Có sự chênh lệch nhiệt độ lớn giữa ngày và đêm vào mùa thu, đêm vào mùa thu cực kỳ lạnh.
Hơn nữa, địa điểm quay của đoàn vẫn ở trên bãi biển, và một số nhân viên vì sợ lạnh nên đã mặc áo khoác xuống.
Cũng may là gió biển đêm nay không mạnh lắm, nếu không sẽ có tiếng ồn của gió biển, bình thường quay phim chụp ảnh sẽ gặp trục trặc.
Trời về đêm lạnh, Lộ Viễn Bạch vẫn đang trong nước biển bơi một vòng lúc này chóp mũi hơi đỏ lên vì lạnh.
Nhưng cũng may là trước khi xuống biển Lộ Viễn Bạch thật sự có uống rượu, hơn nữa uống không ít có chút say nhẹ mới quay cho nên mặc dù có ngâm trong nước biển lạnh một lúc thì trong người vẫn cảm thấy nóng.
Trước khi xuống biển có chút say, hiện tại Lộ Viễn Bạch đang ngồi trên thuyền cứu hộ có chút rượu, nhất thời đầu óc có chút rối rắm.
Có một nhân chị viên công tác thấy tóc của Lộ Viễn Bạch còn đang nhỏ nước liền cầm khăn tiến lên choàng khăn lên sau đó bắt đầu lau tóc cho Lộ Viễn Bạch đang ngáy.
Hiện tại Lộ Viễn Bạch đang mơ mơ màng màng cũng không có phản kháng, khí tức trên người ôn hoà khác hoàn toàn với vẻ lãnh đạm hàng ngày.
Trên thuyền cứu hộ có một cái đèn chiếu sáng vô cùng sáng thậm chí còn có phần chói mắt.
Người quay phim rất chuyên nghiệp liên tục quay Lộ Viễn Bạch. Dù sao việc hoàn thành bộ phim này của Lộ Viễn Bạch cũng là một quả trứng màu tiếp theo.
Cô nhân viên công tác tiến lên giúp Lộ Viễn Bạch lau tóc, chậm rãi kéo khăn trắng trên đầu của Lộ Viễn Bạch.
Chỉ thấy đôi mắt của người nọ như sao, hai má bị gió biển thổi đến ửng hồng,cậu mỉm cười ngu ngốc đối với mọi người một chút.
“A u.”
Lúc này, tóc của Lộ Viễn Bạch vừa mới được lau xong có chút hỗn độn,
Nụ cười này quá thuần khiết quá trung thành tựa như trong mắt Lộ Viễn Bạch đều là người đó.
Nhân viên công tác không tránh khỏi nổi lên sự sợ hãi.
Sau khi nhìn thấy Lộ Viễn Bạch cười ngốc cô nhân viên cũng tự cười.
“Trời ạ, vừa nãy Lộ Viễn Bạch nhìn tôi, tôi cảm thấy mình có thai rồi.”
Cô nhân viên công tác có chút dở khóc dở cười nhìn vào máy quay, người quay phim cũng đã quay lại hình ảnh cô nhân cô nhân viên công tác vừa nói, bốn phía xung quanh không ít người cũng nở nụ cười.
“Lộ Viễn Bạch cười đến phạm nội quy, trước kia ở trong đoàn làm phim chưa từng thấy cười.”
“Vừa rồi trái tim của tôi ngừng đập, Lộ Viễn Bạch phạm tội lấy mất trái tim của tôi rồi.”
“Ha ha ha ha không được, khoé miệng của tôi không bỏ xuống được.”
Một số nhân viên nữ bắt đầu nhịn không được tham gia thảo luận, luôn luôn liếc mắt nhìn Lộ Viễn Bạch ở một bên bị bọc bởi chiếc khăn trắng giống như một chiếc bánh bao.
“Anh Viễn Bạch đã uống trước khi quay phim, hiện tại hẳn bắt đầu say rồi.”
