*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúc Xuyên lái xe vào gara của tiểu khu, cầm theo chìa khóa đi vào nhà.
Mật mã nhập xong, "Ting" một tiếng, Chúc Xuyên đẩy cửa đi vào thì phát hiện căn nhà này rất lớn, trên tủ giày có một đôi dép lê mới tinh còn có một đôi đã đi qua, một đen một trắng.
Hắn lấy đôi màu trắng ra đi vào, đánh giá căn phòng trang hoàng theo phong cách âm u này, đập vào mắt tất cả đều là màu lạnh và màu đen, trong thư phòng chất đống văn kiện.
Vừa nhìn đã biết là kẻ biến thái cuồng công việc.
Chúc Xuyên miết môi dưới, đi đến nhà vệ sinh phát hiện đồ bên trong đều là hai thứ, một đen một trắng để song song, giống như là hai người cùng sinh hoạt.
Trên bồn rửa mặt cũng để song song hai bài chải đánh răng, Chúc Xuyên đưa tay miêu tả, trong đầu hiện lên dáng vẻ buổi sáng Bạc Hành Trạch ở chỗ này cạo râu, bỗng dưng nhớ tới lúc ở cao tam (*) khi hai người bọn họ ở chung ký túc xá.
(*) Cao tam: lớp 12
Bạc Hành Trạch luôn làm việc và nghỉ ngơi nghiêm túc cũng không dậy trễ, nên hắn luôn cố chống mí mắt bò dậy cùng anh rửa mặt, có đôi khi lười liền ngửa đầu nằm bò trên người anh chờ anh rửa cho mình.
Bạc Hành Trạch tuy rằng mặt lạnh, nhưng tay lại rất thành thật một tay ôm lấy eo hắn ôm người buồn ngủ không mở mắt ra được, một tay kia lấy khăn lông cẩn thận lau mặt cho hắn, sau đó lại mặt lạnh treo khăn lông lên, Chúc Xuyên sẽ chiếm tiện nghi mà thò lại gần hôn hắn, làm cho hai người miệng toàn kem đánh răng.
Chúc Xuyên thu tay lại, bật cười, không phải anh cho rằng hai người sẽ cùng ở đây sinh hoạt gắn bó đấy chứ.
Phòng ngủ chính cũng để một ít văn kiện ở trên tủ đầu giường, chăn nệm màu đen có chút chói mắt, Chúc Xuyên tùy tay mở ngăn tủ ra, phát hiện quần áo bên trong cũng chỉ có hai màu trắng đen.
Tây trang thuần đen, áo sơ mi màu trắng treo theo thứ tự, tất cả đều ủi thẳng không có một nếp nhăn.
Chậc.
"Lạch cạch.
"
Một tiếng đóng cửa rất nhỏ tiếng kéo ý thức của Chúc Xuyên lại, vừa nhìn ra liền thấy có một người đàn ông hơi khom lưng đổi giày ở huyền quan (*), quần tây màu đen cấm dục hơi hơi cong, ôm từ đường eo tới mông nhưng càng che lại càng lộ ra.
(**): huyền quan là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Chúc Xuyên không tự chủ mà đưa mắt nhìn, nói thật Bạc Hành Trạch lớn lên thật sự rất đẹp, mặt mày sáng sủa, mắt kính treo trên mặt lộ ra hơi thở tinh anh cấm dục.
Tây trang ủi thẳng, tuy không đeo cà vạt nhưng nút áo sơ mi cài không chút cẩu thả, ánh mắt lạnh lùng lúc nhìn thẳng không dưng làm trái tim người ta rối loạn, không dám nhìn thẳng.
Sức khỏe tốt, tin tức tố mạnh mẽ, bình thường mà nói là một đối tượng kết hôn không tồi, là một alpha mà người người đuổi theo.
Đáng tiếc, đây lại là bạn trai cũ của hắn, nhất định phải tặng thêm hai chữ "Đồ ngốc".
Hai người đứng nhìn nhau một hồi, vẫn là Chúc Xuyên mở miệng trước, "Lại tăng ca?".
"Ừ.
" Bạc Hành Trạch đổi giày xong rồi đi vào, trước sau vẫn luôn lạnh lùng, đầu ngón tay xách theo hai cái hộp đóng gói đặt ở trên bàn cơm, thật lâu sau mới không đầu không đuôi nói, "Trên đường về trùng hợp đi ngang qua một cửa tiệm bán hoành thánh, thuận tiện mua một chút.
"
Chúc Xuyên nhìn hắn cởi tây trang treo lên, tùy tiện kéo áo sơ mi trắng lên, thưởng thức mỹ nam thoát y một hồi liền bị mùi hương hấp dẫn đi qua.
