"Không có", Trâu Lượng nhún vai, Ernest bên cạnh chỉ cười ngây ngô, hắn rất ít nói mà chỉ thích nghe.
"Bạn đúng là đồ đần, đừng nói cho tớ biết là cái gì bạn cũng không cần, đây chính là công lao cực lớn!"
"Tớ bảo đại nhân Shaman tặng bạn cho tớ", Trâu Lượng nghiêm trang nói.
Mặt Olivia lập tức đỏ lên, "Đồ háo sắc, nói huyên thiên cái gì?"
"Đáng tiếc là đại nhân Shaman nói ngài không làm chủ được".
"Hừ, đương nhiên hắn không làm chủ được..., A, dám trêu ghẹo tớ!" Nhìn dáng vẻ lấm lét của Trâu Lượng, Olivia đã biết mình mắc lừa rồi. Olivia đuổi theo Arthur hành hung một trận.
Kỳ thực nắm đấm trắng mịn này đấm trên người giống như xoa bóp, rất thoải mái.
Avril cười cười, mặc dù Olivia ranh mãnh nhưng đụng vào Arthur cũng chỉ có chịu thiệt. Tộc Bear vốn thành thật bây giờ lại thành ra như thế, đúng là sai lầm của thần thú.
"Đại nhân Shaman chắc chắn ban tặng phẩm cho bạn rồi, huân chương Giáo hoàng chói lọi phải không?" Avril cười nói.
"Vẫn là Avril thông minh, là huân chương thần thú vinh quang. Ôi! biết trước thì đã đòi một khoản tiền thưởng đủ để mời các bạn ăn một bữa thoải mái, đúng là đáng tiếc".
Sự tiếc hận của Trâu Lượng là phát ra từ nội tâm, người đàn ông nào không có tiền đều rõ ràng sự đau đớn này.
Olivia và Avril đưa mắt nhìn nhau, thật không biết quái vật trước mắt đến cùng là thông minh hay là kẻ ngốc.
"Bạn biết huân chương thần thú vinh quang là gì không?" Olivia thử dò xét một chút.
"Huân chương thôi, tượng trưng của vinh quang mà, không thể làm cơm ăn", Trâu Lượng nhếch miệng, trước đây hắn đã từng nhận được một huân chương "Dám Làm Việc Nghĩa". Tốt xấu gì thì chính phủ nhân dân Trung Quốc cũng tặng kèm chút tiền.
Avril dở khóc dở cười, "Huân chương thần thú vinh quang là một trong những huân chương cấp cao nhất. Chỉ có người cống hiến to lớn cho thần miếu mới có thể nhận được. Có nó coi như gặp Giáo hoàng cũng không cần hành lễ, ở bên ngoài, thấy huân chương giống như Giáo hoàng đích thân tới, đều phải hành lễ với bạn".
"A, như Giáo hoàng đích thân tới, chẳng phải là ăn cơm không cần tiêu tiền sao?"
"Ngốc quá, chỉ là nói cấp bậc cao, nếu bạn là Giáo hoàng rồi thì Giáo hoàng làm thế nào!" Olivia không nhịn được lại muốn gõ đầu Arthur.
"Mịa, có thứ gì thực dụng một chút hay không?"
"Ha ha, nghe nói cái huân chương này được Giáo hoàng tự mình chúc phúc, ẩn chứa một bài chiến ca cấp cao nhất. Chuyện cụ thể hơn thì tớ cũng không rõ, dù sao cũng thực dụng hơn tiền thưởng gì đó. Xem ra đại nhân Shaman đã trúng sách lược lạt mềm buộc chặt của bạn rồi".
Avril cười nói, mặc dù nàng không biết xảy ra cái gì, nhưng Arthur từ chối khen thưởng. Shaman lại không thể không có biểu thị, nếu không làm chút gì, có thể làm lạnh lòng muôn vàn tế ti khác, có điều hào phóng như vậy vẫn có chút ngoài ý muốn.
Tựa hồ xem thấy sự nghi hoặc của Avril, "Tớ đã công khai bản thiết kế", Trâu Lượng mơ hồ nói.
Đầu tiên là Avril giật mình, sau đó lộ ra vẻ mặt suy tư, "Cao minh!"
Đây là sự bội phục phát ra từ nội tâm, Trâu Lượng gật đầu, trao đổi với Avril chính là thoải mái như vậy. Có điều vẻ mặt tâm linh tương thông của hai người thực sự làm Olivia tức giận. Nhưng người đẹp cũng học thông minh rồi, không hề biểu hiện ra ngoài, có gì tính sổ sau.
***
Đây là một sự kiện lớn làm khiếp sợ cả đế quốc Mạnh Gia. Tế ti linh hồn của thần miếu Jerusamer đã phát minh một loại phương thức điêu khắc hoàn toàn mới, có thể đề cao một điểm thú linh tối thiểu của giáp biến.
Trọn bộ trang bị chính là sáu điểm!
Đây chính là chênh lệch to lớn cỡ nào. Cao thủ chiến đấu sai một ly đi ngàn dặm, đều liều mạng tranh chấp một điểm chênh lệch. Đột nhiên bây giờ có thể có phương pháp điêu khắc đề cao sáu điểm, đây chẳng phải chênh lệch mất mạng sao?
Đương nhiên hiện nay mới chỉ nghiên cứu được thiết kế của lá chắn nhưng điều này cho thấy một tương lai sáng lạn, khó nhất là bước ra bước đầu tiên. Chỉ cần đầy đủ thời gian các thiết kế còn lại chắc chắn sẽ lần lượt được nghiên cứu ra.