Lời này vừa nói ra, Lộ Viễn Bạch người ngồi bên cạnh anh ta, ngoan ngoãn gật đầu và nói: "Tôi say rồi."
“Đừng nói nữa, Lộ Viễn Bạch, cậu đừng nói nữa! Nếu ngươi nói nữa, tôi sẽ gϊếŧ cậu!”
Lộ Viễn Bạch nghe thấy ai đó ngăn mình nói, hơi ngạc nhiên nhìn xung quanh. Sau đó thật ngoan ngoãn ngậm miệng lại không thèm nói.
Lỉền ngoan ngoãn ngồi trên thuyền.
Sau đó, người quay phim lại tiến lên “Anh Viễn Bạch, xin hỏi hiện tại khi hơ khô thẻ che anh có cảm xúc gì trong lòng không?”
Lộ Viễn Bạch trợn tròn mắt nhìn ống kính mím môi cái gì cũng chưa nói nhưng khoảnh khắc tiếp theo cậu đã nở một nụ cười rất là tươi.
Người quay phim thấy vậy cũng nhỏ giọng bật cười.
“Anh Viễn Bạch, vì sao anh không nói lời nào?”
Đôi mắt hoa đào của Lộ Viễn Bạch giống như nai con nhìn về bốn phía giống như muốn nói thì phải có sự đồng ý của người khác vậy.
Nữ nhân viên bên cạnh thấy cũng có chút dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời không thể tin được hiện tại Lộ Viễn Bạch lại nghe lời như thế này, không cho nói chuyện thì cũng không nói.
“Là bọn họ không cho anh nói sao?”
Lộ Viễn Bạch nhìn ống kính gật gật đầu.
Người quay phim: “Vậy anh cảm thấy bọn họ quá phận sao?”
Lộ Viễn Bạch nhìn nữ nhân viên vừa nãy không cho cậu nói sau đó lắc đầu.
Lộ Viễn Bạch mới từ biển vớt lên, trên người tỏa ra một loại cảm giác đáng thương.
Nữ nhân viên công tác vội nói “Anh Viễn Bạch, anh có thể nói, anh có thể nói.”
Lộ Viễn Bạch nghe thấy chính mình có thể nói liền nói “Không quá phận, chị ấy làm gì cũng không quá phận.”
Người quay phim “Anh Viễn Bạch, hiện tại hoàn thành bộ phim cần phải phỏng vấn, anh có thể nói gì về việc hoàn thành bộ phim không?”
Lộ Viễn Bạch gật đầu biểu thị cho phép, sau đó quấn khăn ngồi thẳng lưng, bộ dạng ngồi ngay ngắn.
“Vô cùng cảm ơn đoàn làm phim, các nhân viên công tác, đạo diễn,...”
Lộ Viễn Bạch nhìn ống kính, dáng vẻ nghiêm túc nói.
Những lời này nói ra đã phá vỡ ấn tượng về một con người lạnh lùng, ít nói của Lộ Viễn Bạch lúc ở đoàn phim.
Nói xong một đoạn cảm nghĩ về hoàn thành bộ phim, sau đó Lộ Viễn Bạch mím môi nói “ Hi vọng kiếp sau Tích Thần có thể có một gia đình đầm ấm, những bất hạnh thời thơ ấu không phải là lý do để làm chuyện ác. Chúng ta chỉ có thể kiên cường sống sót. Đồng thời tôi cũng hy vọng tất cả những đứa trẻ bị tổn thương bởi gia đình có thể hạnh phúc.”
Lộ Viễn Bạch nói xong, nhìn về phía nhân viên công tác dò hỏi “Thế được không?”
Nhân viên công tác gật đầu với Lộ Viễn Bạch một cách chắc chắn “Hơn mười từ vô cùng tốt.”
Lộ Viễn Bạch rất là thoả mãn híp con mắt lại giống như một con mèo nhàn hạ “Thật không?”
Người quay phim tiếp tục cuộc phỏng vấn, "Anh Viễn Bạch, hiện đã hoàn thành bộ phim. Anh có muốn làm gì không?"
