Địa điểm hưởng tuần trăng mật là do Vương Kiên chọn, cho nên Nguyệt Tố Song không hề biết được hai người sẽ đi đâu, cô tò mò hỏi anh.
"Kiên, chúng ta đi đâu vậy?"
"Bí mật, khi nào đến em sẽ biết! Nơi đó rất đẹp, là ông nội ngày trước đã để lại cho anh, em nhất định sẽ thích!" Vương Kiên nắm tay cô hôn nhẹ, rồi mỉm cười trả lời.
Nhưng khi hai người đến nơi, Nguyệt Tố Song gương mặt trở nên trắng bệch, bởi vì đây là nơi mà mấy năm trước Húc Tinh đã chọn để tổ chức sinh nhật thứ 18 cho cô. Nhưng cũng ở nơi này, cô đã bị Nguyệt Nhã Hoa tính kế, để cô lên giường với người đàn ông khác.
"Đây là khách sạn của anh, chúng ta vào cất hành lý trước, sau đó anh sẽ đưa em đi ăn tối!" Vương Kiên mỉm cười lên tiếng.
Nơi này thật sự giống như Vương Kiên nói, nó quả thật rất đẹp, bởi vì nó là một hòn đảo du lịch. Nhưng nó cũng là nơi gợi nhớ ký ức kinh hoàng kia trở về, cho nên cô không hề muốn quay lại đây. Nguyệt Tố Song ngẩng đầu nhìn Vương Kiên, trong lòng dâng lên cảm giác có lỗi, dù cô sinh con cho anh là thật, nhưng cô lên giường với đàn ông cũng là thật. Ký ức đêm kinh hoàng lại xuất hiện, làm cho hai tay cô trở nên lạnh ngắt.
"Em làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao? Chúng ta lên phòng trước, chờ khi nào khoẻ anh lại đưa em đi dạo!" Vương Kiên thấy sắc mặt của Nguyệt Tố Song không tốt, anh nghĩ cô là do ngồi trên máy bay quá lâu, nên mới như vậy, liền đưa cô về phòng.
Chẳng biết có phải do trùng hợp hay không, căn phòng Vương Kiên đưa cô đến, cũng chính là căn phòng mà cô đã ở cùng người đàn ông khi đó. Nguyệt Tố Song hai chân trở nên vô lực, cô khụy xuống tại chỗ, cả người run rẩy đến lợi hại. Hình ảnh mờ nhạt của người đàn ông kia lại quay về, mà cô không tài nào xóa nó đi được.
"Đừng mà, đừng chạm vào tôi!" Cô hoảng sợ kêu lên khe khẽ.
"Song Song, em khó chịu chỗ nào sao? Nói anh nghe đi, nếu không chúng ta đến bệnh viện kiểm tra!" Vương Kiên thấy cô như vậy, anh lo lắng ngồi xuống hỏi han, lần này anh thấy lo thật sự.
Nguyệt Tố Song đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, cô thật sự không muốn ở lại nơi này, càng không muốn giấu anh. "Kiên, em không muốn ở đây nữa, anh đưa em đi có được không? Nơi này...Không phải, chính ở căn phòng này, Nguyệt Nhã Hoa đã cho người...đã cho người hãm hại em ở đây!...Em không muốn ở chỗ này nữa, em sẽ điên lên mất!" Cô ôm lấy Vương Kiên khóc nức nở.
"Cái gì? Em chắc chắn là ở đây sao? Chắc chắn là ở căn phòng này?" Vương Kiên vô cùng ngạc nhiên hỏi cô.
"Chính là nó, em sẽ không bao giờ quên được! Ngay tại căn phòng này, sáu năm trước em đã..." Nguyệt Tố Song nấc nghẹn, cô còn chẳng thể nói hết câu.
Vương Kiên biết cô bị Nguyệt Nhã Hoa hãm hại, nhưng anh không hề biết rằng đêm hôm đó cô đã ở đây. Mà lý do khiến anh bất ngờ, chính là căn phòng tổng thống này là của anh, ngoại trừ anh ra, thì khách sạn sẽ không cho ai thuê và sử dụng căn phòng này.
"Sáu năm trước? Có phải là chủ nhật, ngày ba mươi tháng tám hay không?" Vương Kiên thấp giọng hỏi cô.
Nguyệt Tố Song vô cùng nhục nhã, cô nhắm mắt gật đầu thay cho câu trả lời.
