Cửa kính xe hạ xuống, Tô Niên Hoa tươi cười như ánh mặt trời từ bên trong chui ra: “ Tiểu khuynh khuynh.”
Cố Khuynh Thành nghĩ thầm rằng, thế giới này thật đúng là nhỏ, mình ngồi chồm hổm ở ven đường chờ Phùng Y Y vậy mà cũng có thể ngẫu nhiên gặp người quen cũ.
Đối với Cố Khuynh Thành, Tô Niên Hoa giống như Tứ Nguyệt, là bạn bè lâu năm của cô, không giống như là Đường Thời, cô cảm cô thấp hơn Đường Thời một bậc, nên cô luôn cẩn thận lấy lòng anh.
Bởi vậy, Cố Khuynh Thành gặp Tô Niên Hoa thật sự chính là một chuyện cực kỳ vui vẻ, mặc dù cổ chân cô bị đau đến rơi lệ nhưng trên mặt của cô vẫn cười sáng lạn như cũ, hướng về phía Tô Niên Hoa tự nhiên mà lại bình thường chào hỏi một tiếng: “Niên Hoa, đã lâu không gặp.”
” Tiểu khuynh khuynh, đã lâu không gặp, một mình em ngồi chồm hổm ở ven đường làm gì?” Tô Niên Hoa hỏi một câu, sau đó dời ánh mắt liền nhìn thấy tay Cố Khuynh Thành cầm cổ chân.
Tô Niên Hoa mở cửa xe, lập tức xuống xe, đi đến trước mặt Cố Khuynh Thành, vươn tay kéo Cố Khuynh Thành từ trên mặt đất lên: “ Có thể đi hay không?”
Cố Khuynh Thành miễn cưỡng giơ chân lên, bước một bước trên mặt đất, đau đến nỗi cô hít một ngụm khí lạnh.
Tô Niên Hoa nghĩ cũng không nghĩ liền khom người ôm lấy Cố Khuynh Thành, đi đến phía trước xe mở cửa xe, nhét Cố Khuynh Thành vào trong.
Tô Niên Hoa khởi động xe, lúc chuẩn bị đưa Cố Khuynh Thành đi bệnh viện, Cố Khuynh Thành nghĩ đến mình còn chưa đưa tài liệu hợp tác cho Đường Thời, lập tức nói: “ Niên Hoa, anh đi hội sở phía trước, em giao văn kiện hợp tác cho Đường tổng.”
Tô Niên Hoa lưu loát quay vòng tay lái một chút, chạy về đường phía trước nói: “Không cần đi qua.”
Nói xong, Tô Niên Hoa nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sau đó mới nghênh tiếp ánh mắt có chút mê muội của Cố Khuynh Thành, giải thích: “ Hội nghị hủy bỏ rồi.”
” Hủy bỏ rồi hả?” Đáy mắt Cố Khuynh Thành nghi hoặc biến thành sợ hãi, hội nghị này không phải một dự án lớn sao? Làm sao có thể hủy bỏ rồi?
” Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
” Còn có thể bởi vì sao, còn không phải bởi vì....” Tô Niên Hoa nói tới đây, trong đầu đột nhiên nghĩ đến lời Đường Thời nói, anh ta vội vã nuốt chữ “Ngươi” trở lại trong bụng.
Anh ta vừa mới muốn tới xí nghiệp xí nghiệp Thịnh Đường, Đường Thời gọi điện thoại cho anh ta, nói Cố Khuynh Thành trên đường đưa văn kiện cho anh bị trật chân, để cho anh ta đưa cô đi bệnh viện.
Anh ta lúc ấy thuận miệng hỏi một câu muốn đưa đưa văn kiện hợp tác hợp tác qua cho anh để tránh chậm trễ hội nghị hay không.
Đường Thời không hề do dự mở miệng nói không cần, hội nghị trực tiếp hủy bỏ. Dự án mấy trăm triệu bởi vì chân Cố Khuynh Thành mà không cần rồi.
Anh ta thử khuyên một câu: “ Anh, trật chân không phải vấn đề lớn, em muốn đưa tư liệu hợp tác trước, dự án này anh làm đi làm lại đã lâu, lãng phí cực kỳ nhiều tâm huyết.”
Hình như tâm tình Đường Thời không vui, giọng nói có chút nóng nảy: “ Tôi nói dự án này không cần sẽ không cần, Cố Khuynh Thành trật chân, hiện tại cậu lập tức mang cô ấy đi bệnh viện để tránh cô ấy theo thói quen xoay vặn chân!”
Bạn bè nhiều năm như vậy với Đường Thời, anh ta nghe được cậu ta đây là che dấu lo lắng và hoảng hốt, cậu ta bởi vì Cố Khuynh Thành mà lo lắng và hoảng hốt.
Anh ta lập tức chấp nhận, định tắt điện thoại, nhưng mà Đường Thời lại đột nhiên bổ sung một câu,nói: “ Đừng làm cho cô ấy biết, là tôi cho cậu đưa cô ấy đi.”