"Em không ăn sao?" Bạc Hành Trạch ngẩng đầu, thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình, hơi hơi nhíu mày.
Anh lái xe vòng non nửa cái Bình Châu, đứng xếp hàng hai tiếng mới mua được món hoành thánh mà Phương Mâu nói ăn rất ngon này, nghe nói là cửa tiệm lâu đời trăm năm lâu đời, em ấy có biết xếp hàng rất khó hay không?
Chúc Xuyên "A" một tiếng, "Ăn một chút đi.
"
Bạc Hành Trạch nhẹ nhàng thở ra, mặt mày lạnh lùng "Ừ" một tiếng, may là em ấy ăn.
"Anh có ăn giấm không?"
Bạc Hành Trạch hô hấp cứng lại, có chút khẩn trương, "Cái gì?"
Chúc Xuyên đưa tay chỉ chỉ phòng bếp, "Hoành thánh này phải ăn với giấm mới ngon, tôi thấy trong túi hình như không có dấm, chắc là chủ quán quên bỏ vào, anh muốn ăn thì tôi tới phòng bếp lấy?"
"! ! Được.
"
Chúc Xuyên "Chậc" một tiếng, người này từ cao trung (***) đã lạnh lùng, có thể không nói sẽ tuyệt đối không sẽ mở miệng, tuy rằng giọng nói thật sự rất êm tai, lạnh lẽo như suối nước, lại như đàn cello trầm thấp thuần hậu, đặc biệt là ở trên giường, âm thanh tựa như đang trêu ghẹo người ta.
(***) Cao trung tương đương cấp 3 ở Việt Nam.
Trước kia anh không đeo mắt kính, hiện tại ánh mắt xuyên thấu qua thấu kính càng thêm lạnh lẽo xa cách, càng làm cho người ta muốn xé rách cái hình tượng cấm dục kia, vạch trần ra kỳ thật sau lưng anh ta là súc sinh.
Chúc Xuyên lật qua mấy cái chai mới tìm được chai giấm chưa khui, Bạc Hành Trạch một vị tổng tài còn tính tự mình xuống bếp? Có khi mấy thứ này đều là vị thư ký kia mua.
"Cho một chút có vị là được rồi, cho nhiều sẽ bị chua.
" Chúc Xuyên đổ một ít ra hai chén, tiện tay lấy một viên hoành thánh ăn, hơi nhíu mày.
"Ăn không ngon sao?" Bạc Hành Trạch hỏi.
"Cũng được.
" Chúc Xuyên khuấy động bát hoành thánh, rau thơm bị nấu chín, màu xanh biếc trong bát canh màu trắng gạo lúc chìm lúc nổi.
Nước canh thơm ngon, da mỏng nhân dày, cửa tiệm lâu đời này hắn cũng từng ăn qua, sau đó lại ngại thời gian xếp hàng lâu quá nên làm biếng để người khác đi mua.
Hai người đều không nói lời nào, từng người ăn xong bát của mình, Bạc Hành Trạch đứng dậy dọn dẹp, bưng chén muỗng vào phòng bếp, rũ mắt kiên nhẫn rửa sạch bát.
Chúc Xuyên nghiêng đầu nhìn thoáng qua trong phòng bếp, chỉ có thể thấy nửa thân trên của anh, sườn mặt mang mắt kính thêm vài phần cấm dục, hơi nhấp môi không nhịn được mà thở dốc.
Hắn cúi đầu, đầu ngón tay tùy ý gõ gõ trên bàn.
Di động đột nhiên vang lên, cúi đầu nhìn, thấy là Dịch Hiền thì thuận tay bắt máy, "! ! Một ngày không thấy đã nhớ tôi à? Sau này mỗi ngày tôi cũng không tới, cậu sẽ không đến nỗi nhớ tôi đến chết chứ.
"
Bạc Hành Trạch bưng một ly sữa bò ra, mày nhăn chặt, đầu ngón tay niết cái ly cũng trắng bệch.
Tin tức tố của alpha không chịu khống chế mà tràn lan ra ngoài, trong phòng rộng như vậy mà tràn ngập mùi rượu, con ngươi vốn dĩ ảm đạm dần dần trở nên âm u lạnh lẽo tràn ngập tính xâm lược.
Theo bản năng muốn đoạt lấy rồi xâm phạm.
Sau cổ Chúc Xuyên có hơi ngứa, đưa tay gãi gãi, vừa quay đầu lại nhìn thấy Bạc Hành Trạch như thần giữ cửa đứng ở cửa phòng bếp, "Anh làm gì vậy? Không nói lời nào làm tôi hết hồn.
"
Mí mắt Bạc Hành Trạch hơi khép lại, đem sự ghen ghét đè ép xuống, thời điểm mở mắt ra đã khôi phục sự lạnh nhạt.
