao chép ra từ đáp án tiêu chuẩn, có đôi khi còn có chức năng tự động chỉnh sửa.
Lần trước kiểm tra toán học, có câu hỏi điền vào chỗ trống các thầy cô chiếu theo đáp án sửa xong bài thi hết rồi. Đợi đến khi ráp bài vào lại thì có một giáo viên nhìn thấy điểm của Diêu Nhất không phải điểm tối đa, nhìn kỹ câu hỏi điền vào chỗ trống một lần nữa, liền họp các thầy cô khác tính toán lại một lần nữa mới phát hiện đáp án sai rồi, Diêu Nhất mới là đúng.
Chu Tuệ đi theo Phó Xuyên cả một học kỳ, cũng có chút hiểu biết về cậu. Cậu con trai này nhìn thật thông minh, các phương diện khác cũng học một cách nhanh chóng, nhưng xét về đầu óc mà nói thì Diêu Nhất vẫn tốt hơn.
Chỉ là Phó Xuyên thuộc về kiểu xuất chúng hơn người bình thường. Còn Diêu Nhất cô càng thích hợp về nghiên cứu hơn, toàn tâm toàn ý nghiên cứu phương diện nào đó.
“Chưa kịp nghĩ xong để viết, liền không viết xong ạ” Phó Xuyên nói nhẹ nhàng bâng quơ.
“Em….đây còn không phải là bất mãn với chúng ta sao?” Chu Tuệ hít sâu một hơi “Em là học sinh mà cô vẫn luôn xem trọng, không nói đến hậu quả của lần thi này là gì, em có cái gì bất mãn có thể nói với cô, không thể trút giận lên thành tích của mình như thế!”
“Thưa cô, thành tích trước kia của em cũng không hề ổn định” Phó Xuyên cắt ngang lời Chu Tuệ nói, “Hồ sơ còn ở trên trường, cô có thể đến xem”
Thành tích trước kia của Phó Xuyên ở cấp 2, khi nhận làm chủ nhiệm lớp cậu Chu Tuệ tất nhiên đã có xem qua rồi.
Thành tích không hề đồng đều, có khi là đứng top đầu, có khi là ngay cả top 100 cũng không lọt vào được. Nhưng theo hiểu biết của Chu Tuệ thì đó là do cậu không muốn làm bài thi, chỉ đơn giản là viết đáp án lên các bước đi một chút cũng không viết nên mới đem điểm kéo xuống thấp.
Chu Tuệ còn muốn nói gì đó nhưng Phó Xuyên đã hết kiên nhẫn, tùy tiện tìm một lý do
“Thân thể em không thoải mái nên không có ý tưởng gì để viết cả, không có nguyên nhân nào khác”
Ngay khi lời này nói ra Chu Tuệ không còn gì để nói nữa, mẹ của Phó Xuyên đã gọi đến vài lần nói về chuyện sức khoẻ của Phó Xuyên, bảo cô là hãy luôn chú ý đến sức khoẻ của cậu, không thể để xảy ra chuyện gì.
“Em về lớp trước đi” Chu Tuệ bất đắc dĩ thả người đi.
Lúc Phó Xuyên bước vào lớp học, vô số ánh mắt đều đặt lên người cậu. Còn có người dùng ánh mắt phẫn hận trừng cậu cho rằng do cậu nên Lớp 1 mới phải tách ra.
Mấy chuyện này Phó Xuyên không thèm để ý đến, cậu quay lại chỗ ngồi rồi đọc sách của mình, tâm trạng cũng không tệ lắm.
Dụ Thanh Doanh cũng không biết vì chuyện gì mà ngồi phía trước không ngừng rơi nước mắt, cô bạn ngồi bên cạnh nhỏ giọng dỗ dành, các nam sinh bên cạnh thì làm trò muốn chọc cô cười.
_____
“Sữa AD canxi đây, muốn uống bao nhiêu cũng được” Triệu Tiền lấy ra 4 lốc sữa hùng hồn nói với ba người kia.
“Cậu có thịt lợn khô không?” Lý Cách được voi đòi tiên.
Triệu Tiền cũng không thèm để ý, móc từ trong túi ra một gói thịt lợn khô, một túi đậu phộng, cuối cùng lại móc từ trong cặp ra một gói xoài khô.
“Ăn đi, hôm nay mình mời!”
Diêu Nhất đưa tay về phía gói xoài khô, Lý Cách cũng chọn gói thịt lợn khô.
Hàn Tiêu Tiêu không nhúc nhích:
“Cậu có gì vui vậy? Có nắm chắc vào được top 50 không?”
Diêu Nhất và Lý Cách bị lời nói ác ý này cùng dừng động tác tay lại.
