Lộ Viễn Bạch uống một ngụm nước lớn trong tay của Đoàn Dự, hôm qua giọng cậu đã trở nên khàn rồi, cầu xin đối phương buông tha nhưng anh vẫn không chịu dừng lại.
Lời nhẹ nhàng cũng không ít, hầu như từ nhỏ đến lớn đây là lần Lộ Viễn Bạch dùng hết sức lực, vẫn không thấy anh mềm lòng mà buông tha cho cậu, trái lại còn bị ức hϊếp nói ra những lời sến súa.
Tối hôm qua Lộ Viễn Bạch mệt đến mức muốn chết nhưng không có cách nào để dừng lại.
Liên tục nói những câu nói nhẹ nhàng nhưng lúc đó lòng dạ anh như sắt đá.
Đến cuối cùng thì Lộ Viễn Bạch mệt đến nỗi mắt mơ mơ màng màng nằm trên giường, nhưng anh dường như không biết mệt, một khắc cũng không dừng lại, đôi mắt như con sóng cuồn cuộn điên cuồng nhìn cậu.
Con sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt đó giống như muốn nuốt sống Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch chỉ cảm thấy toàn thân như tan thành từng mảnh, đến nổi không còn sức nâng để cánh tay lên, nhưng một tay vẫn ôm chặt lấy thân của anh.
Lộ Viễn Bạch chịu không nổi nữa rồi, cậu nghẹn ngào rêи ɾỉ thành tiếng, anh nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên má của Lộ Viễn Bạch, nỉ non bên tai Lộ Viễn Bạch rằng anh yêu em.
Lộ Viễn Bạch như con bù nhìn rơm nắm lấy tay của Đoàn Dự, người cậu giống như đang ở trên thuyền vậy nhấp nhô lên xuống theo nhịp điệu của anh.
Lộ Viễn Bạch nắm lấy tay Đoàn Dự quyến luyến không dứt, đêm đó Đoàn Dự cũng nắm tay cậu không rời.
Anh cũng thích Lộ Viễn Bạch nắm tay anh như vậy, vì như thế anh mới cảm nhận được là Lộ Viễn Bạch cần anh.
Không có anh không được, cũng chính vì người đó là anh nên hai người mới có những giây phút ngọt ngào như bây giờ.
Bởi vì tối hôm qua cổ họng của Lộ Viễn Bạch hầu như khô đến mức chịu không nổi nên mới uống nước một cách vội vàng như vậy, mở khóe môi bị hôn đến đỏ tươi, cậu uống từng ngụm lớn liên tục.
Vì vội vã uống nên một ít nước chưa kịp uống đã từ khóe miệng chảy ra, chảy dọc từ cằm xuống cổ, rồi lại rơi xuống dọc theo chiếc cổ mảnh mai trắng nõn của cậu.
Đoàn Dự nhìn theo, ánh mắt dõi theo những giọt nước chảy từ chiếc cổ trắng nõn của Lộ Viễn Bạch vào trong chăn.
Lộ Viễn Bạch bây giờ giống như chiếc xe bị nghiền, chỉ cần di chuyển thì sẽ bị đứt thành từng mảnh.
Sau đó Lộ Viễn Bạch liếc về phía người đàn ông đang nhìn bằng ánh mắt như muốn thiêu đốt mình, những lời nói nhẹ nhàng tối hôm qua dường như vô ích, như một tên lưu manh vô lại muốn đưa cậu vào chỗ chết.
Đoàn Dự nhìn về phía cậu, trên gương mặt dường như vô cảm nở một nụ cười.
Nhìn nụ cười của Đoàn Dự không hề có sự nén giận cùng oán trách như cậu tưởng tượng mà trong lòng anh chỉ nghĩ đến việc dịu dàng với đối phương.
Những việc thân mật nhất cũng cùng nhau làm rồi, tuy ban đầu đau đến nỗi Lộ Viễn Bạch không nói nên lời nhưng hình như anh rất giỏi về phương diện này, không hề khiến cho Lộ Viễn Bạch cảm thấy khó chịu, ngược lại còn làm cho Lộ Viễn Bạch ý loạn mê tình.
