5 ngày đã trôi qua tuyệt nhiên không ai nói với ai một lời, mà chuyện hai người cãi nhau ngày đó lại được bịt kín, trong phủ không có ai phát hiện chuyện hai người, chỉ cảm thấy phủ gần đây rất yên tĩnh. Mà người duy nhất nhận ra chuyện kì lạ này lại là Mộ Dung Mẫn, buổi tối nàng cùng Tô Hoàn ngồi tâm sự.
-Tô Hoàn, chàng có cảm thấy gần đây Lăng nhi với quận chúa có gì đó kì lạ không?
-Có gì lạ sao? –Tô Hoàn công việc cũng bề bộn, ít nhiều cũng không nhận ra.
-Ân, hình như cả hai lại cãi nhau.
-Ha ha ta còn tưởng chuyện kì lạ, lăng nhi với quận chúa không phải suốt ngày động khẩu với nhau sao?
-Không phải cãi nhau như thế mà là cãi nhau thật sự ấy. –Mộ Dung Mẫn giải thích.
-Ý của nàng là sao? –Tô Hoàn sắp bị làm cho hồ đồ rồi.
-Chàng nhớ lần đầu tiên sau thành thân cả hai cãi nhau hay không?
-Ta có nhớ. Nhưng có vấn đề gì?
-Lăng nhi cãi nhau với quận chúa ngày đó liền sang hôm sau cả hai đều tránh mặt nhau, mấy ngày vừa rồi ta nhận thấy cả hai không thèm nhìn mặt của đối phương, cũng không còn thấy cãi nhau mấy chuyện không đâu nữa.
-Tức nàng bảo Lăng nhi với quận chúa đang giận nhau. –Tô Hoàn cũng dần lờ mờ ra chuyện mấy ngày qua, quả thực mấy ngày nay quá yên tĩnh liền không phát hiện.
-Ân, dù sao sau này Mặc Sinh trở về lỡ như quận chúa vẫn đối Lăng nhi có hiềm khích sợ không ổn. –Mộ Dung Mẫn phân tích.
-Nàng nói cũng đúng, nhưng sao ngày đó thị hầu cũng đi theo lại không có nói gì?
-Chắc Lăng nhi ép chuyện này xuống sợ chúng ta lo lắng đây mà. –Tính Tô Tử Lăng làm mẫu thân nàng sao không biết, có chuyện gì đều tự mình giải quyết lấy.
-Hay để ta gọi tiểu Mai theo hầu ngày đó qua tra rõ xem sao.
Mộ Dung Mẫn gật đầu đồng ý, sau đó cùng Tô Hoàn chỉnh trang y phục kêu người đến. Tiểu Mai nghe lão gia cùng phu nhân triệu nàng tới, liền chạy vội qua.
-Lão gia, phu nhân hai người tìm tiểu Mai có gì phân phó sao?
-Tiểu Mai thành thật trả lời ta cùng lão gia biết Lăng nhi với quận chúa gần đây có chuyện gì? –Mộ Dung Mẫn đại diện hỏi.
-Ch...chuyện này...-Tiểu Mai là thị hầu thân cận Tô Tử Lăng từ nhỏ sao không hiểu tính nàng chứ nhưng lão gia, phu nhân cũng là chủ tử của nàng, giờ bị hỏi vậy liền quẫn bách.
-Tiểu Mai! Trả lời cho ta với phu nhân, nếu Lăng nhi có trách phạt thì có ta với phu nhân nói giúp ngươi. –Tô Hoàn giờ mới lên tiếng.
-Dạ, tiểu Mai đã biết, chuyện này là...
Sau đó chưa đến nửa nén hương tiểu Mai đã kể hết tất cả những gì mà nàng trông thấy ngày hôm đó, kể cả chuyện Cố Như Nguyệt tát Tô Tử Lăng cũng không sót một chữ.
-Được rồi, tiểu Mai ngươi lui ra trước đi. –Mộ Dung Mẫn cho Tiểu Mai lui xuống.
-Vâng! Lão gia phu nhân nghỉ sớm!
Nhìn thấy tiểu Mai đi ra khỏi phòng lúc này Mộ Dung Mẫn mới quay lại đối Tô Hoàn.
-Tô Hoàn, chàng nghĩ xem, nên làm gì?
-Nàng hỏi ta, ta cũng không biết, chuyện của bọn trẻ thì cứ để bọn trẻ tự giải quyết thôi sao! –Tô Hoàn cũng bó tay, hắn làm thừa tướng mấy chục năm nay chưa có chuyện gì làm khó được hắn, nhưng riêng chuyện này hắn chính là không thể nghĩ ra phương án gì tốt.
-Nhưng chàng không thấy cả hai đừng nói chuyện với nhau, đến nhìn mặt nhau còn không thèm kia kìa, hay ngày mai chúng ta đi khuyên chúng, chàng đi nói chuyện với Lăng nhi, ta đi khuyên quận chúa.
Tô Hoàn suy ngẫm vài giây sau thấy cũng là ý hay liền gật đầu.
-Ha ha phu nhân quả nhiên nhiều cao kiến, phu quân ta cam bái hạ phong.
-Xì, ta còn nhớ ngày xưa trên giang hồ không ai không biết danh tiếng lẫy lừng của Mộ Dung Mẫn nha! –Mộ Dung Mẫn được khen không khỏi cao hứng giỡn theo.
-Đúng sao? –Tô Hoàn trêu.
-Chàng là không tin tưởng ta. –Mộ Dung Mẫn híp mắt uy hiếp.
-Ai nha ai nha, ta sao không tin tưởng Mẫn nhi của ta chứ ha ha lại đây lại để phu quân vì phu nhân mà đấp bóp nào. –Tô Hoàn run rẩy sau liền nịnh nọt Mộ Dung Mẫn tiến đến bên giường.
-Xì! Chỉ được cái miệng ngọt không thôi. –Mộ Dung Mẫn buồn cười nhìn Tô Hoàn.
-Không phải ta dùng miệng này mới cưới được phu nhân đấy thôi còn gì hắc hắc...
Kế đó căn phòng hai vị trưởng lão ngày đó tràn ngập xuân sắc...
1
.
.
.