Lộ Viễn Bạch sau khi nghe xong liền cúi đầu xuống, giọng anh có chút buồn tẻ “Tôi muốn gọi cho vợ tôi."
Lời này Lộ Viễn Bạch đã từng nói qua nhưng không ai xem nó nghiêm túc.
Lần này Lộ Nguyên Bạch nói xong, cậu thật sự cúi đầu bắt đầu tìm điện thoại di động trên người.
Bởi vì là cảnh rơi xuống biển, tất cả đồ vật quan trọng trên người Lộ Viễn Bạch đều bị lấy xuống đương nhiên cũng không thể mang theo điện thoại di động.
Lộ Viễn Bạch cúi đầu chăm chú tìm kiếm, vừa tìm vừa lẩm bẩm: "Chúng tôi đã lâu không gặp, tôi nhớ anh ấy, tôi nhớ vợ."
“Điện thoại di động của tôi đâu?”
“Tôi gọi điện cho vợ tôi.”
Lộ Viễn Bạch sau khi say rượu bỗng nhiên đứng dậy, cả người cũng mất đi vẻ bình tĩnh cùng khôn khéo, trong lúc nhất thời không tìm được điện thoại liền sốt ruột.
Các nhân viên công tác ở bên cạnh không thể cười.
Vẻ mặt Lộ Viễn Bạch trống rỗng nhìn trái nhìn phải rồi nhìn về phía biển.
Ngay sau đó liền rời thuyền.
Nhân viên bên công tác thấy vậy vội vàng ngăn cản.
"Viễn Bạch ca, anh định làm gì?"
"Trên người tôi không có điện thoại di động... Tôi muốn gọi điện cho vợ, vợ của tôi nhất định rất nhớ tôi.”
Nói xong không biết vì cái gì mà mọi người xung quanh liền cản cậu liền uỷ khuất chỉ mặt biển “Điện thoại của tôi dường như đã rơi xuống biển biển, tôi muốn tìm nó. "
Nói xong, một đôi mắt chờ đợi nhìn nhân viên công tác với ý muốn vô cùng rõ ràng.
Nhân viên công tác thiếu chút nữa bị vẻ mặt của Lộ Viễn Bạch mê hoặc nhưng sau đó liền lắc đầu tỉnh táo một chút, quả quyết cự tuyệt yêu cầu của Lộ Viễn Bạch.
Nhìn vẻ mặt hơi thất vọng của Lộ Viễn bạch giải thích: "Anh Viễn Bạch, anh vừa quay phim, anh đã đưa điện thoại cho người đại diện của mình, anh quên rồi sao?"
Mặc dù một số nhân viên đã biết trước thực ra Lộ Viễn Bạch bên ngoài thờ ơ, bên trong lại là một người ngọt ngào.
Nhưng chưa bao giờ bộc lộ ra bên ngoài, bây giờ Lộ Viễn Bạch đang say, thật sự rất ngọt ngào, phải viện lý do chính đáng cho mọi chuyện và dỗ dành cậu.
Nghe thấy vậy, Lộ Viễn Bạch say sưa gật đầu, “Tôi đã đưa nó cho người đại diện.”
“Tôi quên mất, tôi xin lỗi.”
Thấy người đó đột nhiên xin lỗi nhân viên vội xua tay, "Không sao đâu, không sao đâu, anh Viễn Bạch."
Hiện tại trên người Lộ Viễn Bạch không có điện thoại di động, cả người héo rũ, gọi điện thoại cho Đoàn Dự một lúc cũng không được trong lúc nhất thời không phải nói có bao nhiêu mất mát.
Lộ Viễn Bạch đóng máy xong trong lòng hết sức vui vẻ, không chỉ có thể trở về gặp Đoàn Dự, bởi vì còn hoàn thành công việc mà trong lòng sinh ra một loại cảm giác thành tựu.
Lộ Viễn Bạch muốn cùng Đoàn Dự chia sẻ niềm vui, cậu muốn cùng vợ chia sẻ niềm vui với cậu.
