Đến khi Hanada Saharuna mang hộp thuốc lên tầng hai, Miyoko và Toyama Kazuha đã giúp cô gái kia thay quần áo xong.
Miyoko quỳ trước nệm, đang vắt khăn lông giúp cô ấy chườm lạnh.
"Sao rồi?" Hanada Saharuna đặt hòm thuốc và một cốc nước ấm xuống bên người Miyoko, hỏi.
"Có vẻ như chị ấy sốt cao rồi, vừa nãy em sờ thử sau lưng chị ấy một chút, rất nóng." Trên mặt Toyama Kazuha mang theo lo lắng, "Cứ đo nhiệt độ cho chị ấy trước đã, nếu trên 40 độ thì phải đưa đến bệnh viện..... Nhưng mà giờ đang mưa lớn như vậy, em sợ lái xe sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Hanada Saharuna không cho là đúng: "Không sao đâu, đến lúc đó để ngài Mori phụ trách lái xe, sau đó đem theo thằng nhóc Conan kia là được. Đảm bảo một đường thông thuận!"
Chỉ cần mang tên quỷ con nhân vật chính đi cùng, đừng nói mưa to lái xe sẽ không có việc gì, có khi bốc đầu giữa biển lửa cũng chẳng sao ấy chứ?
Toyama Kazuha nghe không hiểu, nhưng rất nhanh cô liền cho rằng đây là sự tín nhiệm của Hanada Saharuna dành cho "Kogoro ngủ gật".
Miyoko bên này nhận được hòm thuốc, nhanh nhẹn lấy nhiệt kế ra kẹp dưới nách người bệnh. Sau đó lại lấy ra mấy viên thuốc hạ sốt, đút cho cô gái uống bằng nước ấm Hanada Saharuna mang lên.
Sau khi xong xuôi, bà lau mồ hôi trên trán cảm ơn Hanada Saharuna và Toyama Kazuha, còn nói để mình ở lại chăm sóc người bệnh là được, kêu hai cô về nghỉ ngơi trước.
Hanada Saharuna không có ý kiến, cô cùng Toyama Kazuha rời khỏi phòng đi về hướng cầu thang.
"Toyama-san, em có biết tên của cô gái kia không?" Hanada Saharuna hỏi Toyama Kazuha.
Đột nhiên xuất hiện vào lúc này, còn hoàn toàn đụng hàng với nhân thiết và kịch bản của bọn họ, Hanada Saharuna cảm thấy đối phương nhất định là không đơn giản. Dựa theo cốt truyện kinh điển trong Conan, bị bắt nạt thảm như vậy tuyệt đối sẽ trả thù, khả năng cô gái này là hung thủ dự bị rất cao.
"À, là chị Hirayama Mio sao?" Toyama Kazuha hồi tưởng lại, "Vừa rồi tỉnh lại chị ấy có báo tên của mình, còn nói mình là bạn học của vị đại tiểu thư tùy hứng kia. Lần này bọn họ là đi cùng nhau đến, ai ngờ trên đường đại tiểu thư lại nổi giận, đuổi chị ấy xuống xe để chị ấy tự mình đi bộ...... Đúng là quá đáng! Sao lại có loại người như vậy chứ!"
Aoi Takeo ở căn phòng phía xa hắt xì một cái.
Hanada Saharuna cười ha hả hai cái, phụ họa nói: "Đúng vậy, sao lại có người không biết tốt xấu thế chứ!"
Lúc này hai người đã đi đến cầu thang, vừa xuống tầng một liền nhìn thấy mấy người Hattori Heiji và Amuro Tooru đang ghé đầu vào một chỗ thảo luận cái gì đó. Hanada Saharuna mơ hồ nghe thấy bọn họ nhắc đến tên mình, nhìn thấy cô xuống, mọi người liền lập tức ngậm miệng lại.
Hanada Saharuna khẽ nheo mắt.
"Xong rồi chứ? Chị gái kia thế nào rồi?" Hattori Heiji đút tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn Toyama Kazuha hỏi.
Toyama Kazuha lắc đầu: "Đã cho chị ấy uống thuốc rồi, nhưng tình trạng cũng không được tốt lắm, hy vọng thuốc hạ sốt sẽ có tác dụng...... Miyoko-san đang ở lại chăm sóc cho chị ấy."
"Được rồi, cứ để đó cho Miyoko-san đi. Muộn thế này rồi, thám tử mấy người đều là cú đêm hết sao?" Hanada Saharuna xua xua tay, "Có chuyện gì ngày mai lại nói......Tôi buồn ngủ sắp chết rồi."
Nói rồi cô liền lướt qua mọi người, dẫn đầu đi về phòng trước. Mọi người thấy vậy liếc nhau, cũng đi theo.
Đến khi trở lại dãy phòng ở, lại xuất hiện cảnh tượng 6 người đứng chôn chân trước cửa, anh nhìn tôi tôi nhìn anh cả một buổi, mãi sau đó Toyama Kazuha mới chào hỏi rồi bước vào.
