Những ngày sau đó Mạnh Thiếu Khiêm cùng Lệ Ái đi thăm thú nhiều nơi khác nữa, anh lại tiếp tục chụp thêm ảnh cho cô.
Hai người còn mua những món đồ lưu niệm ở từng nơi, Lệ Ái thật đã có rất nhiều vật dễ thương mang về.
Ngoài ra Mạnh Thiếu Khiêm còn đưa cô đến những trung tâm mua sắm, chợ đêm để mua đồ.
Lệ Ái đi chơi vui vẻ không quên mang quà về tặng cho mẹ và bạn bè.
Cô mua vài món đồ cần thiết như quần áo, vật dụng cần thiết cho bà Phương Tình.
Nhóm bạn của mình thì Lệ Ái mua cho họ quà lưu niệm tại bạn bè cô thật không thiếu thứ gì cả, cô nghĩ chọn những món quà nhỏ xinh để tặng là tốt nhất.
Còn có hai người mới vừa quen qua cuộc điện thoại vô tình kia, cô cũng muốn tặng hai người họ chút quà xem như quà gặp mặt.
Và người quan trọng nhất, người đàn ông của cô.
Lệ Ái những lúc Mạnh Thiếu Khiêm mãi mê chụp ảnh cảnh quang xung quanh đã đến một cửa hàng nhỏ trong khu chợ để xem.
Anh không thiếu thứ gì cả, đồ đắt tiền nhiều vô đối, cô muốn tặng cho anh cái nào nhỏ nhắn thôi nhưng mà anh sẽ nhớ đến cô mỗi khi nhìn thấy nó.
Lệ Ái nhìn ngắm mấy bức tượng chibi đáng yêu bày biện trên bàn, ngắm qua ngắm lại rồi cầm lấy một tượng chibi với nét mặt trầm lắng nhưng lại điển trai trong bộ vest trắng lên xem….Sao mà giống quá, cô cứ như ngắm Mạnh Thiếu Khiêm qua hình ảnh chibi vậy.
Lệ Ái vô cùng thích thú liền bảo người bán hàng gói lại trong hộp cho mình rồi thanh toán.
Cô phải bí mật chứ để Mạnh Thiếu Khiêm biết thì không còn bất ngờ nữa.
Tượng chibi không đắt nên cô có thể mua, đây là tiền cô nhận được khi nhận giải làm báo tường cho lớp, vẫn chưa dùng đến.
May là có mang theo và còn dùng thanh toán quà cho anh nữa, trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc biết bao…Mạnh Thiếu Khiêm vẫn không hay biết, sau khi chụp rồi mới nắm tay Lệ Ái dắt đi tiếp….
Cứ thế cho đến buổi tối trước ngày trở về, Lệ Ái đang trong sự tò mò không biết Mạnh Thiếu Khiêm muốn làm gì.
Khi nãy cô đang ngồi xếp đồ lại vào vali chuẩn bị cho trưa mai về nước thì có mấy người gõ cửa tìm cô.
Họ nói Mạnh Thiếu Khiêm bảo họ đến trang điểm cho cô có việc gấp.
Lệ Ái ban đầu thắc mắc có hỏi qua nhưng nhân viên chỉ trả lời như lúc nãy nên cô không hỏi nữa.
Cho đến lúc hoàn tất, Lệ Ái thay xong chiếc váy công chúa bằng lụa màu hồng pastel đi ra đã khiến những người có mặt ở đó kinh ngạc.
Cô quá đẹp cứ như công chúa nhỏ trong truyện cổ tích vậy, lần đầu tiên họ được thấy một cô gái kiều diễm như thế.
Lệ Ái có phần hơi ngượng nên chỉ cười với họ rồi được giúp mang giày vào và bịt mắt đưa đi.
Cô không biết họ mang cô đến đâu nhưng khi ra ngoài cô nghe tiếng sóng, tiếng gió và một bàn tay to lớn đã nhẹ nhàng cầm lấy tay cô dẫn đi.
