Chương 99: Hai đồng sự xin vào (1)
"Bây giờ chúng tôi muốn bắt giữ Tư Đồ Hạo Nam và Diệu Dương."
“Đây là lệnh bắt giữ.”
Nhìn lệnh bắt giữ do Lý Hiền đưa ra, Lạc Đà chửi rủa trong lòng.
Mẹ kiếp, hai tên khốn, thành sự không đủ bại bại sự có thừa.
Nếu ngươi giết Thẩm Đống, giết là xong không phải sao?
Làm gì lại còn muốn sinh sự giết cảnh sát?
Đây không phải là tìm chết sao?
Lạc Đà hỏi: "Các ngươi có ai nhìn thấy Diệu Dương không?
Các đại ca băng nhóm khác của Đông Tinh đều lắc đầu.
Lạc Đà lấy điện thoại di động ra, gọi cho Diệu Dương.
Hắn gọi liên tiếp ba cuộc, nhưng Diệu Dương không bắt máy.
“Cảnh sát Lý, bây giờ ta không liên lạc được với anh ấy.”
Lý Hiền nhìn Lạc Đà thật sâu, nói, "Trưa mai trước 12h, ta muốn nhìn thấy Diệu Dương ở đồn cảnh sát Đồn Môn."
“Nếu như không nhìn thấy, ta đảm bảo rằng tất cả các địa bàn của Đông Tinh ở Hồng Kông của các ngươi hằng đêm đều sẽ bị cảnh sát địa phương kiểm tra.”
"Lạc tiên sinh, chuyện này tính chất rất nghiêm trọng, hy vọng ngài có thể hiểu được."
Lạc Đà miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Ta hiểu."
Lý Hiền phất tay, nói: "Thu đội."
Một nhóm cảnh sát theo Lý Hiền rời đi.
Lạc Đà tức giận nói: "Này con mẹ nó đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Hà Dũng - Đầu lĩnh đàn em của Tư Đồ Hạo Nam, nói: "Lão đại, là thủ hạ của Diệu Dương nhận nhầm, cho rằng người đàn ông đi theo xe của Thẩm Đống là vệ sĩ của hắn. Không ngờ, hắn ta lại là cảnh sát."
"Mẹ kiếp."
Lạc Đà trực tiếp mắng mẹ, tức giận nói: "Diệu Dương, tên khốn kiếp này, lần này gây ra đại họa rồi. Phàm là tiểu đệ của Đông Tinh đều đi tìm cho ta, nhất định phải tìm cho ra Diệu Dương. Nếu không, chúng ta đều sẽ không có ngày sống dễ chịu."
Tất cả các lão đại Đông Tinh đều lấy điện thoại di động ra, gọi cho đàn em của mình.
Quan hệ đến lợi ích của chính mình, bọn họ đều rất để bụng.
Sáng ngày thứ hai, Thẩm Đống mang theo luật sư tới Đồn cảnh sát Đồn Môn.
Những gì xảy ra đêm qua đã được lan truyền khắp giang hồ.
Thẩm Đống chiếm địa bàn giết Tư Đồ, khiến mọi người bàn tán sôi nổi.
Đông Tinh thả lời ra, nói rằng phải cho Thẩm Đống đẹp mặt.
Thẩm Đống trực tiếp cường ngạnh, không hề sợ hãi.
Một thủ lĩnh của Hồng Hưng lại dám đấu một xã đoàn lớn như Đông Tinh, điều này khiến mọi người đối với Thẩm Đống đều khâm phục.
Đặc biệt là những người trẻ, đều bày tỏ mong muốn được gia nhập Hồng Hưng, trở thành đàn em của Thẩm Đống.
"A Đống, một đại sát thần, rất uy phong nha."
Trong phòng thẩm vấn, Lý Hiền đưa cho Thẩm Đống một điếu thuốc, thản nhiên nói.
Thẩm Đống cau mày nói: "Cái gì sát thần? Đây là phỉ báng. Ta là thương nhân hợp pháp, tuyệt đối không làm chuyện phi pháp. Ta hy vọng sếp Lý sẽ không vu oan cho ta."
Lý Hiền cười nói: "Thẩm lão đại, ngươi nói lời này không cảm thấy rất buồn cười sao? Trong khoảng một tháng qua, không có 100, cũng có 80 người chết trong tay ngươi. Ngươi..."
"Chứng cứ."
Thẩm Đống trực tiếp ngắt lời hắn, nói: “Sếp Lý, ngươi là cảnh sát, không có chứng cứ tốt nhất không nên nói nhảm.”
Lý Hiền nói: "Nếu có chứng cứ, ta đã bắt ngươi từ lâu rồi. Làm sao còn ở đây nói nhảm với ngươi?"
"Nói một chút đi, Thẩm lão đại, chiều hôm qua cầu Cửu Đinh đã xảy ra chuyện gì?"
"Tại sao Vương Bân lại bị thương nặng như vậy?"
Thẩm Đống tò mò hỏi: “Hắn không có chuyện gì chứ?”
Lý Hiền nói: “Vết thương của hắn rất nặng, hiện tại có thể tỉnh lại hay không còn khó nói.”
“Coi như có tỉnh lại, chỉ sợ hắn cũng phải chuyển sang làm chức quan văn.”
"Nghe nói hắn là tình địch của ngươi. Không phải ngươi cố ý làm đấy chứ?"
Thẩm Đống lắc đầu, ngắn gọn kể lại Vương Bân đuổi theo hắn như thế nào.
Khi nói về cầu Cửu Đinh, Thẩm Đống nói: “Khi nhận thấy chiếc xe tải có điều gì đó không ổn, ta lập tức quay đầu bỏ chạy. Còn thanh tra Vương đã trải qua những gì, ta không quá rõ”.
Lý Hiền hỏi: "Ai làm?"
Thẩm Đống nhún nhún vai, nói: "Không biết."
Lý Hiền nói: "Trước trong điện thoại, ngươi còn nói là Tư Đồ Hạo Nam và Diệu Dương. Đúng rồi, Tư Đồ Hạo Nam bị đạn bắn. Có phải là ngươi làm không?"
Thẩm Đống bắt đầu mở to mắt nói mò, nói: “Sếp Lý, ngài lại oan uổng ta rồi. Thứ nhất, ta chưa bao giờ nói qua điện thoại cái gì về Tư Đồ Hạo Nam cùng Diệu Dương, thứ hai, ta cùng Tư Đồ Hạo Nam không có nửa xu quan hệ. Hắn xảy ra chuyện, ta cũng bị khiếp sợ."
Lý Hiền chỉ vào Thẩm Đống, nói: "Tiểu tử ngươi, nói chuyện thật sự là kín kẽ không một lỗ hổng. Đáng tiếc, vận may của ngươi không tốt lắm, bắn bốn phát súng nhưng không lấy được mạng của Tư Đồ Hạo Nam."
Chết tiệt, như vậy cũng còn chưa chết, thật là con mẹ nó mệnh lớn..
Thẩm Đống trong lòng chửi rủa, nhưng trên mặt lại mỉm cười nói: “Tư Đồ tiên sinh không chết, đó là điều rất tốt.”