Vốn dĩ người Đoàn Dự đã cường tráng hơn người khác, ngay cả những bộ phim nhỏ nước ngoài mà Lộ Viễn Bạch học hỏi cũng không được như Đoàn Dự.
Trong lúc đó Lộ Viễn Bạch có chút ngưỡng mộ bản thân mình.
Nếu để người khác biết Lộ Viễn Bạch là thụ thì không biết có bao kẻ đau lòng.
Từ trước đến nay Lộ Viễn Bạch luôn xây dựng hình ảnh lạnh lùng, để lại sự huyền bí cho không ít người, khi mới bắt đầu nổi tiếng cậu đã bộc lộ Gay một cách mãnh liệt.
Ngay cả khi kết hôn với Đoàn Dự, khiến nhiều người công nhận nhưng một bộ phận nhỏ không tin rằng Lộ Viễn Bạch chính là đồng tính nam.
Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự, lông mày nhướng lên như một người chủ đang cưng nhiều con mèo của mình.
Đoàn Dự chạm nhẹ vào đôi môi của Lộ Viễn Bạch, nhìn dáng vẻ mềm mại của cậu, “Trên người còn đau không?”
Tối qua vừa mới bắt đầu Lộ Viễn Bạch đã kêu đau rồi, anh cũng hiểu cậu hét vì đau nhưng vì Lộ Viễn Bạch cắn quá chặt nên anh không có cách nào buông ra được.
Ngay sau đó Lộ Viễn Bạch sờ s0ạng khiến đầu óc anh không còn tỉnh táo, càng không thể buông ra.
Nhìn dáng vẻ mềm nhũn của Lộ Viễn Bạch nằm bên cạnh mình trong lòng anh cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm thể loại yêu đương như thế này, ngay cả khi trở về nước chính thức tiếp quản công ty và trở thành người đứng đầu của gia tộc họ Đoàn, anh cũng k hạnh phúc như bây giờ, Đoàn Dự giang tay ôm Lộ Viễn Bạch vào lòng.
Cuối cùng thì Lộ Viễn Bạch cũng là của anh rồi.
Từ đêm hôm qua anh đã sở hữu mọi thứ của Lộ Viễn Bạch, mỗi tấc da thịt thậm chí là sợi tóc đều thuộc về anh.
Tất nhiên là anh cũng trao trọn mình cho Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch nằm trên người của Đoàn Dự, tròng lòng tuy rất thích nhưng trên miệng vẫn bất mãn nói: “Anh cũng biết là em đau sao”.
Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự với ánh mắt giận dỗi nhưng giọng điệu nghe có vẻ không phải trách móc mà là đang làm nũng với anh.
Lúc này Lộ Viễn Bạch giống như con mèo con đang giương đôi chân của mình kêu la dữ dội.
Sự cào cấu đó không có cảm giác đau đớn nó chỉ làm cho trái tim anh thêm ngứa ngày mà thôi.
“Không thoải mái sao”.
Lộ Viễn Bạch liền đỏ mặt khi bị anh hỏi.
Suy cho cùng tối qua nói đau cũng là cậu, sau đó nói thoải mái cũng chính cậu.
Lộ Viễn Bạch liếc nhìn Đoàn Dự một cái rồi quay người đi không muốn nhìn cái người đàn ông tồi này.
Đoàn Dự cũng không giận, anh nhìn Lộ Viễn Bạch bằng ánh mắt không sắc bén như trước kia nữa, ngược lại như đang nhấn chìm Lộ Viễn Bạch, sau đó hôn nhẹ lên bờ vai mịn màng của cậu.
Là nụ hôn mang theo tình yêu và sự [email protected] muốn.
Sau đó liền lấy một chiếc áo ngủ ở dưới sàn mặc vào người vừa định đứng dậy thì lập tức có một bàn tay ấm áp chạm vào anh.
Quay lại nhìn thì thấy bàn tay của Lộ Viễn Bạch kéo tay của anh lại.
“Đi đâu?”