Nhìn thấy Lộ Viễn Bạch ngồi sang một bên với tâm trạng chán nản.
Một nhân viên công tác tiến lên “Anh Viễn Bạch, anh không vui hả.’
Lộ Viễn Bạch nhìn nhân viên công tác gật đầu.
“Tôi không có điện thoại di động, không thể gọi điện cho vợ của tôi.”
“Mỗi ngày các anh đều gọi điện sao?”
“Ừ.” Sau đó Lộ Viễn Bạch cố gắng ưỡn ngực như một người chồng có trách nhiệm “Tôi sợ vợ của tôi nhớ tôi. Nên mỗi ngày gọi cho vợ.”
Nhân viên công tác nhìn trời, hiện tại là rạng sáng, thật đúng là ngày hôm sau.
Sau đó nói “Anh Viễn Bạch, em cho anh mượn điện thoại di động để gọi điện.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong lập tức có tinh thần “Thật chứ?”
Nhân viên công tác nghe xong gật đầu rồi đưa điện thoại cho Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch giống như lấy được bảo bối liền cẩn thận từng li từng tí một món đồ trong tay.
“Không được, Lộ Viễn Bạch như này muốn ta cười chết.”
“Ngày mai, Viễn Bạch ca tỉnh dậy thấy những bức hình chúng ta chụp có hối hận hay không.”
“Ha ha ha ha.”
Trong khi mọi người đang nói và cười, Lộ Viễn Bạch đang cầm điện thoại cau mày.
Có người phát hiện và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lộ Viễn Bạch nhìn thời gian trên điện thoại do dự đã hai giờ sáng.
Lúc này Đoàn Dự đang nghỉ ngơi.
Ngay cả khi say Lộ Viễn Bạch vẫn đặt cảm nhận của Đoàn Dự lên hàng đầu.
“Lúc này, vợ của tôi đang ngủ.”
Nói xong có phần lưu luyến đem điện thoại đưa cho nhân viên công tác.
Các nhân viên hơi ngạc nhiên, "Anh Viễn Bạch, anh không muốn gọi à?"
Lộ Viễn Bạch gật đầu, nhìn Lộ Viễn Bạch mất mát nhân viên công tác khích lệ nói “Anh Viễn Bạch, nếu anh gọi, em đoán rằng Đoàn tổng sẽ rất vui.”
Sau khi nghe xong, Lộ Viễn Bạch " Tôi sợ sẽ quấy rầy đến giấc ngủ của anh ấy.. "
Nhân viên công tác "Chỉ một lần thôi, sẽ không có chuyện gì. "
Tình cảm của chồng chồng Lộ Viễn Bạch rất tốt, nhân viên công tác nghĩ Đoàn tổng cũng không có khả năng bởi vì Viễn Bạch ca gọi điện mà tức giận.
Nói xong liền đưa điện thoại lại cho Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch cầm điện thoại nhìn hồi lâu, một lúc sau mới bấm số của Đoàn Dự.
Sau đó mím môi, có chút kích động nhưng vẫn có phần tự trách mình khi gọi điện.
Điện thoại đổ chuông vài.
Ở phía bên kia, Đoàn Dự nửa đêm không ngủ vì những bức ảnh của Lộ Viễn Bạch, đang xử lý văn kiện trong thư phòng.
Điện thoại trên bàn bắt đầu rung, Đoàn Dự cúi đầu nhìn, là một dãy số xa lạ.
Sau đó anh cúp máy mà không do dự.
Ở đầu dây bên kia, Lộ Viễn Bạch đang hồi hộp chờ vợ trả lời điện thoại, chỉ nghe “Đô“ một tiếng, cuộc gọi đi đột ngột bị ngắt máy.
Lộ Viễn Bạch: "!!!"
Ngay khi cuộc gọi được cúp máy, vẻ mặt kinh ngạc thoáng hiện trên khuôn mặt trắng nõn của Lộ Viễn Bạch
Đoàn Dự chưa bao giờ cúp máy của cậu, trong lúc nhất thời trong mắt cậu tràn ngập không thể tin được.