"Vừa nãy đỡ chị gái kia bị ướt quần áo rồi, em phải về phòng thay trước đây." Cô nói, "Mọi người, ngày mai lại gặp."
Mori Kogoro hướng về phía Hanada Saharuna gật gật đầu: "Thanh tra Hanada, tôi cũng vào đây, chúc ngủ ngon."
Hanada Saharuna đáp lại ông một câu ngủ ngon.
Sau đó là Hattori Heiji và Edogawa Conan, hai người liếc nhau một cái, cũng bước vào phòng.
Amuro Tooru thấy tất cả mọi người đã đi, cũng gật đầu với Hanada Saharuna rồi về phòng mình.
Ngay khi anh vừa định đóng cửa lại, cánh cửa thình lình bị một đôi chân chen vào. Sau đó một bàn tay túm lấy cổ áo của Amuro Tooru, cường ngạnh đẩy anh vào bên trong, thậm chí còn đập mạnh lưng anh lên ván cửa!
"Bang" một tiếng, hòa cùng tiếng sấm vang thật lớn, cửa phòng Amuro Tooru hoàn toàn bị đóng lại.
Trong căn phòng cách vách, Edogawa Conan đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt nhạy bén: "Hattori, cậu có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì không?"
"Hả? Chắc là cậu nghe nhầm rồi. Là tiếng sấm đó!" Hattori Heiji lôi nệm ra khỏi tủ, không quay đầu lại đáp.
- ------------------------------------
Bên phía Amuro Tooru, bởi vì còn chưa kịp bật đèn cho nên cả căn phòng vẫn chìm vào bóng tối.
Lại một tia chớp thật lớn xé ngang chân trời, ánh sáng chói mắt xuyên qua cửa ban công chiếu rọi khắp căn phòng. Trong một nháy mắt ngắn ngủi, có thể nhìn thấy một bóng hình nhỏ xinh đang đè một dáng người cao lớn trên cửa phòng.
".........Cô Hanada, cô đang làm gì vậy?" Amuro Tooru nhìn Hanada Saharuna mặt đầy hung ác trước mắt, trầm mặc vài giây, cuối cùng mở miệng hỏi.
"Nói, rốt cuộc anh kể nhiều hay ít?" Hanada Saharuna túm chặt lấy cổ áo Amuro Tooru, cất giọng âm trầm.
"Tôi không hiểu ý cô cho lắm." Anh chần chừ nói.
Đột nhiên bị Hanada Saharuna lên cơn đẩy mạnh vào phòng, lưng còn bị đập trên cửa, nếu không phải đã rõ ràng thân phận của đối phương, Amuro Tooru chắc chắn sẽ phản kích.
Lúc này trên lưng anh vẫn còn hơi nhức, có thể thấy được đối phương hoàn toàn không hạ thủ lưu tình. Vừa rồi cùng mọi người trở về vẫn còn tốt, Amuro Tooru căn bản không biết mình đã trêu chọc cô khi nào. Tuy rằng có thể mơ hồ cảm nhận được Hanada Saharuna đối với việc bị anh thuyết giáo không mấy dễ chịu, nhưng cũng không đến mức kéo vào phòng trùm bao tải đánh chứ?!
"Đừng có giả vờ! Nếu không phải anh kể chuyện riêng tư của tôi cho mấy người Hattori Heiji, tên nhóc kia sao lại cứ mờ ám trào phúng tôi lúc ăn cơm được?!" Hanada Saharuna hung tợn nhìn Amuro Tooru, trong ánh sáng tối tăm, đôi mắt cô quả thực giống như lang sói.
Thì ra là nói cái này sao? Amuro Tooru bừng tỉnh, sau đó dở khóc dở cười.
Anh vội vàng giải thích: "Cô Hanada hiểu nhầm rồi, tôi không phải loại người sẽ đem chuyện riêng tư của khách hàng ra để bàn tán...."
Nói tới đây, trong đầu Amuro Tooru đột nhiên nhớ lại hành động điên cuồng giẫm mìn của Hattori Heiji lúc tối....... Đúng là khiến người khác phải nghi ngờ thật.
Amuro Tooru cảm thấy đau đầu, anh thật sự không nói cho bất kỳ ai khác về việc một chân đạp 5 thuyền của Hanada Saharuna. Nhưng mà giờ nhìn tư thế của đối phương, xem ra nếu hôm nay không giải thích rõ ràng, rất có khả năng anh sẽ bước lên vết xe đổ của tên đánh bom mất.
Tuy rằng Amuro Tooru tự nhận thấy với chỉ số chiến đấu của bản thân, tuyệt đối không có khả năng bị cô ấn trên mặt đất đánh. Nhưng nếu vẫn để đối phương hiểu lầm như vậy, lấy tính cách của cô chắc chắn sẽ theo dõi anh. Thân phận của anh không chịu nổi năng lực quan sát nhạy bén của cô..... Khoảng thời gian này ứng phó với tên tâm thần Sauza kia đã đủ mệt rồi, anh cũng không muốn lãng phí thời gian trên một người cùng chiến tuyến.