Lệ Ái bất giác gọi:
“Thiếu Khiêm”
“Là tôi, đừng sợ!”
Mạnh Thiếu Khiêm nhỏ giọng rồi nắm tay cô đi đến bàn tiệc đã chuẩn bị.
Đặt Lệ Ái yên vị trên ghế rồi giúp cô tháo khăn che mắt ra.
Đôi mi cong dài chớp nhẹ từ từ mở mắt, Lệ Ái tràn đầy bất ngờ.
Xung quanh cô là khung cảnh ngọt ngào lãng mạn với hoa và ánh nến.
Trước mặt là chiếc bàn được bày biện sang trọng bởi rượu vang và bộ chén dĩa cùng giá nến đính kèm chút cánh hoa tươi.
Chưa hết choáng ngợp Lệ Ái lại bị làm cho bất ngờ khi Mạnh Thiếu Khiêm như chàng hoàng tử trong bộ vest đen trên tay không biết lúc nào cầm một ổ bánh sinh nhật đi đến trước cô.
Khoé môi cong lên dịu dàng, đôi mắt đen láy đầy ôn nhu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Ái Ái chúc mừng sinh nhật em!”
Sinh nhật??? Đầu Lệ Ái nhảy số đếm ngày rồi dừng lại đúng hôm nay.
Cô thật sự quên mất sinh nhật mình rồi sao, Mạnh Thiếu Khiêm đã nhớ và mang bất ngờ này đến cho cô.
Lúc này trong tim Lệ Ái vô cùng cảm động, đáy mắt đã thoáng long lanh nước mà nhìn người đàn ông đối diện mình.
Có lẽ mỗi năm khi đến sinh nhật chỉ có mẹ cô chúc cô nhưng năm nay thì khác, bà đã bệnh nên có thể không nhớ đến, cô cũng không giận dỗi vì cô biết bà không cố tình quên.
Nhưng mà cô lại được bất ngờ khác từ người đàn ông mình yêu, anh thật sự làm cô quá mức cảm động rồi…Nghẹn ngào lau khoé mắt, Lệ Ái đứng lên mỉm cười cất tiếng:
“Thiếu Khiêm cảm ơn anh, em rất vui, rất hạnh phúc.”
“Ngoan, thổi nến đi.”
Lệ Ái gật đầu trước khi thổi nến cô chắp tay cầu nguyện rồi mới thổi tắt nến trên bánh.
Mạnh Thiếu Khiêm để bánh kem lên bàn sau đó quay lại đứng trước mặt cô, tay cho vào túi áo lấy ra một cái hộp nhung đỏ đưa cho Lệ Ái rồi nói:
“Quà của em, hi vọng em sẽ thích.”
Lệ Ái nhận lấy hộp quà mở ra, bên trong là chiếc vòng tay bằng vàng trắng, có những viên kim cương hình vuông nhỏ đính một nửa xung quanh, xen trong đó là những chiếc chuông nhỏ phát ra tiếng kêu vô cùng êm tai.
Dù chỉ là chiếc vòng tay nhưng giá trị rất cao, Lệ Ái nhìn mà hoa mắt chẳng dám đeo lên, cô sợ rơi.
Mạnh Thiếu Khiêm thấy cô chần chừ cầm ngắm mà chưa đeo lên tay liền giúp cô đeo vào luôn.
Anh nắm cổ tay nhỏ nhắn day nhẹ, chuông trên vòng kêu leng keng nghe rất thích, rất đáng yêu mà tay Lệ Ái đeo vào lại vô cùng hợp.
Nhỏ nhắn, xinh xắn, anh nhắm cũng chuẩn lắm mới đặt làm cho cô.
Lệ Ái không biết giá của chiếc vòng này là bao nhiêu nhưng cô biết nó không hề thấp liền hỏi:
“Thiếu Khiêm, anh không cần tặng cho em đồ đắt tiền thế này đâu.
