Chương 58: Hướng Noãn

Phiên bản convert 16163 chữ

Ôn Noãn đẩy phắt Hướng Đồ Nam ra, nhảy dựng lên: "Mẹ, con bưng đồ ăn giúp mẹ." Trong nháy mắt người đã trốn vào phòng bếp.

Hướng Đồ Nam bị cô đẩy đến ngửa ra sau, dán lên lưng sô pha. Anh thong thả ung dung ngồi thẳng người, khóe miệng còn chứa ý cười.

Mẹ Ôn cũng làm như cái gì cũng chưa thấy, chỉ nhẹ giọng nói: "Tiểu Hướng, rửa tay ăn cơm thôi."

Ôn Uyển da mặt mỏng, vành tai đỏ bừng, vẻ mặt lại mang theo chút mất mát.

Cô ấy cho đến giờ cũng không dám thẳng thắn với mẹ Ôn chuyện mình cũng đang yêu đương.

Khi Ôn Noãn ăn cơm ở nhà, không hề quạnh quẽ như ở nhà họ Hướng, mẹ con ba người thỉnh thoảng sẽ nói chuyện đôi ba câu, mẹ Ôn cũng nhiều lần ra hiệu cho Ôn Noãn gắp cho Hướng Đồ Nam món anh thích ăn.

Một bữa cơm thật sự yên bình và ấm áp.

Sau khi ăn xong, tranh thủ lúc dọn dẹp bát đĩa, mẹ Ôn kéo Ôn Noãn lại.

"Tiểu Hướng đêm nay muốn ở nhà không? Nếu muốn con đi chuẩn bị chút vật dụng cho nó đi, buổi tối để nó ngủ ở phòng con, con ngủ với chị con."

"Không cần đâu, chốc nữa anh ấy muốn đưa con đến gặp ông nội anh ấy." Ôn Noãn nói.

Mẹ Ôn khẽ thở phào: "Nhà nhỏ, lại toàn phụ nữ, mẹ sợ nó không được tự nhiên. Nhưng mà Tiểu Hướng lại cũng không tệ lắm." Không giống như đứa trẻ con nhà giàu mà bà tưởng tượng, không bị nuông chiều, tính tình hiền hoà, thậm chí không kén ăn, đều thích mọi món ăn mà mẹ Ôn nấu.

Ôn Noãn khẽ cười, nhân cơ hội nũng nịu: "Vậy là mẹ không phản đối bọn con?"

Mẹ Ôn cũng cười: "Mẹ khi nào từng nói phản đối các con? Nhưng mà Noãn Noãn......" Bà đè thấp giọng hơn, vẻ mặt rất lo lắng sốt ruột, "Mẹ phải cho nó quà gặp mặt nào thì tốt nhỉ?" Người xuất thân từ gia đình như vậy, những thứ tầm thường chắc chắn sẽ không thích, những thứ không tầm thường, thì mẹ Ôn lại nghĩ không ra.

"Không cần đâu." Ôn Noãn không để ý chút nào, "Không cần phiền phức như vậy."

Mẹ Ôn lại nghĩ tới một việc khác: "Người nhà nó cũng chưa cho con quà gặp mặt?"

Ôn Noãn cả kinh, vội vàng phủ nhận: "Chuẩn bị rồi. Là bộ trang sức bằng phỉ thúy." Nghĩ nghĩ, lại nói thêm, "Con và chị dâu anh ấy mỗi người một bộ."

Mặc dù là Hướng Đồ Nam tặng cô, nhưng bố mẹ Hướng không phản đối, coi như là bọn họ thừa nhận rồi.

Mẹ Ôn yên tâm.

Dương Lưu Thư đã công bố ngày cưới với Hướng Đông Dương, nói như vậy, bộ trang sức kia có ý nghĩa rất không tầm thường.

"Vậy con với nó......" Cho dù là mẹ, hỏi cái này chút cũng hơi khó mở miệng, "Có phải đang ở chung không?"

Ôn Noãn bị lời mẹ Ôn làm cho giật mình, đầu tiên là kinh hoảng mà nhìn mẹ Ôn một cái, sau đó lập tức rũ mắt, không hé răng.

Mẹ Ôn tự nhiên hiểu ý nghĩa của sự im lặng này.

Mặc dù thời đại này cũng đã đủ cởi mở, nhưng là người mẹ lại biết con gái mình ở chung với người khác trước hôn nhân, ít nhiều vẫn có chút lo lắng.

"Vậy nó có từng đề cập đến chuyện kết hôn không?"

Ôn Noãn nâng mắt lên, cần thận mà giải thích: "Anh ấy từng nói đến, nhưng mà con cảm thấy nhanh quá. Con với anh ấy còn trẻ như vậy, lại nói năm nay anh trai anh ấy muốn tổ chức lễ cưới, con cũng không muốn cách gần quá, để mọi người so sánh."

Nói như vậy, cũng không phải không có lý.

Mẹ Ôn bỏ qua không hỏi nữa, im lặng một lát, cuối cùng vẫn cứ không yên tâm lắm.

"Vậy bình thường con chú ý nhiều chút, ngàn lần đứng có con."