Nhân viên: "Anh Viễn Bạch làm sao vậy?"
Lộ Viễn Bạch cầm điện thoại, mím môi nhìn số điện thoại của Đoàn Dự rồi không do dự lại một lần nữa nhấn gọi.
Bên kia Đoàn Dự thấy điện thoại rung, anh cúi đầu nhìn xuống, vẫn là dãy số lạ vừa rồi.
Đoàn Dự nhìn nó một hồi, sau đó cầm điện thoại lên rồi nhấc máy.
Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, trái tim của Lộ Viễn Bạch đã nhảy lên.
“Xin chào.”
Giọng nói lãnh đạm của người đàn ông từ phía đối diện vang lên, mắt Lộ Viễn Bạch lập tức sáng lên, giống như chuột đồng nhìn thấy hạt dưa, vội vàng nói: “Vợ à, là em. "
Người đàn ông ở đầu dây bên kia tạm dừng, trong nháy mắt Đoàn Dự liền nghe thấy giọng của Lộ Viễn Bạch.
Sau đó đưa điện thoại ra nhìn lại số điện thoại, Đoàn Dự trước giờ chưa bao giờ nhớ số điện thoại của người khác vì căn bản là đều ghi lại nhưng số điện thoại của Lộ Viễn Bạch thì lại nhớ rõ.
Thấy người bên kia vẫn không lên tiếng, Lộ Viễn Bạch nghĩ là gió biển bên người đã làm thính giác của mình bị nhiễu một chút liền bấm loa ngoài.
"Vợ ơi! Vợ ơi... sao anh không nói chuyện vậy?"
"Em đang làm phiền anh nghỉ ngơi sao?"
Nghe này giọng nói hơi lo lắng của Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự nói "Không."
“Vậy lúc trước....” Lộ Viễn Bạch dừng một chút, lại nói “Vì sao khi em gọi điện anh lại cúp máy?”
Trong lời nói của Lộ Viễn Bạch có chút uỷ khuất, vì say rượu nên có chút cố tình gây sự nhưng cho tới bây giờ Đoàn Dự không có cúp điện thoại của cậu.
Đoàn Dự “Thấy số điện thoại lạ nên anh cúp máy.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong lúc này mới vừa lòng, ngốc nghếch nói “Phải không.”
Sau đó Lộ viễn Bạch ôm điện thoại di động hận không thể dán ở trên mặt.
Đoàn Dự rõ ràng phát hiện ra tình trạng của Lộ Viễn Bạch, cũng đã nhận ra đối phương nói chuyện cũng không có thích hợp.
“Em hiện tại đang ở bên ngoài?”
Lộ Viễn Bạch “Ừ.”
Sao đó không cần Đoàn Dự hỏi, Lộ Viễn Bạch liền tự khai “Vợ, em say rồi.”
Đoàn Dự nghe xong liền nhăn mặt lại “Em uống rượu?”
“Ừ.” Lộ Viễn Bạch không sợ nguy hiểm nhất thời nói hết tất cả “Vừa rồi trong lúc diễn em uống rượu.”
Sau đó không đợi Đoàn Dự đặt câu hỏi tiếp theo, chợt nghe thấy giọng nói của Lộ Viễn Bạch mang theo vui sướng.
‘Vợ, em đã đóng máy rồi.” Lộ Viễn Bạch lưu luyến ôm điện thoại “Vợ, em nhớ anh, em muốn gọi điện cho anh.”
“Anh có nhớ em không? Ngày mai hoặc ngày mốt là em có thể về ngủ cùng anh rồi.”
Thuyền cứu sinh có chút nhỏ, mọi người đều ngồi sát nhau, nên hầu như tất cả đều nghe thấy những lời táo bạo mà Lộ Viễn Bạch nói ra, bầu không khí trên thuyền cứu sinh lập tức rất nóng.
"Anh Viễn Bạch say, anh Viễn Bạch say."
