Diêu Nhất có chút ngượng ngùng, cô lúng túng đứng ở sau lớp học
“Có việc?” Phó Xuyên hỏi.
“Cậu có thể ra ngoài một chút không?” Diêu Nhất nhỏ giọng nói.
Phó Xuyên sửng sốt, đây là cảnh tượng điển hình mà cậu mới vừa trải qua xong.
Phó Xuyên nhìn Diêu Nhất đang đứng ở cuối lớp, cuối cùng vẫn là theo cô ra khỏi phòng học. Lúc này học sinh của Lớp 1 đã bắt đầu chú ý đến hai người bọn họ.
Cũng may, lúc này là giờ giải lao giữa các tiết học chỉ có 5 phút, nên trên hành lang không có học sinh.
Phó Xuyên ngay từ đầu rất chắc chắn là Diêu Nhất đến không phải để tỏ tình, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô thì bắt đầu do dự rồi.
Không đợi Diêu Nhất mở miệng, Phó Xuyên đã hỏi trước
“Cậu đến để chơi trò mạo hiểm sao?”
“A?” Diêu Nhất không hiểu chuyện gì nhìn Phó Xuyên
“Chơi cái gì mạo hiểm?”
Phó Xuyên không nói thêm nữa, chỉ hỏi: “Có việc gì?”
Diêu Nhất gật đầu, sau đó từ trong túi móc ra mấy chục đồng tiền linh tinh vụn vặt, đưa lên trước mặt Phó Xuyên nói:
“Cậu có thể giúp tớ một chuyện không?”
“Cái gì?” Ánh mắt Phó Xuyên dừng lại trên mấy đồng tiền của cô, không hiểu chuyện gì.
“Tớ nghe nói….cậu ở đường Phượng Dương? Bên kia có một hiệu sách, cậu có thể giúp tớ mua sách được không?” Diêu Nhất ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Phó Xuyên. Cầm tiền trong tay đưa đến trước mặt Phó Xuyên.
Phó Xuyên ngẩn người, nói:
“Là chuyện này.”
“Là chuyện này, cậu đồng ý sao?” Diêu Nhất mở to hai mắt chân thành nhìn Phó Xuyên.
“Tớ biết cậu là một người hay giúp đỡ bạn học mà”
“………” Cậu căn bản còn chưa đồng ý đâu.
Bên kia Diêu Nhất đã vo tiền thành một quả bóng rồi nhét vào tay Phó Xuyên.
“Cảm ơn”
Phó Xuyên chỉ có thể mở miệng hỏi: “Cậu muốn mua sách gì?”
“A” Diêu Nhất phản ứng lại.
“Cậu chỉ cần nói với ông chủ cửa hàng tên tớ là được rồi”
Trước đây ông chủ đã cho Diêu Nhất phương thức liên lạc, nói cô cứ gửi tin nhắn cho ông ấy cuốn sách nào mà cô muốn.
“Còn chuyện gì khác không?” Phó Xuyên nắm cục tiền trong tay hỏi người trước mặt mình.
“Oh” Diêu Nhất lắc lắc đầu.
“Không còn chuyện gì nữa”
Phó Xuyên nhìn lướt qua Diêu Nhất, cất tiền vào túi, trực tiếp trở về phòng học.
Lúc này, các học sinh của Lớp 1 đang xem náo nhiệt bắt đầu rút về chỗ ngồi của mình như chim về tổ.
Dụ Thanh Doanh cúi đầu nhìn bài tập của mình, sắc mặt trắng bệch. Tay phải gắt gao nắm chặt cục tẩy.
Lời đồn đãi lan truyền rất nhanh, chưa đến một buổi chiều đã lan rộng khắp khối 10 nói: Phó Xuyên đã từ chối lời tỏ tình của bạn học nào đó, nhưng lại nhận quà của trạng nguyên Diêu Nhất.
Bởi vậy rất nhiều người cho rằng Phó Xuyên không thích những người không học giỏi.
Phó Xuyên không biết cũng không muốn biết mấy lời đồn đại đó.