Lộ Viễn Bạch nhìn anh, giọng điệu đầy quyến luyến.
Lúc này Đoàn Dự tâm tư rối tinh rối mù nói nhỏ vào tai cậu: “Anh đi pha nước cho em tắm”.
Thực ra thì hôm nay khi kết thúc lúc hơn ba giờ sáng, sợ Lộ Viễn Bạch ngủ không thoải mái nên Đoàn Dự dù mệt vẫn đi tắm rửa cho cậu.
Không chỉ có Lộ Viễn Bạch chuẩn bị bài trước như một học sinh giỏi, Đoàn Dự sợ rằng Lộ Viễn Bạch học kiến thức nhiều, nhưng không xem những cuốn sách và bộ phim đồi trụy mà lại tìm hướng dẫn ở trên mạng xem.
Thực ra thì ban đầu Đoàn Dự cũng chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng khi bên cạnh Lộ Viễn Bạch thì dường như không nhớ gì cả, những thứ đó đều trở nên vô dụng.
Vì thế khi Lộ Viễn Bạch tỉnh dậy ngoại trừ mệt thì người không khó chịu chút nào.
Vì do lăn lộn cả đêm nên bây giờ nếu ngâm mình trong bồn tắm có lẽ sẽ có cảm giác thoải mái hơn.
Lộ Viễn Bạch nắm chặt tay của anh, một khắc cũng không rời.
Đoàn Dự chạm vào má của Lộ Viễn Bạch, “Không xa anh được sao?”.
Mặc dù có chút ngại ngùng nhưng Lộ Viễn Bạch vẫn thành thật gật đầu.
Đoàn Dự nhìn cậu, nói: “Lộ Viễn Bạch, anh sẽ không rời xa em, viễn viễn sẽ không, nếu có rời xa thì chỉ có em rời xa anh.”
Vừa nói anh vừa lấy tay của Lộ Viễn Bạch ấn chặt vào bộ ng ực [email protected] trụi mình, phía dưới lồ||g ngực đó là một trái tim đang đập mãnh liệt.
“Anh yêu em, mãi mãi yêu em, chỉ yêu một mình em!”
Bây giờ mỗi lời nói của anh chính là lời mà tối qua Lộ Viễn Bạch bắt Đoàn Dự nói trước khi làʍ t̠ìиɦ.
Lộ Viễn Bạch cần đủ cảm giác an toàn.
Mà những lời nói này mới khiến cho cậu an tâm trao thân cho đối phương.
Giống như những gì ngọt ngào đã xảy ra, Đoàn Dự muốn Lộ Viễn Bạch biết được tình yêu của anh dành cho cậu không bao giờ thay đổi, mãi mãi sẽ không rời xa cậu.
Nghe xong Lộ Viễn Bạch mới gật đầu.
“Vậy hôn anh một cái.”
Lộ Viễn Bạch nhìn anh, bây giờ, cậu lại có thể nói ra những lời mà trước kia, chính cậu cũng không bao giờ nghĩ được, là có một ngày mình sẽ nói thế.
Nhưng Đoàn Dự là người yêu của cậu, hai người cũng đủ thân mật, tự dưng cậu nhớ lại, cậu của mười mấy năm trước cũng làm nũng y như vậy.
Lúc này Lộ Viễn Bạch giống như một con hổ muốn phân chia lãnh thổ vậy, giang bàn chân nhỏ bắt giữ Đoàn Dự vào hang ổ của mình, kiên quyết không cho anh rời đi.
Đoàn Dự hôn lên đôi môi của Lộ Viễn Bạch một cái, chuẩn bị tiến sâu hơn thì Lộ Viễn Bạch quay mặt đi, nói: “Anh đi đi.”
Vừa nói cậu vừa quấn chăn ùng ục giống như một con nhộng nằm trên giường, đợi người đàn ông tồi bế mình đi tắm.
Chuẩn bị nước tắm xong Đoàn Dự định quay lại ôm Lộ Viễn Bạch vào tắm, không ngờ Lộ Viễn Bạch đã mặc bộ đồ ngủ hình gấu, lảo đảo đi về hướng phòng tắm.
