Năm nay nguời dẫn đội là Chu Thành, lúc tập huấn cho sáu người, đề bài so với trước kia lại tăng lên một trình độ mới. Sáu người này đều không phải người bình thường, chỉ cần cho bọn họ thời gian, bọn họ nhất định có thể tìm ra được đáp án.
Nhưng thi đấu thời gian có hạn, lần nào người nhanh nhất cũng là Diêu Nhất, sau đó tới Lưu Mân.”Không tệ, xem ra năm nay quán quân sẽ quay lại.” Chu Thành nhìn xuống chỗ ngồi của sáu người, nhíu mày nói: “Lưu Mân không tệ, tiếp tục cố gắng.”
Chờ Chu Thành đi rồi, sáu người bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Tần Lịch tới gần Diêu Nhất: “Người dẫn đầu có ý kiến với cậu à?”
Bọn họ ở đây tập huấn đã được một tuần, hầu như mỗi người bọn họ đều được Chu Thành khen một lần, chỉ có Diêu Nhất chưa từng được nhắc tới dù chỉ một lần.Diêu Nhất cúi đầu xuống thu dọn giấy nháp trên bàn của mình, hiển nhiên cô không hề chú ý tới việc Chu Thành phân biệt đối xử: “Ý kiến gì?”
“Sáu người chúng ta, ai ông ấy cũng khen ngợi nhưng lại không khen cậu.” Tần Lịch đối với việc Diêu Nhất phản ứng chậm chạp rất không hài lòng. Bọn họ sẽ phải ra nước ngoài thi đấu, nếu như người dẫn đội giở thủ đoạn, tuyển thủ dự thi sẽ không có trái ngọt mà ăn.
“Tớ cần ông ấy khen ngợi làm gì?” Diêu Nhất kỳ quái nhìn Tần Lịch: “Tớ đi so tài, chứ không phải đi thi đấu để được tâng bốc khoa trương.”
Huống hồ, từ sau khi hiểu rõ kinh nghiệm trước đây của cậu cô, hiện giờ Diêu Nhất cũng không cảm thấy mình tài giỏi. Cô chỉ đơn giản là yêu thích toán học, còn cậu cô là thuộc loại người có thiên phú, có năng lực cống hiến cho nhân loại. Lúc đó rất nhiều người đều cảm thấy Lâm Nguyên nhất định sẽ để lại dấu ấn trong lịch sử toán học.
Đáng tiếc......
Nhiều lúc Diêu Nhất hay ngồi mê mẩn nhìn lại ghi chép của cậu mình, từ sau khi người nhà nói chuyện này với cô, căn phòng của Lâm Nguyên đã được Lâm Trạc đưa cho Diêu Nhất. Bên trong căn phòng vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ như trước khi Lâm Nguyên rời đi, thậm chí ngay cả giấy nháp trên bàn cũng không thay đổi vị trí.
Mỗi tuần sẽ có một dì tranh thủ lúc Lâm Trạc nghỉ ngơi vào dọn dẹp quét tước, chỉ sợ ông nhìn vật nhớ người.
Lần này IMO sẽ thi đấu ở trên sân nước H, một nơi rất là xa xôi, đoàn người đi máy bay khi tới nơi đều hoa mắt chóng mặt.
“Cậu của em không tham gia cuộc thi đấu này, bằng không nhất định sẽ lập kỷ lục mới.” Chu Thành nói với Diêu Nhất đang đi tụt lại phía sau.
Thật ra IMO là một người thi đấu, nhưng quán quân mỗi lần đều được các quốc gia bí mật dùng tổng thành tích của nhiều đội viên gộp lại. Năm đó Chu Thành đạt được số điểm tối đa tạo nên kỷ lục mới.
Năm nay...... Chu Thành nhìn mấy học sinh phía trước một lúc, điểm tối đa nhất định sẽ có, nhìn thời gian bọn họ làm bài dài ngắn là có thể biết.