Có người vội vàng giúp Lộ Viễn Bạch hoà giải.
Sau đó có người bước gần đến Lộ Viễn Bạch rồi nhỏ giọng nói: “Anh Viễn Bạch, hiện tại chúng ta đang quay hậu trường khi đóng máy.”
Ánh mắt của Lộ Viễn Bạch vì men có chút say nhìn về phía nhân viên công tác.
Nhân viên nói: "Chúng ta hãy nói về đề tài miễn phí. Anh Viễn Bạch, anh không thể nói những đề tài mất phí để xem."
Lộ Viễn Bạch nghe xong liền ngạc nhiên nhìn anh ta, "Thật không?"
Nhân viên công tác trịnh trọng gật đầu.
Lộ Viễn Bạch ngồi thẳng người trong một chiếc khăn tắm lớn màu trắng, sau đó cầm điện thoại và nói trước ống kính: "Xin chào mọi người, đây là vợ tôi."
Nhân viên công tác cho Lộ Viễn Bạch một cái nhìn khẳng định, đúng chính là như vậy.
Lộ Viễn Bạch chiếm được khẳng định liền tiếp tục nói: “Tôi yêu anh ấy rất nhiều.”
Người quay phim cũng rất hợp tác, “Bạn yêu Đoàn tổng ở điểm nào?”
Lộ Viễn Bạch Không ngần ngại nghĩ, "Anh ấy rất giàu."
Đoàn Dự: "..."
Sau đó Lộ Viễn Bạch buồn bã tiếp tục: " Vợ tôi rất đáng ngưỡng mộ. Một chiếc nhẫn đã tiêu tốn của tôi năm năm tiền tiết kiệm ".
Nhưng cậu lại cười sau khi nói xong," Nhưng tôi không hối hận, vì vợ tôi đeo nhẫn lên rất đẹp."
"Vợ tôi vui vẻ là được.”
Đoàn Dự cẩn thận nghe đối phương nói, sau đó nói: “Tên anh là gì.”
Lộ Viễn Bạch chợt nhận ra, “Đúng vậy, vợ tôi tên là Đoàn Dự, anh ấy rất giàu.”
Đoàn Dự cười khổ một tiếng," Ngay từ đầu tại sao em lại cưới anh?”
Đoàn Dự ngu ngốc cầm điện thoại, nói: “Bởi vì anh có tiền, hehe. "
Ban đầu ai nghe thấy những lời này sẽ tức giận, nhưng nụ cười ngốc nghếch sau lưng Lộ Viễn Bạch đột nhiên khiến người ta mềm lòng.
“Xong rồi, thỏa thuận hôn ước của chúng ta bj lộ ra rồi. "
Lộ Viễn Bạch khϊếp sợ nói.
Đoàn Dự: "Giờ ai cũng biết em lấy anh vì tiền."
Cặp đôi nhà này nói gì cũng dễ thương, mấy người làm việc bên cạnh cười, tự nhiên cũng không đem câu nói thoả thuận kết hôn kia của Lộ Viễn Bạch hồi tưởng.
Trên thực tế, Lộ Viễn Bạch mượn rượu để nói, chính là hôn nhân của cậu cùng Đoàn Dự lúc trước là thoả thuận kết hôn nhưng bây giờ hai người họ thực sự yêu nhau.
Sau đó, cậu nhìn vào máy ảnh, nói: "Tôi và vợ tôi là dựa vào hợp đồng kết hôn, nhưng tôi thực sự yêu anh ấy."
Cậu muốn dũng cảm nói ra mối quan hệ giữa hai người.
Đoàn Dự: "Em yêu tiền của anh hay là yêu anh."
Lộ Viễn Bạch không ngần ngại, "Đều yêu! Đều yêu!"
Đoàn Dự: "Em chỉ có thể chọn một!"
Lộ Viễn Bạch Nghe xong nói: "Vậy là anh đi."
Người quay phim xem náo nhiệt "Tại sao?"
Lộ Viễn Bạch cười rất tươi, "Bởi vì vợ tôi đẹp."