Đoàn Dự muốn tiến về phía trước nhưng bị Lộ Viễn Bạch không chịu.
Lộ Viễn Bạch liếc nhìn Đoàn Dự ánh mắt dường như muốn nói là cậu đều hiểu những điều tốt mà anh làm.
“Em tự đi được.”
Nói rồi không dám nhìn lại Đoàn Dự, lảo đảo đi về phía phòng tắm.
Nhưng khi cậu vào phòng tắm thì anh cũng đi theo vào.
Lộ Viễn Bạch giật mình nói: “Sao anh vào đây.”
“Giúp em tắm.”
Đoàn Dự nói rất tự nhiên nhưng Lộ Viễn Bạch vẫn không tin.
Lộ Viễn Bạch vội chối: “Không cần đâu, em tự tắm được.”
Cậu muốn đẩy anh ra khỏi phòng tắm.
Đoàn Dự: “Ngại ngùng gì nữa? Hôm qua anh đã thấy hết rồi.”
Lộ Viễn Bạch xấu hổ đóng cửa lại trước mặt Đoàn Dự.
Đoàn Dự cũng không giận, tựa vào cửa chờ Lộ Viễn Bạch tắm xong, thỉnh thoảng lại hỏi có cần giúp gì không.
Tuy nhiên tâm ý của anh lại làm cho Lộ Viễn Bạch bực mình.
Nghe thấy tiếng của Lộ Viễn Bạch, giọng của Đoàn Dự trầm xuống.
Nghĩ muốn tìm thời gian dẫn Lộ Viễn Bạch về ra mắt nhà họ Đoàn, lúc đó anh nhất định sẽ giữ chặt cậu bên mình.
Kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp đều bên nhau mới tốt.
Đoàn Dự rất ít khi về quê nhà, mỗi năm đến Tết anh chỉ về hai ba hôm, thậm chí, đợi thêm một ngày cúng bái anh cũng không ở lại.
Là nơi không có gì để anh lưu luyến, chỉ có một đám già hồ đồ mà thôi.
Đám người này chỉ muốn kiếm soát anh như những đứa trẻ con, bây giờ thì chơi bài tình cảm với anh.
Để anh về thăm nhà họ Đoàn mà thôi.
Đây là điều mà Đoàn Dự cảm thấy khó hiểu nhất, bởi vì trong mắt anh, anh và nhà họ Đoàn từ nhỏ đã không có tình cảm, chỉ có lợi ích.
Lộ Viễn Bạch tắm xong đi ra thì Đoàn Dự đã đi xuống dưới lầu, eo của cậu bây giờ đau nhức, bước đi từ tốn chỉ muốn trở về phòng của mình ở tầng 2.
Tuy nhiên vừa mở cửa thì nhìn thấy Đoàn Dự trên tay cầm một đống đồ, trong tay ôm một ít áo quần và đồ đạc của Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự hỏi: “Anh lấy những thứ này lên đây làm gì?”
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch giữ chặt eo và nói: “Sau này sẽ ngủ chung một phòng”.
Lộ Viễn Bạch nghe thấy từ “ngủ”, da đầu tê dại một hồi.
Nếu như ngày nào cũng ngủ cùng nhau, chẳng phải sẽ mất mạng luôn sao.
Lộ Viễn Bạch sửng sốt muốn tiến lên phía trước ngăn cản Đoàn Dự.
Lúc này Đoàn Dự đã đứng trước cửa tủ áo quần, bỏ áo quần ngủ của Lộ Viễn Bạch vào tủ.
Lộ Viễn Bạch dùng biện pháp cứng rắn đối với Đoàn Dự không được, liến tiến lên phía trước đan tay vào tay của anh.
Dáng vẻ do dự nhìn Đoàn Dự.
“Quá nhanh.”
Tức thời Lộ Viễn Bạch nghỉ không ra nên thuận miệng nói.
Đoàn Dự nhăn mày nhìn cậu, “nhanh cái gì?”