Hồi ức của Vương Kiên lúc này cũng đã quay trở lại, ngày hôm đó anh cũng ở khách sạn, và phát sinh quan hệ với một người phụ nữ ở đây, ngay chính căn phòng này. Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy, xâu chuỗi tất cả sự việc đã xảy ra, anh tin chắc người năm đó ở cùng Nguyệt Tố Song chính là anh.
Đêm đó, sau khi hai người hành sự xong, lúc này thuốc kích dục vẫn còn chưa hết hiệu lực, Vệ Trạch sau khi biết được anh đang ở cùng phụ nữ, liền cho người cẩn thận đưa anh đi. Hắn sợ lỡ như người hại anh cho nhà báo đến, thì việc anh lên giường với phụ nữ sẽ xuất hiện đầy trên mạng xã hội mất. Cũng vì như vậy, anh đã không biết người ở cùng mình là Nguyệt Tố Song.
Sau khi tỉnh lại anh rất tức giận, liền cho người đi xử lý tên đối tác kia, lúc đó anh chỉ mới bắt đầu quản lý Vương thị, kinh nghiệm chưa nhiều nên mới bị chuốc thuốc. Vì nghĩ đó là nổi ô nhục của mình, nên anh cũng không cho điều tra thân phận của cô gái đó, mà cho ký ức đó vào dĩ vãng.
"Song Song, anh xin lỗi!" Vương Kiên lúc này ôm chầm lấy Nguyệt Tố Song nói, người cần phải xin lỗi chính là anh. Giá như lúc đó anh cho Vệ Trạch đi điều tra, biết đâu hai người chắc chắn sẽ không bỏ lỡ nhau lâu như vậy.
Đêm đó anh nghĩ không phải là thuốc, mà do Nguyệt Tố Song, nên anh mới có cảm giác hưng phấn với cô. Đó chính là duyên nợ của hai người, mà ông trời đã sắp đặt.
"Không phải anh, em mới là người phải cần xin lỗi, bởi vì em không còn trong sạch nữa! Kiên, em vẫn không quên được ký ức đó, em hận chính bản thân mình, tại sao lúc đó lại tin tưởng Nguyệt Nhã Hoa đến như vậy?" Nguyệt Tố Song đau khổ lắc đầu nói.
Vương Kiên nhìn cô khóc mà tim quặn thắt, anh đưa tay lau nước mắt cho cô, rồi đỡ cô đứng dậy. "Không, hôm nay chúng ta sẽ ở đây! Đi, anh đưa em vào phòng!" Đến đây, anh mở cửa phòng dẫn cô đi vào.
"Song Song, em có biết không? Căn phòng này chính là của riêng anh, mỗi khi anh đến đây nghỉ ngơi, thì căn phòng này mới được sử dụng. Ngoài anh ra, thì không có người thứ hai được tùy tiện bước vào phòng này. Em biết như vậy là có ý gì không?" Vương Kiên lại xoay người lại nhìn thẳng vào mắt cô nói.
"Ý anh là sao chứ? Bây giờ em rất rối, em không nghĩ được gì nữa!" Nguyệt Tố Song nước mắt giàn giụa ôm đầu nói.
"Song Song, em bình tĩnh lại đi! Người đã cùng em phát sinh quan hệ ở đây, chính là anh! Nếu em ở phòng khác thì anh không chắc chắn, nhưng nếu em ở đây, thì người đó chỉ có thể là anh!" Vương Kiên nắm lấy hai bả vai cô, nhấn mạnh từng chứ nói.
"Cái gì? Anh...anh không phải muốn lừa em chứ?" Nguyệt Tố Song ngơ ngác nhìn anh hỏi.
"Em tự cảm nhận đi, anh không hề lừa em!" Anh lại cầm tay cô đặt lên ngực mình, để cô cảm nhận được nhịp tim và sự chân thành của anh.
"Người đó...thật sự là anh?" Cô nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Vương Kiên, cô chắc anh sẽ không lừa dối cô rồi. "Thật tốt quá! Người đó là anh!" Cô không nhịn được mà ôm chầm lấy anh.
Thật ra năm đó Nguyệt Tố Song đã không bước vào căn phòng mà Nguyệt Nhã Hoa sắp xếp, mà cô đã đi đến phòng của Vương Kiên. Điều đặc biệt chính là cô cũng không hề vào phòng của anh, mà chính anh là người đã lôi cô vào. Còn chuyện Nguyệt Nhã Hoa biết được cô ở phòng của anh, là do cô ta đã xem camera, nên đã cho người đến bắt tại trận.