Đứa con trai ngốc nghếch của địa chủ và người vợ xinh đep...
"Nếu vợ tôi không có tiền, tôi sẽ nuôi anh ấy. Nếu tôi không đủ tiền, tôi sẽ nhặt ve chai cũng phải nuôi anh ấy."
Trên chiếc thuyền cứu hộ nhỏ mọi người đều dở khóc dở cười, ở đầu dây bên kia khéo miệng của Đoàn Dự cũng khẽ nhếch lên.
“Vợ à, đợi em về, em sẽ về sớm, anh đợi em.”
“Em về ngủ với anh.”
Ngay cả khi Lộ Viễn Bạch say, cậu vẫn nhớ lời hứa với Đoàn Dự khi hai người xa nhau.
"Được."
Cuộc điện thoại của Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự giống như những cuộc nói chuyện thường hay gặp, hiện tại cùng Đoàn Dự nói đến cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên.
"Vơ, sao anh không nói nhớ em?"
Lộ Viễn Bạch thấy anh đã nói rất nhiều điều ngọt ngào với Đoàn Dự nhưng người bên kia còn không nói nhớ cậu.
Đoàn Dự đang bị những lời của Lộ Viễn Bạch chọc cho cả người nóng bừng "Nhớ em".
"Anh có nhớ em mỗi ngày không?”
“Ngày nào cũng nhớ” Đoàn Dự hít sâu một hơi, “Mỗi ngày mở mắt ra, anh đều bắt đầu nghĩ đến em.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong liền thoả mãn.
“Vợ bây giờ không còn sớm, anh đi nghỉ ngơi đi.”
Lúc mọi người còn đang nghĩ điện thoại sắp ngắt thì lại Lộ Viễn Bạch dặn dò: "Anh phải mơ về em."
Trong nháy mắt đó, nhiều người đã hít thở không thông.
Trách không được lúc trước Đoàn Dự khăng khăng cùng Lộ Viễn Bạch kết hôn.
Ai có thể chịu đựng được điều này.
Lộ Viễn Bạch lo lắng Đoàn Dự không được nghỉ ngơi nên miễn cưỡng cúp điện thoại.
Lại trở lại bờ biển, đoàn làm phim giúp Lộ Viễn Bạch ăn mừng khi đóng máy.
Khi Lộ Viễn Bạch thức dậy đã là bốn giờ chiều ngày hôm sau.
Lộ Viễn Bạch có chút đau đầu lấy ra di động nhìn, sau đó gian nan hít một hơi thật sâu.
Cậu bước vào phòng tắm và thay bộ đồ ngủ.
Vừa ra ngoài, cậu bắt đầu thu dọn hành lý, trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu không có biểu hiện gì, nhưng hành động thu dọn hành lý thì lại không hề chậm chút nào.
Sắp xếp xong hành lý đã là 6 giờ. Lộ Viễn Bạch lấy điện thoại di động ra kiểm tra chuyến bay, chuyến bay gần nhất sẽ là bốn giờ sáng mai.
Nhưng Lộ Viễn Bạch đã ngủ cả một ngày nên không buồn ngủ chút nào.
-
Đã tối rồi, nhưng nhà họ Thẩm đèn đuốc vẫn sáng trưng, Thẩm Kha Dũng ngồi ở bàn làm việc trong thư phòng sắc mắt buồn rầu.
Thẩm thị đã liên tiếp thất bại không biết bao nhiêu hạng mục.
Kể từ khi Đoàn thị ngăn chặn dự án lần trước, cả nền kinh tế dường như đã biết về việc Đoàn thị đang nhắm mục tiêu vào Thẩm thị.
Đoàn thị là gì, nếu nhằm vào sẽ có ai dám chống lại sao.
Đừng nói hiện tại không ai dám đến Thẩm thị đàm phán hợp đồng mà những mối quan hệ hợp tác lâu dài trước đó cũng đổ bể.
Thẩm Khang Dũng ngồi trước bàn làm việc hai má hóp lại.