Thấy Đoàn Dự hỏi Lộ Viễn Bạch miễn cưỡng nói: “Mỗi đêm ở với nhau em thấy nhanh quá, em vừa mới đến…”
Lộ Viễn Bạch vừa mới nói nửa chừng thì đã nghe anh hạ giọng nói: “Không phải tối qua đã ngủ với nhau rồi sao?” Đoàn Dự nhăn mày nhìn Lộ Viễn Bạch nói, “tối qua không nhanh sao?” Lộ Viễn Bạch lập tức đỏ mặt, “ Em…”
Đoàn Dự nói cũng không sai, bây giờ nói nhanh thì hôm qua hai người trên chiếc giường lớn kia sao không nói nhanh đi.
Lộ Viễn Bạch mím môi, “Gần một tháng nay em bị mất ngủ, ngủ không quen, muốn trở về thích nghi căn phòng.”
Đoàn Dự khoanh tay nhìn Lộ Viễn Bạch, “Em chắc chắn là ngủ không quen?”
Lộ Viễn Bạch mất ngủ đâu phải do ngủ không quen, hiển nhiên công nhận mất ngủ là do Đoàn Dự.
Nhìn thấy người thương đỏ mặt không nói nên lời, Đoàn Dự cũng không hỏi thêm nữa mà đem bộ áo quần chưa treo vào tủ vào tay của Lộ Viễn Bạch.
“Cầm về đi.”
Lộ Viễn Bạch cầm bộ áo quần trong tay vừa nghe liền cười.
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch cười không nói gì, tóm lại tối đi ngủ thì ôm người vào phòng là được rồi.
Bây giờ đã là buổi trưa rồi, khi Lộ Viễn Bạch đi tắm thì Đoàn Dự đã gọi người đem đến không ít đồ ăn rồi.
Nhìn Lộ Viễn Bạch đi xuống cầu thang, Đoàn Dự muốn đến bồng cậu đi xuống.
Nhưng Lộ Viễn Bạch từ chối, bất mãn liếc Đoàn Dự một cái.
Cũng không biết cậu như thế này là do ai nữa.
Đoàn Dự nhìn bộ dạng của Lộ Viễn Bạch mà phì cười.
Lộ Viễn Bạch nhìn thấy nói, “Anh còn cười nữa sao!”
Đêm qua cậu cầu xin anh như vậy mà anh cũng không chịu dừng lại, hại cậu hôm nay đi lại khó khăn như thế này.
Đi đến phòng ăn thì Lộ Viễn Bạch phát hiện trên ghế đã trải sẵn một tấm đệm dày, trong lòng cũng biết là ai đã bỏ sẵn cho cậu.
Ăn cơm xong không lâu thì chuông cửa vang lên.
Trong phòng khách Lộ Viễn Bạch đang ngồi trên sô pha ăn nho mà Đoàn Dự đút.
Đoàn Dự đút quả nho vào miệng Lộ Viễn Bạch sau đó nhẹ nhàng hôn lên má cậu, trước khi anh đứng dậy mở cửa.
Lộ Viễn Bạch địa vị bây giờ không khác tổ tông là mấy, ăn trái cây mà Đoàn Dự cũng phải dâng tận miệng.
Đoàn Dự đi mở cửa, Lộ Viễn Bạch chưa kịp hỏi là ai thì đã nghe thấy tiếng chó sủa.
Lộ Viễn Bạch hình như nhận ra điều gì đó liền ngồi dậy, sau đó thì thấy 4 cái chân mập mạp của con chó Corgi chạy vào, lao vào điên cuồng.
Đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch nhìn về phía Thí Thí, bất chợt bốn mắt nhìn nhau.
“Thí Thí.”
Lộ Viễn Bạch nhẹ nhàng gọi tên Thí Thí, nhưng lòng có chút hồi hộp, sợ đứa nhỏ không nhận ra mình.
Dù sao cậu xa nhà cũng gần 4 tháng rồi.
Vui mừng lao vào nhưng nó cũng sững sờ khi nhìn thấy trên sô pha là Lộ Viễn Bạch.
“Gâu! gâu, gâu, gâu.”