Vì thế Amuro Tooru tận lực ổn định ngữ khí: "Thật sự chỉ là trùng hợp, Hattori-kun chỉ đang bình luận mấy người Ohno Mie bên cạnh thôi..... Dù sao thì đâu ai nghĩ đến việc đối phương cũng mua một chiếc đồng hồ giống y hệt tặng cho bạn trai chứ, cô thấy đúng không?"
"Cô Hanada lo lắng quá rồi. Tôi thề với cô, tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện riêng của cô cho người ngoài biết." Amuro Tooru giơ tay lên làm ra tư thế đầu hàng.
Đầu tiên, đó là vấn đề đạo đức cá nhân, sau đó cũng là vì nể tình Hanada Saharuna đã cứu Matsuda Jinpei, anh sẽ không mang những chuyện ảnh hưởng đến hình tượng của cô ra để ba hoa chích chòe.....Tuy nói như vậy, Amuro Tooru vẫn không thể tiếp thu sự thật hậu bối của mình là hải vương một chân đạp năm thuyền, nam nữ ăn cả, đã vậy còn chơi SM.
Nhưng mà dù sao đó cũng là chuyện cá nhân, anh không có tư cách để can thiệp vào.
Hanada Saharuna nheo mắt lại, tầm nhìn quẹt qua quẹt lại trên mặt Amuro Tooru. Sau khi xác định đối phương không nói dối, cô mới bắt đầu thả lỏng ngón tay. Nhưng bàn tay túm lấy cổ áo anh vẫn nhất quyết không buông ra.
"Thật may quá, Amuro-san không phải là kiểu người lắm lời nhiều chuyện ~" Hanada Saharuna vui vẻ chớp chớp mắt, đột nhiên đổi giọng dùng thanh âm ngọt ngào: "Nếu như vậy, anh có thể làm bạn với tôi được không?"
"??" Amuro Tooru lộ ra biểu tình nghi hoặc. Hoàn toàn không hiểu Hanada Saharuna đang muốn làm gì.
Không đúng, vừa rồi không phải cô vẫn còn đang uy hiếp tôi sao? Vì cái gì lại tự dưng muốn kết bạn vậy? Nhìn sao cũng không thấy giống xuất phát từ hảo cảm chút nào.
Amuro Tooru theo bản năng cự tuyệt: "Tôi cảm thấy mình và cô Hanada cũng không tính là thân quen, chuyện kết bạn......Ặc!!"
Lời nói của anh còn chưa dứt đã bị Hanada Saharuna đột nhiên cầm cổ áo kéo xuống. Cổ áo lập tức siết chặt, khiến anh cảm thấy vô cùng khó thở.
Phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt của cô đã gần ngay trong gang tấc.
Khóe miệng cô giương cao, lộ ra hàm răng trắng rợn người, Amuro Tooru nghe thấy Hanada Saharuna nói.
"Tôi không kết bạn với người chưa chơi với nhau quá một năm bao giờ..... Nhưng anh là ngoại lệ, đối với tôi, anh rất đặc biệt." Nếu chỉ nghe nửa câu trước, đại khái có thể xem như một câu bày tỏ mập mờ, nhưng đến câu tiếp theo, bầu không khí ngọt ngào bỗng dưng tan biến.
Nụ cười xán lạn mà Hanada Saharuna vừa treo lên đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt côn đồ part-time hung dữ của cô: "Anh đã biết quá nhiều! Hoặc là thành bạn bè, hoặc chỉ có thể đồng quy vu tận! Anh không còn lựa chọn nào khác đâu, nghe có hiểu không?"
Lúc cô nói đến chỗ "nghe có hiểu không", cánh tay khác vẫn luôn giấu ở sau lưng cuối cùng cũng lộ ra. Nhìn cái vỏ sầu riêng chi chít gai nhọn trên tay cô, Amuro Tooru lập tức xanh cả mặt.
Con nhóc này rốt cuộc lấy vỏ sầu riêng từ khi nào? Cái thứ đồ lớn như vậy cô giấu ở đâu?! Thế mà lại uy hiếp thị dân, có còn nhớ mình là cảnh sát không vậy?!
Amuro Tooru tức đến ngực phát đau, "Thanh tra Hanada, cô đang uy hiếp tôi sao?!"
"Nói gì vậy chứ? Đây rõ ràng giao lưu hữu nghị giữa cảnh sát và nhân dân mà." Hanada Saharuna vừa nói vừa cầm vỏ sầu riêng đập lên ván cửa sau lưng anh, gai sầu riêng bén nhọn đục trên cửa tạo thành mấy lỗ nhỏ......Cái này nếu mà đập trên mặt thì chỉ có nước xong đời.
"......" Amuro Tooru nhắm mắt lại, quả nhiên vẫn không thể khen được.
Ba giây sau, anh đột ngột mở mắt ra, quyết định phải cho cô hậu bối không biết trời cao đất dày này một bài học!