Giáo hoàng bệ hạ phi thường hài lòng. Từ trước đến nay thần miếu vốn vẫn chỉ biết ăn lẹm tiền vốn ban đầu, bỗng nhiên có được sự phản kích mạnh nhất. Điều này đủ để làm cho Công hội điêu khắc sư linh hồn phải khó chịu một thời gian.
Tên của Arthur cũng lần đầu tiên tiến vào tầm nhìn của Giáo hoàng. Một Bear thiên phú dị bẩm, trong sự ca ngợi không hề keo kiệt của Subaru chẳng những có thiên phú, mấu chốt là vô cùng thành kính đối với thần thú và Giáo hoàng, vô tư hiến dâng, đồng thời còn căm thù Công hội điêu khắc sư linh hồn. Những chi tiết nhỏ đó cũng đều được ghi chép tỉ mỉ, đừng nói Subaru mà Giáo hoàng cũng cảm thấy không trao tặng huân chương thần thú vinh quang là không được. Về cơ bản nhận được huân chương này ít nhất cũng là tướng quân cấp bậc vàng sáng, lập nên chiến công hiển hách. Có điều Giáo hoàng rất rõ ràng ý của Thomas, người tuổi trẻ ưu tú như vậy nhất định phải trấn an tử tế một chút, sao có thể cho Công hội điêu khắc sư linh hồn cơ hội chứ?
Đây là tấm huân chương thần thú vinh quang thứ sáu do Giáo hoàng Benduma 15 trao tặng. Nhưng trong lịch sử của thần thú giáo đây vẫn là lần đầu tiên trao cho một tế ti kiến tập.
Thần miếu Jerusamer, Thomas tự mình đeo huân chương cho Arthur. Nói thật ngay cả Thomas cũng có chút hâm mộ, có điều chủ yếu vẫn là cảm kích.
Bên phía thần miếu chỉ là dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động, nhưng bên phía Công hội điêu khắc sư linh hồn đã gần như động đất. Cũng may mắn là phương thức này không thể thông dụng, tỷ lệ thành công thấp, nếu không Công hội điêu khắc sư linh hồn cũng phải đóng cửa rồi.
Làm hội trưởng phân hội Công hội điêu khắc sư linh hồn Jerusamer, Samuel gần như quay cuồng, đâu biết chuyện xui xẻo như vậy lại xảy ra trên địa bàn của hắn.
Bên ngoài đồn đại rất nhiều nhưng vốn cùng ở nơi chuyện xảy ra nên Samuel có thể hỏi thăm rõ chuyện này có quan hệ với một tế ti kiến tập tên là Arthur. Điều làm cho Samuel hộc máu là nghe nói tên Bear, Arthur này vốn là muốn tới Công hội điêu khắc sư linh hồn. Nhưng bị thủ hạ của hắn đuổi đi, nghe nói còn có làm nhục. Một thiên tài như vậy vốn có thể là một bảo bối cho hắn bước lên một tầng lầu. Vậy mà lại chạy tới đối thủ cạnh tranh, Samuel thật sự giận đến mức ăn không ngon.
Ai cũng nói Bear ngốc, tên này đúng là ngốc thật. Một thiết kế vô giá như vậy lại để lão lưu manh Thomas kia lừa mất. Đàng hoàng trở thành vinh quang của cả thần miếu Jerusamer, cực kỳ không biết xấu hổ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Tức giận thì tức giận nhưng sau khi tỉnh táo lại vẫn phải giải quyết vấn đề. Đào chân tường, không, phải nói là cho nhân tài một không gian phát huy lớn hơn. Đây là chiêu Công hội điêu khắc sư am hiểu nhất, thế giới này không có ai có thể ngăn cản được tửu sắc tài vận. Huống hồ vẫn là một Bear ngờ nghệch, đơn thuần, ngốc nghếch.
Lúc này bạn học Arthur mang theo vòng sáng "đơn thuần" đang nghe Olivia mở diễn xướng hội, kỳ thực... là truyền thụ chiến ca. Trâu bạn học cố ý nghe không hiểu, làm cho Olivia tử tế phát huy, nghe giống như người đẹp, tiểu công chúa, mở diễn xướng hội cá nhân cho riêng mình, đúng là một chuyện hạnh phúc.
"Đến cùng nghe rõ hay chưa vậy?" Cho dù vô cùng tự tin đối với chiến ca của mình nhưng đồ đệ quá ngốc đúng là làm sư phụ tức chết.
"Không kém mấy".
"Thế nào là không kém mấy, hiểu là hiểu, không hiểu chính là không hiểu!"
Khỏi phải nói, lúc làm giáo viên Olivia vẫn rất chăm chú, điều này làm cho Trâu Lượng đang chống cằm thưởng thức người đẹp cũng cảm nhận được một không khí khác lạ.
"Không kém mấy chính là hiểu một nửa, biết là biết nhưng chưa đến trình độ của bạn".
"Đúng vậy, muốn luyện đến trình độ của tớ với tư chất của bạn làm sao cũng phải luyện dăm ba năm. Học phí thì không cần, giáp biến của tớ quyết định giao cho bạn, vinh hạnh không?"
"A, tốt, nói thật tớ không muốn người khác chạm vào bạn", Trâu bạn học đang nghe nhập thần liền vô thức nói.
"Đồ háo sắc, muốn gì, muốn ăn đòn hả?" Thật sự Olivia không chịu nổi tên vô lại này. Trước mặt Avril thì hắn dám coi mình là không khí, nhưng đôi khi lại nói ra những lời tương đối khiêu khích như thế này, Olivia có chút mơ hồ, lại có chút bối rối.