Lộ Viễn Bạch đang muốn vuốt v3 Thí Thí, chỉ nhìn thấy cái chân mập của tên nhóc con thì nó đã quay người kêu ăng ăng chạy đi.
Cái mông rung lên lên theo nhịp độ của bốn cái nhân ngắn củn của nó.
Lộ Viễn Bạch: “…..”
Bởi vì con chó không nhận ra cậu, Lộ Viễn Bạch ngồi trên sô pha toàn thân lúc này thất vọng khó tả.
Tuy nhiên ngay sau đó liền nhìn thấy cái miệng của Thí Thí kéo quần Đoàn Dự xuất hiện trước mặt mình.
Thí Thí cắn vào ống quần của Đoàn Dự cố kéo anh về phía Lộ Viễn Bạch.
Đợi khi đến rồi đôi mắt nó mở to như hạt thủy tinh nhìn anh rồi sủa ăng ăng, tiếng sủa rất vui mừng.
“Nhanh xem!”
“Người ở trong hình quay trở về rồi!”.
Đoàn Dự ôm Mi Mi,sau đó xoa đầu Thí Thí.
Sau khi Lộ Viễn Bạch rời đi vì quay phim, mỗi ngày Đoàn Dự đều lấy ảnh cho hai đứa nhỏ xem.
Vì vậy bây giờ Lộ Viễn Bạch xuất hiện thì hai đứa cũng nhận ra ngay.
“Mẹ đến rồi.” Đoàn Dự vừa nói vừa ôm hai đứa bỏ vào trong vòng tay của Lộ Viễn Bạch.
Sau đó liền quay người đi xách đồ cho Lộ Vãn Phương.
Lộ Viễn Bạch ngồi trên sô pha tay ôm hai đứa nhóc, lúc này cúi đầu nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, đôi bên đều ngẩn ra nhìn nhau.
Nhưng Thí Thí rất mạnh dạn nằm vui sướng trong vòng tay của Lộ Viễn Bạch.
Khi Lộ Vãn Phương nhìn thấy con trai liền thấy cậu ôm hai đứa nhỏ ngồi trên sô pha.
“Viễn Bạch.”
Lộ Vãn Phương 4 tháng rồi chưa được gặp con trai mình, Lộ Viễn Bạch vội vàng trả lời: “Mẹ.”
Lộ Vãn Phương bước tới sờ gò má của Lộ Viễn Bạch, cũng không gầy đi bao nhiêu.
Lộ Vãn Phương ngồi bên cạnh Lộ Viễn Bạch, cũng hỏi Lộ Viễn Bạch hỏi thăm cậu như những lần cậu công tác trở về.
Lộ Viễn Bạch gật gật đầu, “rất tốt ạ!”.
“Con cũng rất nhớ mẹ!”.
Lộ Vãn Phương nghe xong liền sủng sốt, bao năm qua con trai chưa bao giờ trực tiếp nói những câu như thế đối với bà.
Những nỗi nhớ bao năm qua đều để ở trong lòng.
Lộ Vãn Phương vừa cười vừa nhìn Lộ Viễn Bạch và nói: “Mẹ cũng rất nhớ con”.
Đoàn Dự nhìn thấy hai mẹ con ngồi ở phòng khách cũng không muốn làm phiền.
“Mẹ nghe A Đoàn nói con hồi phục trí nhớ rồi, bây giờ còn chỗ nào khó chịu nữa không?”
Lộ Viễn Bạch lắc đầu, “Hồi phục cũng ổn, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn”.
Lộ Vãn Phương nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, “Không sao thì tốt, những năm qua con làm việc cực khổ rồi, cũng nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi.”
Lộ Viễn Bạch làm việc gần như quanh năm, cường độ công việc quá lớn, có khi đến thời gian để thở cũng không có.
Lộ Viễn Bạch nói: “Năm nay không nhận phim nữa”.
Nghe như thế Lộ Vãn Phương mới gật đầu, sau đó bộ dạng do dự nói: “Viễn Bạch mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Lộ Viễn Bạch: “Chuyện gì vậy mẹ?”
“Mẹ gần kết hôn rồi.”