Đường Phượng Dương cách trường khá xa hơn nữa còn lệch đường. Xe buýt cũng không có mấy trạm, mỗi trạm đều cách nhau hai tiếng rất lâu.
Lần trước Diêu Nhất phải đổi trạm mấy lần liền mới đến đường Phượng Dương. Ngược lại đi taxi thì rất nhanh, chỉ là quá đắt, không đáng.
Hiệu sách trên đường Phượng Dương ấy rất dễ thấy. Phó Xuyên lần đầu đến đường Phượng Dương đã chú ý đến nó, trước đây cũng từng đến xem qua.
“Chú Lý, dừng ở đây một lát” Phó Xuyên ngồi tựa vào ghế sau, nhàn nhạt nói.
Ông chủ tiệm vẫn như cũ cúi đầu xem sách của mình, nghe thấy có khách hàng đến cũng không ngẩng đầu. Mãi đến khi Phó Xuyên đứng ở đấy tận năm phút ông ấy mới ngẩng đầu lên nói:
“Các bộ đề thi của cấp ba giảm giá toàn bộ 20%, các sách khác 10%. Phía trước có bảng phân loại, tự mình tìm đi, không cần đến hỏi tôi”
Phó Xuyên không động đậy mà chỉ nói:
“Cháu đến lấy sách của Diêu Nhất”
Chủ tiệm giật giật mí mắt: “Diêu Nhất? Cậu đợi ở đây”
Nói xong, chủ tiệm đứng dậy, từ trong một góc nào đó rút ra hai bộ đề thi của trung học phổ thông thật dày. Đứng tại chỗ loay hoay một hồi cuối cùng ánh mắt dừng lại dưới máy quạt điện ở trên quầy.
Ông chủ cầm hai tập sách chồng lên nhau, rất nhanh bụi đã rơi đầy trên bàn.
“Đây” Chủ tiệm đưa sách tới trước mặt Phó Xuyên.
Phó Xuyên không nhúc nhích, lãnh đạm nhìn ông chủ.
“Ây, bạn học này, được rồi, tôi giúp cậu lau qua một chút” Chủ tiệm chột dạ, lại đem sách lấy trở về.
Tìm cả nửa ngày mới thấy miếng giẻ lau rồi lau sạch mặt trên của sách.
Lúc này Phó Xuyên mới nhận lấy.
Đều là đề thi của cấp ba. Thoạt nhìn xem ra Diêu Nhất đã đem trương trình học của cấp ba học xong rồi.
Phó Xuyên cũng không kinh ngạc, vì chính cậu cũng học xong mấy môn này trong kỳ nghỉ hè rồi.
Cầm một chồng sách ngồi lên xe, chú Lý hiền từ nói: “Thiếu gia, sau này cậu muốn mua sách gì cứ phân phó cho tôi là được rồi”
Phó Xuyên dựa vào ghế sau xe, nhắm mắt nói: “Sách của bạn học”
Chú Lý nhìn lướt qua Phó Xuyên trong kính chiếu hậu, trong mắt loé lên tia kinh ngạc. Một lát sau vẫn đem những lời nói do dự ấy nuốt xuống, chuyên tâm lái xe đưa cậu về chung cư.
Bố mẹ của Phó Xuyên đã mua luôn cả tầng 1 của chung cư, để tránh mọi người xung quanh ảnh hưởng đến Phó Xuyên nghỉ ngơi.
Chung cư có đầu bếp riêng và tài xế đón đưa. Phó Xuyên chỉ cần an ổn ở lại đây trong ba năm là được rồi.
________
Diêu Nhất ngay từ đầu đã chọn học ban tự nhiên, cho nên các bài học của ban xã hội cô chỉ đơn giản lật qua một lần. Cũng không có ý định luyện tập, nghe thầy cô giảng bài trên lớp, làm bài tập trường phát đã đủ lắm rồi.
Nhưng mà toán, lý, hoá mấy môn này ba năm tới phải thi. Diêu Nhất hy vọng có thể duy trì cảm giác của mình nên mới liên lạc với ông chủ mua một đống đề thi.