Diêu Nhất vừa đến khách sạn, rửa mặt xong xuôi bèn mở điện thoại di động ra, thông báo đầu tiên là Phó Xuyên gửi tin nhắn tới, cô mở khoá màn hình, trả lời tin nhắn:
【 Đến nơi rồi, không cần lo lắng, tớ rất lợi hại. 】
Diêu Nhất không hề có cảm giác căng thẳng, cô ngồi khoanh chân trên chiếc giường lớn mềm mại, báo bình an cho cha mẹ và bạn bè ở thành phố Yên.
Cuộc thi có tổng cộng sáu trận đấu, mỗi đội sẽ cử ra một người tiến vào một phòng thi, sáu người chia ra thi độc lập. Bài thi sẽ được người dẫn đầu phiên dịch trước, sau khi hoàn thành sẽ giao lại cho học sinh thi.
Mỗi phòng thi học sinh đều hơi căng thẳng, dù sao cũng là cuộc thi quốc tế, không khí rất nghiêm túc.
Diêu Nhất nằm bò trên vị trí của mình, chờ người dẫn đầu đem bài thi đã được phiên dịch phát xuống, cả người buồn bực ngán ngẩm cúi xuống bàn.
Cô hơi nhớ Phó Xuyên.
Có lẽ vì muốn thi xong sớm chút để đi ra ngoài gọi điện thoại cho Phó Xuyên, lần này Diêu Nhất làm bài cực kỳ nhanh chóng, không theo đuổi trình tự hoàn mỹ, chỉ cần đúng là được, dùng hết các phương pháp giản lược.
Sau khi Diêu Nhất làm xong, đứng lên muốn nộp bài thi, bầu không khí trong sân vì thế mà ngưng lại. Thời gian làm bài quá ngắn, khiến người ta nghi ngờ Diêu Nhất chưa làm xong. Chẳng lẽ không làm được bài nên sụp đổ?
Chu Thành phát xong bài thi thì chờ ở bên ngoài, thấy Diêu Nhất vừa ra ngoài, đầu tiên là sững sờ, sau đó nói:”Bây giờ còn chưa thể quay về khách sạn, em cứ đi dạo chung quanh trước. Chờ mọi người đều ra ngoài hết tôi sẽ gọi điện thoại cho em sau.”
Vốn dĩ Diêu Nhất cũng không nghĩ tới việc đi về nghỉ, cô chỉ muốn gọi điện thoại cho Phó Xuyên mà thôi. Cô gật gù, tìm một bãi đất trống ngồi xuống.
Tính toán múi giờ, lúc này thành phố bên kia hẳn là buổi tối. Quả nhiên lúc Phó Xuyên nhận được điện thoại đang ở trong phòng ngủ, sau lưng là mặt kính đen kịt một màu.
“Diêu Diêu, cậu đã thi xong rồi?” Phó Xuyên đưa mắt nhìn thời gian: “Cách thời gian kết thúc cuộc thi còn hơn một giờ, làm sao vậy?”
Mi tâm Phó Xuyên lập tức hiện lên vẻ lo lắng, cho rằng Diêu Nhất xảy ra chuyện.
“Tớ thi xong rồi.” Diêu Nhất cầm điện thoại quay xung quanh, để cho Phó Xuyên thấy rõ tình hình phía bên mình: “Bây giờ còn chưa có ai đi ra.”
“Diêu Diêu là giỏi nhất.” Trong lòng Phó Xuyên thở phào nhẹ nhõm, cậu đưa tay chạm vào màn hình máy vi tính, tựa hồ làm như vậy sẽ có thể chạm tới Diêu Nhất ở H nước xa xôi.
“Người giỏi nhất nhất định là cậu tớ.” Diêu Nhất phủ nhận, hiện tại Lâm Nguyên chính là thần tượng của cô.”Có điều cậu ấy chưa tới tham gia IMO, hình như khi đó cậu tớ bận rộn thi đại học, vội vã lên đại học.”