Anh cho em nhiều rồi, em không thể nhận thêm nữa….”
Mạnh Thiếu Khiêm kéo Lệ Ái sát vào người mình, hai bàn tay ôm lấy vòng eo thon thả.
Đôi mắt tà mị quét lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, môi trượt dài từ trán đến sóng mũi cao trên mặt cô.
Giọng nói quyến rũ khẽ thì thầm:
“Tôi thương em, cưng chiều em thì tặng cho em.
Phải nhận, phải luôn đeo nó biết không? Cổ tay em nhỏ đeo chiếc vòng đó lên nhìn thích biết bao.
Ái Ái, em ngoan như vậy tôi không tốt với em thì tốt với ai.
Nói tôi nghe xem, em có thích bữa tiệc này không?”
Lệ Ái e thẹn chớp mi, gương mặt ửng hồng đáng yêu cực kì đánh thẳng vào lòng Mạnh Thiếu Khiêm khiến anh không kiềm được mà hôn lên môi cô nụ hôn nhẹ.
Anh muốn cho Lệ Ái một bữa tiệc sinh nhật khó quên, cũng là muốn nhìn thấy cô gái nhỏ của mình không lo không nghĩ một ngày.
Tuy đã cho cô cuộc sống tốt hơn trước kia nhưng anh biết Lệ Ái vẫn lo lắng trong lòng mỗi ngày, điều đó thể hiện qua đôi mắt to tròn long lanh của cô.
Lệ Ái trước sự ôn nhu của Mạnh Thiếu Khiêm đã sớm bị cuốn, cả người mềm nhũn.
Thẹn thùng nâng tay ôm lấy cổ anh, chân nhón lên hôn vào gò má cương nghị một cái thật sâu.
Tiếng nói ngọt ngào khẽ vang lên:
“Em thích lắm, em không nghĩ anh sẽ nhớ đến mà em cũng đã quên đi mất.
Cảm ơn anh, Thiếu Khiêm.”
“Thích là được rồi! À khi nãy mẹ em có gọi cho tôi muốn chuyển lời đến cho em trước khi bà ấy tiêm thuốc buổi tối.
Có lẽ bây giờ đã ngủ rồi nên sáng mai trước khi về hãy gọi lại cho bác gái nhé.”
Lệ Ái gật đầu, Mạnh Thiếu Khiêm nói thêm vài câu nữa rồi cả hai cùng đến bàn ăn bắt đầu dùng bữa.
Lệ Ái mang tâm trạng hạnh phúc, phấn khởi mà ăn làm Mạnh Thiếu Khiêm cũng vui lây.
Anh thật sự đã cho Lệ Ái một bữa tiệc sinh nhật khó quên dù chỉ có hai người.
Ăn xong họ khiêu vũ, Mạnh Thiếu Khiêm từ tốn dạy cô từng động tác cho đến khi cả hai cùng khiêu vũ một bài hoàn chỉnh.
Đêm ấy có thể nói là nóng bừng như lửa, sự k1ch tình mãnh liệt tràn ngập cả phòng.
Lệ Ái buông mình mà hoà theo sự mạnh mẽ của Mạnh Thiếu Khiêm, cô muốn tận hưởng giây phút ngọt ngào hiếm có này…..
Khi Lệ Ái ngủ say, Mạnh Thiếu Khiêm bắt đầu thu xếp tiếp đồ còn đang dang dở vào vali.
Anh nhìn thấy một cái hộp quà nhỏ trong vali của Lệ Ái, không ngần ngại mở ra thì thấy tượng chibi.
Ngắm nhìn một hồi, khoé môi liền hiện lên nụ cười như trăng sáng….Quả là thỏ con của anh rất biết cách lấy lòng anh….Tượng chibi này đáng yêu quá, anh rất thích!.