"Nhìn em gọi điện thoại.
" Dừng một chút, giống như vô tình hỏi, "Bạn sao?"
"Ừ, Dịch Hiền.
"
Bạc Hành Trạch có ấn tượng với cậu ta, năm đó thời điểm hắn chuyển trường sang Giang Thành Nhất Trung luôn bị cậu ta với Chúc Xuyên tìm đến gây phiền phức, còn sau lưng tìm người chặn anh rất nhiều lần.
"Vẻ mặt này của anh, còn nhớ mối thù năm đó cậu ta tìm người chặn lại à?" Chúc Xuyên cười khẽ, khuôn mặt nhu hòa một ít, là sự mềm mại mà tám năm xa cách hắn chưa thấy lại.
"Không có.
" Bạc Hành Trạch thản nhiên phủ nhận, nhưng ở trong lòng đã nghĩ làm sao ném Dịch Hiền ra khỏi Bình Châu.
"Được rồi, cảm ơn vì đã chiêu đãi, đi đây.
" Chúc Xuyên đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe của mình, cũng không uống kia ly sữa bò thơm ngon kia.
Bạc Hành Trạch nắm lấy cổ tay hắn, "Đã khuya rồi.
"
Chúc Xuyên cười cười nhìn cổ tay bị nắm lại, ngẩng đầu lên đáy mắt chứa ý cười, "Làm sao? Anh vẫn nghĩ là đang yêu đương với tôi hay sao? Hay là sao?"
Bạc Hành Trạch hơi hơi hé miệng.
Chúc Xuyên nhẹ nhàng rút ra tay, khẽ cười một tiếng, "Không được, tôi đã yêu đương với anh một lần, không chơi được, không nghĩ bàn lại.
"
Bạc Hành Trạch cúi đầu nhìn tay mình, nhẹ nhàng sờ sờ đầu ngón tay.
Chúc Xuyên cầm theo chìa khóa ra cửa, vừa đến gara di động liền vang lên, đeo tai nghe Bluetooth lên, phát hiện hộp nhẫn rớt ở ghế phó lái, anh đưa tay cầm lên lại.
"Tháng này tin tức tố phải đẩy ra của cậu cũng tới lúc phải làm rồi, cảm thấy thân thể ra sao rồi? Ngày mai vừa lúc tôi rảnh, hay là tới chỗ tôi?"
Chúc Xuyên cười một cái, "Đi chứ, bằng không tôi ở nhà tự làm cái này, người ta nghe được lại tưởng tôi mỗi ngày đều làm, thở cho ai nghe cũng không thích hợp.
"
Tô Dương cười nửa ngày, "Kỳ thật tôi sớm kiến nghị cậu ổn định cho xong hết mọi chuyện, mỗi tháng cậu cũng không bị một lần khó chịu, ông đây tìm cho cậu người kia rất tốt, cậu lại không vui.
Người ta còn mang theo thuốc để khơi gợi tin tức tố, cậu còn chỉ chân vào cửa! ! "
Chúc Xuyên hạ cửa sổ xe một chút, hơi nóng chui vào xem làm anh đóng cửa lại, lại mở điều hòa xe một lần nữa.
"Sao có thể chứ, tôi sao không biết xấu hổ như vậy, tôi ngủ với quá nhiều omega, còn không thể đếm hết? Cậu đi ra ngoài hỏi thử, bạn gái cũ của tôi có thể vòng một vòng quanh Bình Châu, gom đủ được tất cả các họ ở trong nước.
"
Tô Dương xì một cái, "Cậu gạt được người khác chứ không lừa được tôi, cậu nếu là thật sự lăn giường còn cần mỗi tháng phải tới chỗ tôi một chuyến?"
Chúc Xuyên thu lại ý cười, đầu ngón tay đã đặt ở trên nút tắt, "Ngày mai buổi sáng mười giờ tôi sẽ qua, không nói chuyện khi lái xe đâu, nói nữa sáng sớm mai cậu sẽ thấy tin tức một người vừa lái xe vừa nghe điện thoại bị phơi thây ngoài đường.
"
"Đi chết đi.
"
Điện thoại bị cúp, Chúc Xuyên mở mui xe ra, ở trên đường yên tĩnh không có người, mạnh bạo dẫm chân ga, tiếng động cơ ầm ầm tựa như xé rách trời cao.
Tiếng gió gào thét từ mang tai vụt qua, ngón tay thon dài nắm chặt tay lái, lộ ra mạch máu màu xanh chói mắt.