Triệu Tiền không để bụng, cười hì hì nói: “Mình không nắm chắc tuyệt đối, lần này toán lý hoá khó, mình thi cũng không tệ lắm. Hơn nữa tiếng anh cũng rất nỗ lực học, lần này đạt tiêu chuẩn có lẽ không thành vấn đề”
Hàn Tiêu Tiêu lúc này mới buông tha Triệu Tiền, lấy bịch động phộng còn thừa lại di chuyển đến trước mặt mình.
Triệu Tiền ân cần giúp Hàn Tiêu Tiêu cắm sẵn ống hút, sau đó cũng cắm một ống hút vào hộp AD canxi chưa tách ra kia, bốn người động tác nhất trí cùng hút sữa lên.
“Thật không ngờ Phó Xuyên lớp bên cạnh kia thế mà viết văn không xong” Triệu Tiền hút xong một hộp, lại rút ống hút ra cắm sang hộp khác bên cạnh rồi uống tiếp.
“Hình như là có bất mãn gì với chủ nhiệm lớp bên kia” Lý Cách nhớ lại mấy chuyện bát quái mình nghe được.
Hàn Tiêu Tiêu nhíu mày không tán đồng: “Không phải chứ, cô Chu Tuệ tuy có hơi cạnh tranh một chút nhưng đối với học sinh luôn là nhất”
Diêu Nhất cắn ống hút, thất thần nói: “Ngày đó lúc mình đã viết văn rồi thì cậu ấy còn làm phần đọc hiểu”.
“Ừm, mình cũng nghe thấy giáo viên thúc giục cậu ấy” Hàn Tiêu Tiêu như nhớ lại cái gì, chỉ là lúc đó cô cũng làm bài thi không để ý đến mấy thứ khác nhiều.
“Dù sao cũng mặc kệ cậu ta, lần này top đầu tuyệt đối là cậu” Lý Cách chắc chắn nói.
Mỗi lần một môn học được phát điểm ra, mọi người đều rất căng thẳng, dù sao cũng liên quan đến chuyện phân ban.
Lần này điểm ra muộn hơn so với các lần trước nhiều, các thầy cô đang cân đối lại.
“Điểm tuyệt đối, điểm tuyệt đối, điểm tuyệt đối….” Triệu Tiền lật từng bài thi giống như đếm tiền vậy, đếm toàn bộ điểm của Diêu Nhất.
“Diêu Nhất cậu viết văn lần này được 32 điểm” Lý Cách uốn éo linh hoạt cơ thể bóng bẩy của mình chạy nhanh về báo tin cho mọi người.
“Tiến bộ thần tốc đấy” Triệu Tiền buông bài thi trong tay ra
“Mình muốn xem bài văn 32 điểm của cậu”
“…..” Diêu Nhất mặc kệ mấy người này làm trò, cúi đầu xuống tiếp tục làm đề của mình.
Cô đã nhờ người mua về vài cuốn sách này, phần lớn là cô đều biết nhưng có một số chỗ vẫn xem không hiểu. Diêu Nhất đôi khi có ý nghĩ muốn lập tức thi đậu đại học, vào trong đó cùng các thầy cô thảo luận mấy vấn đề này.
Đáng tiếc cha mẹ cô lại kiên quyết phản đối chuyện cô nhảy lớp, trừ khi thi đại học như bình thường xong, lên đại học rồi thì mặc kệ cô muốn làm gì cũng được.
Bởi vì không bị tách ra hoàn toàn, không khí bên Lớp 2 cũng thân mật hơn không ít. Một số học sinh đã chọn xong ban tự nhiên hay xã hội rồi càng thêm quý trọng các bạn hơn, một khi bọn họ tách ra về sau cơ hội có thể gặp mặt lại rất ít.
Phải biết rằng ở Nhất Trung các lớp học về ban tự nhiên hay xã hội được chia ở các lầu học khác nhau, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì hầu như không gặp được nhau.
“Phát cho mỗi bạn một tờ” Lão Hàn đưa cho lớp trưởng một xấp bảng đăng ký, thấp giọng nói
“Phát xuống trước đi”
Chờ mọi người đều cầm trong tay bảng đăng ký, lão Hàn bắt đầu giải thích: “Đây là bản phân ban tự nhiên hay xã hội, các em trước tiên suy nghĩ kĩ một chút đã, quay về đưa ba mẹ xem thử”
“Thành tích rất quan trọng, nhưng yêu thích cá nhân của các em cũng rất quan trọng. Nếu thích ban xã hội thì hãy nói chuyện với ba mẹ một chút.” Lão Hàn đề nghị.