Phó Xuyên nghe rất chăm chú, từ khi Diêu Nhất nói mình còn có một người cậu, Phó Xuyên đã nghe qua, biết Lâm Nguyên thực sự rất tài giỏi.
Hai người nói chuyện được nửa tiếng đồng hồ, Diêu Nhất chủ động tắt video điện thoại, giờ này bên kia Yên thành đã muộn.
“Ngủ sớm nhé.” Diêu Nhất nói xong dường như nhớ tới chuyện gì, lại bổ sung: “Chúng ta gặp nhau trong mơ.”
Lời tâm tình cô nói không ra ngô ra khoai gì, nhưng vẫn khiến cho nhịp tim Phó Xuyên tăng nhanh.
Diêu Nhất đứng lên, đi về phía Chu Thành, lúc này đã có mấy học sinh lục tục đi ra, hình như Lưu Mân cũng vừa mới ra ngoài.
“Đã quay lại rồi hả?” Chu Thành quay đầu nhíu mày nhìn Diêu Nhất.
“Chị làm được hết toàn bộ không?” Lưu Mân cũng đồng thời hỏi cô. Diêu Nhất gật đầu với Chu Thành, sau đó mới trả lời Lưu Mân: “Không làm xong sao nộp bài thi được.”
Lưu Mân cũng không phản bác cô, cụp mắt nói: “Chị giỏi hơn em.”
“Cậu còn nhỏ tuổi so với người khác làm gì?” Không chờ Diêu Nhất đáp lời, Chu Thành đã sờ đầu Lưu Mân nói:
“Cậu cũng không nhìn xem năm nay cô ấy lớn hơn cậu mấy tuổi, căn bản là không giống nhau.”
Chu Thành không nói với Lưu Mân mấy năm qua trình độ của Diêu Nhất vẫn luôn giậm chân tại chỗ, nguyên nhân vì cô vẫn còn đi học theo đúng trình tự.
Cũng may Diêu Nhất cũng không quan tâm, nội tâm của đứa nhỏ nhạy cảm, cô có thể hiểu được suy nghĩ đơn thuần của thằng bé.
Chờ đến khi hết giờ, tất cả mọi người đều ra ngoài tập hợp xong xuôi, sau đó đi tới phòng ăn ăn cơm.
Kết quả không ngoài dự đoán, cả nhóm bọn họ đều nhận được huy chương vàng. Năm nay thực lực nước M lại tăng thêm một nấc thang mới, cũng đạt huy chương giống như bọn họ, hơn nữa còn có hai người đạt điểm tuyệt đối.
Có điều học sinh đạt kết quả cao nhất, nộp bài thi sớm nhất nước M lại là người ra ngoài cùng lúc với Lưu Mân, nhưng Lưu Mân nhỏ hơn đối phương vài tuổi, ai thua ai thắng đã không cần phải nói. Huống chi còn có Diêu Nhất, cô không chỉ đạt điểm số tối đa, còn nộp bài thi sớm hơn so với tất cả mọi người.
Không còn nghi ngờ, người đạt hạng một chính là Diêu Nhất
______
Bởi vì cuộc thi đấu lần này thắng lợi vẻ vang, danh tiếng của Diêu Nhất ở cửa trường học Nhất Trung được lăn trên bảng phụ đề ròng rã suốt một năm cho đến khi cô tốt nghiệp trung học phổ thông. Phía trên cửa chính trường học còn treo một bảng biểu ngữ, trên đó viết một hàng chữ lớn, đứng từ xa ngoài đường cái cũng có thể thấy rất rõ ràng.
Một năm này có không ít các cặp đôi yêu đương lén lút, nhưng nổi tiếng nhất không ai khác ngoài Diêu Nhất và Phó Xuyên.