Chỉ là đề thi của tỉnh M không đủ khó, hơn nữa cửa hàng lại không nhập đề thi của tỉnh khác. Diêu Nhất chỉ có thể nhờ bạn học Phó Xuyện hơi quen thuộc với mình mang đến.
Cô thấy bạn học Phó Xuyên ấy khá thân thiện, đã giúp cô vài lần, lần này cũng không ngoại lệ.
Quả nhiên, ngày hôm sau Phó Xuyên đến Lớp 2 tìm cô.
Lúc đấy Diêu Nhất đang vùi đầu vào làm toán, cách biệt với thế giới bên ngoài nên hoàn toàn không để ý tới.
Hàn Tiêu Tiêu vốn dĩ đang quay đầu lại nói chuyện phiếm với Triệu Tiền, trơ mắt nhìn Phó Xuyên đang đi từ cửa sau vào. Cô liều mạng vỗ Lý Cách bên cạnh mình ý bảo bảo hắn quay đầu lại nhìn.
“Sao?” Lý Cách còn đang ngậm miếng bánh khoai tây trong miệng, cắn giòn tan ra tiếng.
Phó Xuyên không để ý đến ánh mắt của mọi người trong Lớp 2, trực tiếp đi về phía Diêu Nhất. Đặt sách lên bàn cô nói
“Sách của cậu.”
Bị đề thi che mất, Diêu Nhất không thể không ngẩng đầu lên. Nhìn lên người vừa mới tới ngơ ngác cả nửa ngày mới nói:
“Oh, cảm ơn bạn học Phó Xuyên”
Phó Xuyên gật đầu, xoay người đi ra khỏi Lớp 2.
Diêu Nhất nhìn chằm chằm bộ đề thi, bỗng nhiên đuổi theo
“Bạn học Phó Xuyên, đợi một chút”
Phó Xuyên quay đầu lại, trong lòng gợn sóng, lưng thẳng tắp nhìn cô.
“Cậu có thể cho tớ số điện thoại của cậu không? Sau này liên lạc lấy sách tiện hơn nhiều” Diêu Nhất hoàn toàn không biết đây là ý thừa nước đục thả câu.
“…….” Phó Xuyên nhìn Diêu Nhất đã lấy điện thoại của mình ra, nói:
“Trường học quy định không được mang theo điện thoại.”
“Không sao, lặng lẽ mang theo là được mà” Diêu Nhất đàng hoàng nói, cô vì muốn càng nhanh nhận được tin nhắn hình ảnh toán từ người hàng xóm, thỉnh thoảng lại giở ra xem có tin tức mới không.
Có lẽ là vì Diêu Nhất nói chuyện quá tự nhiên làm cho Phó Xuyên vô thức nói ra số điện thoại của mình.
“Tớ nhớ rồi” Diêu Nhất cúi đầu nghịch điện thoại của mình một lát
“Đợi lát nữa tớ gửi tin nhắn sang, cậu lưu lại số nhé”
Diêu Nhất vừa đi vào đã bị đám Hàn Tiêu Tiêu kéo lại ba người hỏi đông hỏi tây.
Hàn Tiêu Tiêu kích động nói:
“Còn nói hai người trước kia không quen biết, cậu ấy còn có cả sách của cậu”
Diêu Nhất ngồi xuống xem thử sách Phó Xuyên vừa mang tới, nói
“Lần trước không phải các cậu nói Phó Xuyên ở đường Phượng Dương sao? Mình tìm cậu ấy nhờ mua sách ở tiệm sách kia mà thôi”
Lý Cách nhanh chóng phản ứng lại “A” một tiếng:
“Cậu tìm cậu ấy lần trước là để nhờ mua sách sao?”
Diêu Nhất gật đầu, một lần nữa mở ra quyển giấy nháp của mình.
Tiết học thứ hai của buổi sáng kết thúc, Phó Xuyên nhận được một tin nhắn từ số lạ. Tin nhắn viết đơn giản một câu:
‘’Xin chào bạn học Phó Xuyên, tôi là Diêu Nhất’’
Phó Xuyên nhìn chằm chằm tin nhắn kia vài giây, sau đó mới lưu lại số cô: người đòi nợ.