Năm đó, khi hắn mới vừa có tuyến thể, tin tức tố ở trong cơ thể tán loạn, đặc biệt tuyến thể còn có tin tức tố alpha mạnh mẽ của Bạc Hành Trạch lưu lại lôi kéo nhau, thiếu chút nữa mất nửa cái mạng hắn.
Sau đó, hắn giải phẫu thất bại, chỉ có thể cắt bỏ một nửa tuyến thể, chỉ để lại nửa cái để phân bố tin tức tố mặc kệ tiêu hóa, hắn không có kỳ phát tình cũng không dùng được thuốc ức chế, chỉ có thể đi loại bỏ tin tức tố khi đến hạn.
Vốn dĩ cho rằng cả đời sẽ không qua lại với Bạc Hành Trạch lần nữa, không nghĩ tới vòng đi vòng lại vẫn là thua trên người người này.
Nhiều năm như vậy trôi qua, hắn vẫn ngấm ngầm mưu tính người này, mặt ngoài giống như tùy ý hắn bắt nạt, kỳ thật hắn từ trước tới nay không thể thoát khỏi bàn tay anh ta.
Tốc độ xe chậm lại.
Anh lại không phải có nguy cơ gấp gáp gì như vị giáo sư Phó kia, không tới mức muốn chết, lại không cho người ta tình yêu được, làm sao có thể hại omega nhà người ta được.
**
Bạc Hành Trạch rũ mắt, đem ly sữa bò không ai uống bỏ vào bồn rửa, rửa sạch rồi để lại chỗ cũ.
Vào phòng tắm thấy bàn chải và khăn mặt để song song với nhau, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sắc mặt không thay đổi tắm qua nước lạnh rồi vào thư phòng.
Di động yên lặng nằm ở trên bàn, anh lật văn kiện xem nhưng không làm sao mà tĩnh tâm được, mở WeChat ra tìm tên của Nghiêm Huyền gửi một tin nhắn qua.
Nghiêm Huyền bên này cũng vừa nằm xuống, mới vừa có một chút buồn ngủ liền nghe di động leng keng một tiếng, cho rằng có chuyện gì quan trọng vội xoay người ngồi dậy, "Chuyện gì vậy ạ.
"
Bạc Hành Trạch nghĩ nghĩ, ngón tay ở trên màn hình giật giật.
Nghiêm Huyền nhìn vào màn hình điện thoại! ước chừng ba phút sau vẫn không thấy trả lời, tức khắc có loại dự cảm không ổn, không phải vị tổng tài toàn khu vực Châu Á này lại muốn làm cải cách ma quỷ gì nữa chứ?
Bạc Hành Trạch nhìn màn hình, một lúc lâu: "Được rồi.
"
Nghiêm Huyền có một cái dấu chấm hỏi nghẹn ở cổ họng nhưng không dám phát ra, nhưng nghĩ tới mạng sống sau này, đánh bạo thử: "Bạc tổng, có phải! ! Có liên quan với Chúc tổng hay không?"
Người bên kia rất nhanh đã trả lời "! ! " Ngay sau đó lại cho một chữ khẳng định, "Ừ".
Nghiêm Huyền nhẹ nhàng thở ra, cô đi theo bên người Bạc Hành Trạch rất lâu rồi, so với người khác thì gần gũi hơn một chút, nhưng cũng chưa bao giờ dám nghiên cứu nội tâm của vị tổng tài lạnh lùng này, cẩn thận cọ cọ gần sát biên giới hỏi: "Hôm nay Chúc tổng không ở nhà sao?"
Bạc Hành Trạch: ".
"
Nghiêm Huyền như đang xem phim kinh dị, sợ giây tiếp theo đã bị vị tổng tài lạnh lùng khắc nghiệt này ca bài "Ai cho phép cô quan tâm đến sinh hoạt của vợ chồng ông chủ, không biết trên dưới!" rồi trực tiếp đẩy ra biên cương, nhưng lại cảm thấy chính mình có trách nhiệm giải đáp nan đề cho ông chủ.
Cô không dám bước quá rộng, lại sợ nói sai, nghĩ tới nghĩ lui, kết quả vẫn là Bạc Hành Trạch đã gửi tin nhắn tới, tựa hồ mang theo một chút bối rối cùng thất vọng.
"Em ấy ăn cơm với tôi xong, lúc về không cho tôi tiễn.
"
"? Chỉ như vậy?"
Nghiêm Huyền thốt ra, hôm nay là ngày ngài kết hôn, chồng ngài không ở trong nhà cùng động phòng hoa chúc với ngài, vậy mà ngài lại bối rối vì sao người ta không cho ngài tiễn về?
Cứu mạng.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Bạc tổng: Em ấy không cho tôi tiễn về QAQ
Thầy Chúc:? Đây là trọng điểm? Anh sẽ không hôn em rồi giữ em ở lại sao?.