Có điều các nữ sinh Nhất Trung khi nhận được tin tức này hoàn toàn bình tĩnh, không hề tiếc nuối hay đố kị.
Một nam sinh không nhịn được thử thăm dò: “Nam thần của các cậu bị người ta theo đuổi tới tay rồi, các cậu không định làm cái gì sao?”
“Bọn tớ có thể làm gì?”
“Bèn...... Cướp Phó Xuyên lại đi? Cho dù không thể theo đuổi được, vậy để cậu ta khôi phục độc thân cũng được, trở thành người tình trong mắt mọi người.”
“Cậu ngốc hả? Nhất Trung có thể tìm ra mấy người có diện mạo xinh đẹp như Diêu Nhất? Kết quả học tập có ai tốt hơn được Diêu Nhất sao? Khối này có tên ai được ở trên bảng phụ đề của trường học lâu như vậy chưa?”
Lúc đầu Diêu Nhất thật sự không cảm thấy mình xinh đẹp cỡ nào, nhưng từ khi Diêu Nhất đi nước ngoài thi đấu xong trở về, mọi người Nhất Trung đành trơ mắt nhìn cô từ từ tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Giống như trân châu phủ bụi, có điều bây giờ đã được người lau sạch sẽ rồi.
Kỳ thực nhìn kỹ cũng không phát hiện Diêu Nhất thay đổi chỗ nào, cô bình thường đi học vẫn mặc đồng phục học sinh, mặt cũng không trang điểm, sạch sẽ.
Sau đó có nữ sinh trải qua thời gian dài nằm vùng quan sát, cuối cùng tổng kết hai chuyện: Thứ nhất, Diêu Nhất trắng ra, cả người hồng hào trắng nõn. Thứ hai, kiểu tóc thay đổi.
Mọi người dựa vào bức ảnh thu thập được từ hai năm trước làm chứng cứ, từ lúc Diêu Nhất tóc dài một tấc, đến khi mái tóc lộn xộn che hết gương mặt đẹp đẽ, hơn nữa cô còn thường xuyên tỏa ra loại khí chất thâm sâu khó gọi tên.
Đến bây giờ mỗi tuần Diêu Nhất đều đổi một kiểu tóc mới rất xinh đẹp, khí chất cũng biến thành loại tích cực hướng về phía trước, người bình thường nhìn cũng không cảm thấy cô là một người chỉ biết đâm đầu.
Nguyên nhân lớn nhất khiến Diêu Nhất không bị đen là do cô không hề đi ra ngoài bán hàng kiếm tiền nữa. Trong nhà đã buông lỏng quản lý kinh tế với cô, dù sao sau khi chuyện của cậu Lâm được nói ra, mẹ Diêu cảm thấy Diêu Nhất là một đứa trẻ ngoan, lại có Phó Xuyên chăm sóc, sẽ không giống cậu mình cả ngày ngâm mình trong thế giới toán học.
Có tiền mua sách, tất nhiên sẽ không cần đi bán đồ. Điều này cũng làm cho Tần Lịch được nhờ, cậu ta có thể mượn sách của Diêu Nhất để xem, không cần mua nữa.
______
Trước đêm diễn ra kỳ thi tốt nghiệp trung học, Diêu Nhất kiên trì không cho cha mẹ đưa đón. Người nhà họ Phó cũng bị Phó Xuyên từ chối.
“Phụ huynh đứng trước cửa trường học chen lấn, mọi người đi chỉ thêm phiền phức cho bọn con. Con sẽ đi cùng Phó Xuyên, mọi người không cần lo lắng.”
Vừa nhắc tới Phó Xuyên, Lâm Tú Ngọc lập tức yên tâm hơn nửa: “Vậy các con đi đường cẩn thận, lát nữa nhớ nhìn xem mình còn quên đồ gì không.”
Diêu Nhất nghe bọn họ nói không đi mới yên tâm đi ngủ.