Đây là lần đầu tiên Phó Xuyên đến thành phố Yên phải đi lưu lại thông tin liên lạc của người khác, tuy rằng có chút ép mua ép bán*.
*ý chỉ việc lưu số không tình nguyện lắm =)))
Nếu nói Diêu Nhất đi tìm Phó Xuyên có thể được coi như là mũi tên được bắn ra từ một phía. Nhưng bây giờ Phó Xuyên đi tìm Diêu Nhất thì ý nghĩa không giống vậy nữa rồi..
Bình thường những người quen Phó Xuyên đều biết một chuyện, Phó Xuyên không thích tiếp xúc với người khác lắm, đặc biệt là con gái, càng không nói đến những người chưa từng chủ động nói chuyện cùng.
Mà bây giờ, Phó Xuyên không những nói chuyện với Diêu Nhất mà còn đi đến Lớp 2 tìm cô.
Đối với các nữ sinh vừa nảy sinh tình cảm thì đây là một đả kích nghiêm trọng.
Chỉ là trong nửa tháng tiếp theo, 2 người không qua lại nữa, khiến cho học sinh của Nhất Trung cũng thở phào nhẹ nhõm. Dần dần có người cũng cảm thấy hai người chỉ thảo luận ở phương diện học tập, chung quy lại Diêu Nhất có thành tích tốt, mà ở bên Lớp 1 Phó Xuyên hẳn là cũng không kém.
Còn về Diêu Nhất tại sao cô yên tĩnh lâu như vậy? Là bởi vì sách của cô đến rồi, một hộp sách lớn chứa lý thuyết toán học dày cộp.
Đắm mình trong thế giới toán học, Diêu Nhất căn bản là không có thời gian rèn luyện cảm giác với các môn học khác nữa.
Mỗi ngày lên lớp mang bài tập làm hết, đi học về thậm chí còn không ăn cơm đã bắt đầu lật các lý thuyết ngoại ngữ đó.
Nhiều giáo viên đã nhấn mạnh rằng không được làm các bài tập khác không liên quan trong giờ học, câu này áp dụng với hầu hết các học sinh. Nhưng nó không áp dụng với Diêu Nhất, người đã học kỹ các kiến thức đó.
Vì thế, Diêu Nhất thường nghe các thầy cô giảng bài, ở dưới lại mang các bài tập thầy cô giao làm hết. Như thế có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian để làm đề toán.
“Này các em, tôi phát hiện chữ của một số bạn học rất xấu, xấu đến mức tôi nhìn tập đề kiểm tra liền chóng mặt. Tôi không yêu cầu mấy em viết đẹp, nhưng ít nhất nó phải ngay ngắn, nét ngang ra nét ngang, nét đứng ra nét đứng” Giáo viên ngữ văn cầm lấy tập đề thi còn chưa chấm xong của Lớp 2 nói.
“Giống như Diêu Nhất, tuy chữ của bạn không đẹp nhưng ngay ngắn sạch sẽ. Các em nên chú ý đến chứ, đối với Lớp 2 của chúng ta các môn học khác về điểm số không cách biệt quá lớn, nhưng còn về môn Ngữ Văn một số bạn hoàn toàn có khả năng kéo dài một khoảng tương đối lớn”
Người vốn dĩ đang cúi đầu xuống làm bài tập, Diêu Nhất, lặng lẽ đặt bút xuống gãi gãi góc bàn cảm thấy tội lỗi.
Quả nhiên, hết giờ học, giáo viên ra hiệu cho Diêu Nhất ở hàng cuối cùng ý bảo nàng đi lên rồi đi đến văn phòng của cô.
“Bài văn của em cô đã xem qua rồi, không có mở bài, ngay từ đoạn đầu tiên vào đã nêu ngay ý chính” Cô giáo ngữ văn lấy một bài từ trong xấp bài kiểm tra ra rồi nói.
“Nhưng mà em phải học cách nhìn từ góc độ của người bình thường, viết văn đôi khi phải có chút lãng mạn, không thể quá cứng nhắc. Em cầm bài của Hàn Tiêu Tiêu về xem thử trước đi.”