Trong những năm gần đây, nhà họ Thẩm đã suy thoái nhiều rồi, tuyệt đối không thể tiếp tục như thế này. Nhưng hiện tại vẫn chưa có giải pháp hay bước đột phá nào.
Lí Hàm Vi mang hoa quả vào liền nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Khang Dũng rất xấu, nhất thời muốn cầu tình cho con trai mình nhưng lời tới bên miệng không biết có nên nói hay không.
Thẩm Tử Văn đã bỏ nhà đi hơn nửa tháng, nửa tháng trở lại đây, anh ta thường xuyên đến những nơi riêng tư như hộp hội quán, đảo lộn cả ngày lẫn đêm, thám tử tư không thể theo dõi vào trong mà chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài.
Thẩm Từ Văn luôn là một người biết cân nhắc, nhưng lần đầu tiên suy đồi như thế này, Lí Hàm Vi biết bà ta không thể tiếp tục như thế này.
Nhìn Thẩm Khang Dũng đang đầy vẻ buồn bã trước mặt, Lí Hàm VI nói, "Khang Dũng, gần đây ở công ty có nhiều việc. Hay để Từ Văn trở lại giúp đỡ. Anh có thể cũng phải lo lắng. "
Thẩm Khang Dũng tuy phiền muộn nhưng cũng không nóng nảy nghe thấy Lí Hàm Vi nói liền thở dài “Nó trở về có thể giải quyết được cái gì.”
Đoàn thị đã nhắm vào, đừng nói là Trầm thị, cả ngành công nghiệp cũng không thể giải quyết.
Lí Hàm Vi thấy có hi vọng liền tiếp tục nói "Dù sao khi Từ Văn trở lại, tôi cảm thấy trong lòng ông sẽ thoải mái hơn. Nhìn ông bây giờ, là một người vợ, tôi cảm thấy rất buồn.”
“Cả đời tôi chỉ xoay quanh hai cha con nhà ông, cũng không học đầu tư hay kinh doanh gì hết. Bây giờ, hai cha con làm chung ngành. Ông lại đang gặp khó khăn, đây là thời điểm để nó trở về giúp sức."
Lí Hàm Vi đột ngột nén một vài giọt nước mắt.
"Nhưng cho dù trong tương lai có xảy ra chuyện gì tôi sẽ không bao giờ bỏ ông."
Lí Hàm Vi tính toán trong lòng, nếu Thẩm thực sự phải nộp đơn phá sản thì cũng còn rất nhiều tiền. Dù sao trước đây cũng là một công ty lớn. Người đời có câu, lạc đà gầy thì vẫn hơn ngựa, đến lúc đó, tiền này, bà ta đều chuyển về danh nghia của Từ Văn
Thẩm Khang Dũng nghe xong có chút cảm động, "Vậy thì bà gọi cho nó, yêu cầu nó quay về vào ngày mai."
Lí Hàm Vi rưng rưng gật đầu nhưng sau khi xoay người liền nở nụ cười đạt được mục đích.
Lúc Lâm Mục đến đưa bữa tối cho Lộ Viễn Bạch, anh ta mở cửa chỉ thấy Lộ Viễn Bạch đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách giống như đã sẵn sàng đi. Lâm Mục “Anh Viễn Bạch đây là?”
Lộ Viễn Bạch nhìn quyển sách trong tay không cần nghĩ liền nói “Chờ chuyến bay.”
"Mấy giờ bây vậy?
"Bốn giờ sáng."
"..."
Sau một hồi chờ đợi, Lộ Viễn Bạch lên máy bay như cậu mong muốn. Sau khi hạ cánh, cậu ở phòng VIP đợi Lâm Mục và trợ lý.
Bây giờ là tám giờ sáng, Lộ Viễn Bạch đang xem tin tức trên tay.
Đúng lúc này, mấy tên vệ sĩ cao lớn trong bộ đồ đen đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
“Lộ tiên sinh, phiền anh đi với chúng tôi một chuyến."