Nguyệt Tố Song trong lòng rất mừng, hoá ra là hai người đã có duyên từ lâu, chỉ là ông trời muốn thử thách mà thôi, quay một vòng hai người vẫn là gặp nhau. Hiểu lầm được giải toả, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô cũng được dỡ bỏ, bây giờ thì cô có thể yên tâm sống thanh thản được rồi.
"Song Song, em có muốn ôn lại chút kỷ niệm hay không?" Bất ngờ Vương Kiên lại đè cô xuống giường, xem ra dục vọng bên trong anh đã dâng cao rồi.
Nguyệt Tố Song còn chưa nói gì, cánh môi đã bị anh chiếm lấy. "Chụt...ha..." Mi mắt của cô run lên, và tâm trí phút chốc trở nên trống rỗng.
Bắt đầu chỉ là những cú cắn mút nhẹ nhàng, nhưng ngay Nguyệt Tố Song tách ra môi anh mà tìm kiếm không khí, Vương Kiên đã không bỏ qua cơ hội mà tiến vào bên trong khoang miệng cô. Nụ hôn lúc đầu còn dịu dàng, phút chốc đã trở nên tham lam hơn.
Nguyệt Tố Song lại cảm thấy bị kích thích, vào lúc này cô mới thật sự tin người năm đó là Vương Kiên, và cô cũng biết được sự quen thuộc lần trước ở phòng khách mà cô không thể nhớ là gì. Bởi vì lần đầu tiên là cho anh, vậy nên cô mới có cảm giác đó.
Vương Kiên đưa tay cởi chiếc váy trắng cô đang mặc thả xuống sàn, cánh tay săn chắc len lỏi vào mái tóc xõa dài, sau đó nhẹ nhàng quấn lấy tấm lưng nõn nà của cô.
Môi anh quấn lấy môi Nguyệt Tố Song, thèm muốn hết thảy mọi ngóc ngách của cô, mà ánh mắt từ lúc đó đến giờ vẫn chưa hề rời khỏi cô chỉ một giây.
"Ha..." Nguyệt Tố Song cung bậc cảm xúc thay đổi liên hồi, mỗi hơi thở bây giờ như một liều thuốc kích thích, khiến cô cảm thấy hưng phấn. Không biết từ bao giờ, cô đã đưa tay lên và ôm lấy cổ anh, đáp trả nụ hôn nồng cháy, dù có phần chậm chạp và vụng về, nhưng bao nhiêu đó cũng đủ kích thích Vương Kiên.
Ngay bây giờ một nụ hôn là không đủ, hai người bắt đầu tiến sâu hơn vào nhau, không gian lúc này nóng hơn bao giờ hết. Hai người quấn lấy nhau trên giường, mà Vương Kiên hết lần này đến lần khác muốn Nguyệt Tố Song, khiến đầu óc cô trở nên mụ mị.
Lúc này bên ngoài cửa sổ mặt trời dần ló dạng, cũng là lúc hai người không còn sức lực. Vương Kiên ôm Nguyệt Tố Song vào lòng, rồi mới yên tâm nhắm mắt thiếp đi.
Sau một tuần hưởng tuần trăng mật ở đây, Vương Kiên đã đưa cô đi dạo rất nhiều nơi, cùng cô ngắm mặt trời mọc, lại đưa cô đi lặn biển. Chuyến đi nhanh chóng kết thúc, hai người liền trở về thành phố.
...
Hơn một năm sau, Nguyệt Tố Song mang thai, và lần này cô đã sinh cho Vương Kiên một tiểu công chúa nhỏ. Gia đình lúc này đã hạnh phúc, lại có thêm tiếng cười của trẻ nhỏ, khiến mọi người rất vui.
"Vợ à, em vất vả rồi! Lần sau không cần phải sinh nữa, nếu không anh sẽ đau lòng đến chết mất!" Vương Kiên ôm con gái đến bên cạnh cô nói.
Bởi vì Nguyệt Tố Song sinh khó, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, cho nên anh rất lo, vì vậy anh đã thề sẽ không để cô sinh con nữa.
"Tốt quá, bây giờ bọn con cũng có em gái rồi!" Tiểu Nghiêm và Khang Khang nhìn đứa trẻ trên tay anh, liền thích thú kêu lên.