Chín giờ bắt đầu thi môn ngữ văn đầu tiên, bảy giờ Phó Xuyên đã tới gõ của nhà họ Diêu.
“Tiểu Phó, mau vào.” Lâm Tú Ngọc quen thuộc lùi lại một bước để cậu đi vào nhà. Từ sau khi trở lại từ Kinh Thành, lần nào Phó Xuyên cũng sẽ tới chờ Diêu Nhất.
“Diêu Nhất còn đang ở trong phòng, không biết con bé đang làm cái gì.” Lâm Tú Ngọc lắc đầu, đi chuẩn bị bữa sáng.
Lúc Phó Xuyên đẩy cửa đi vào phòng, Diêu Nhất tóc tai bù xù đang ngồi trên giường đọc sách, chân thỉnh thoảng đung đưa, dường như đang chờ người đến.
“Diêu Diêu, chào buổi sáng.” Phó Xuyên đặt túi giấy sang một bên, dắt Diêu Nhất ngồi xuống trước bàn trang điểm, cực kỳ tự nhiên bắt đầu chải tóc cho cô.
“Chào buổi sáng.” Diêu Nhất gấp sách lại, để sang bên cạnh:
“Tớ đang định ra ngoài chờ cậu, thế nhưng vẫn chưa buộc được tóc.”
Cô đã quen được Phó Xuyên chải tóc cho mình, trong thời gian ngắn Diêu Nhất căn bản không tự làm được.
“Chờ tớ đến là được rồi.” Phó Xuyên đứng sau lưng Diêu Nhất buộc tóc cho cô, bện thành bím tóc, để cho Diêu Nhất nhẹ nhàng hơn.
“Được rồi.”
Hai người thi cùng một địa điểm, hơn nữa đều thi ở Nhất Trung, vì thế không cần phải vội vàng. Ăn xong bữa sáng, sắp tới tám giờ hai người mới bắt đầu đến trường học.
Đáng thương mấy người Hàn Tiêu Tiêu không những không được thi cùng nhau, đến địa điểm thi cũng ở rất xa.
Hai ngày thi, môn Anh ngữ kết thúc cuối cùng. Lúc Diêu Nhất ra khỏi phòng, có mấy phòng thi thầy cô tay chân nhanh nhẹn, học sinh ra sớm, xung quanh mênh mông tất cả đều là người.
Phó Xuyên thi ở tầng bên cạnh, Diêu Nhất sờ cái túi giấy, quay đầu lại nhưng chỉ có thể nhìn thấy một làn sóng người chen chúc, cuối cùng cô đành quay đầu từ bỏ.
” Diêu Diêu.” Đối diện vang lên âm thanh dịu dàng thuộc về riêng Diêu Nhất.
Diêu Nhất vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Phó Xuyên đứng dưới tàng cây, cậu đang đưa tay ra vẫy mình.
Bờ môi không nhịn được nở nụ cười, Diêu Nhất… tự giác tăng nhanh bước chân, chạy về phía người kia.
Hoàn Chính Văn
Tác giả có lời muốn nói:
1. Chính văn đã hoàn, xong xuôi rồi. Không được tiêu cực, ríu rít ríu rít ≥﹏≤
2.Nghỉ sớm, bởi vì ngày 26 phải ra khỏi cửa.
3. Sau đó là chương ngoại truyện, rất dài! Hết mấy vạn đây! (chắc vậy, 20 ngàn cũng là hết mấy vạn.) quá trình học đại học, khi còn bé còn có...... Dự đoán sẽ thả biển số xe.
4. Tiếp theo còn chưa có dự định, ừ...... Có thể sẽ viết truyện H của bộ này huhu cũng có thể có thể viết suy nghĩ hiện tại của quyển này, đến lúc đó xem xét. Có điều truyện mới sẽ viết sau khi hoàn thành truyện này được một tuần.