Tai Ôn Noãn nóng lên, thỏ thẻ mà "Vâng" một tiếng.

Mẹ Ôn lại im lặng.

Noãn Noãn đã sống với Tiểu Hướng như vợ chồng, với tính cách của Noãn Noãn cùng với gia cảnh của nhà họ Hướng như thế, chẳng may mà gây phiền phức thì......

"Noãn Noãn, con từ nhỏ đã tùy hứng, tính tình cũng không tốt. Nhưng sau này phải sửa đổi." Mẹ Ôn vuốt mái tóc của Ôn Noãn, nhẹ giọng dặn dò, "Tiểu Hướng càng đối xử tốt với con, con càng không thể khiến nó khó xử. Nhà nó không thể so với nhà chúng ta, quy củ chắc sẽ hơi nhiều, chỉ cần không phải quá đáng, con phải nhẫn nhịn. Ngàn lần đừng theo tính tình của mình mà làm bậy, biết chưa?"

Ôn Noãn vốn muốn nói, con đã sửa lại từ lâu rồi, nghĩ nghĩ, chỉ nhẹ nhàng mà "Vâng" một tiếng.

Trong phòng khách, Ôn Uyển chỉ chốc lát đã dọn dẹp xong bàn ăn, sau đó đi về phía ban công, đứng ở đằng sau Hướng Đồ Nam.

Hướng Đồ Nam vừa mới muốn giúp dọn dẹp bát đũa, bị Ôn Noãn vội vàng ngăn lại.

Anh đoán là mẹ Ôn có lời muốn nói với Ôn Noãn, rất thức thời mà không quấy rầy.

Mắt thấy Ôn Uyển đi đến, anh xoay người lại, đối mặt với cô ấy, mỉm cười.

Thật kỳ lạ, mặc dù có khuôn mặt gần như giống hệt với Noãn Noãn, nhưng anh từ lần đầu tiên gặp hai chị em, đã không hề nhầm lẫn giữa các cô.

"Tôi đang nghĩ, sau này phải gọi cô là chị, thật sự có chút không quen." Anh cười nói.

Từng là bạn học, cho dù cùng Ôn Noãn ở bên nhau, trước kia anh đối với Ôn Uyển cũng chỉ gọi thẳng tên.

Ôn Uyển vẫn là vẻ mặt lạnh như băng ấy, nhưng cũng chỉ có vậy.

Tính cách của cô ấy ôn hòa, gần như chưa từng thấy cô ấy thật sự tức giận.

"Mấy năm nay, tôi cực kỳ hối hận, hối hận trước kia giúp anh với Noãn Noãn bao che. Lúc Noãn Noãn mới vừa cùng anh chia tay, anh cũng không biết nó đã biến thành bộ dạng gì." Cô ấy cắn chặt môi, hai mắt hồng hồng mà trừng anh, chỉ hận bản thân luôn sẽ không mắng chửi người khác, "Nếu anh mà dám lại phụ lòng Noãn Noãn......"

Câu nói tiếp theo, lại không biết nói cái gì.

Năm ấy anh bỏ rơi Noãn Noãn, cô ấy không phải là chẳng thể làm gì anh sao.

Nghĩ như vậy, càng cảm thấy đau lòng hơn.

Ôn Uyển hối hận đã nhiều năm, để tránh giẫm lên vết xe đổ, lần này cô ấy thật sự muốn ngăn cản Noãn Noãn, nhưng Noãn Noãn như bị mê muội rồi, không phải người này không thể.

Có rất nhiều lời nói ngổn ngang trong lòng, cuối cùng nói ra, lại chỉ là một câu không hề có sức mạnh "Anh phải đối xử thật tốt với nó".

Hướng Đồ Nam vẫn chưa nhận ra Ôn Uyển chốc lát ấy suy nghĩ đã xoay mấy vòng, anh chỉ cảm thấy dáng vẻ như sắp khóc của cô có chút đáng thương.

Cô ấy không hề thay đổi chút nào, vẫn mềm yếu như vậy, lại vẫn quan tâm Noãn Noãn như thế.

Anh trong chốc lát ấy lại nghĩ tới Hướng Đông Dương.

Mặc dù phương thức biểu đạt khác nhau, nhưng lòng quan tâm đến em trai em gái là như nhau.

"Tôi sẽ đối xử thật tốt với cô ấy." Hướng Đồ Nam cũng có chút xúc động, "Chị, chị yên tâm."

Ôn Noãn từ trong phòng bếp đi ra, cao giọng cười nói: "Hai người ngốc nghếch kia, sao đứng ở đấy. Không lạnh à?"

Hai người một trước một sau trở lại phòng khách.

Ôn Uyển cúi đầu, vội vàng về phòng của mình.

Ôn Noãn khó hiểu nhìn cô ấy, duỗi tay chọc vào cánh tay Hướng Đồ Nam: "Anh bắt nạt chị em à?"

Anh bất lực nhìn cô: "Sao lại như thế? Là chị sợ anh bắt nạt em."

Cô ngẩn ra một chút, lập tức liền ha ha cười rộ lên, hết sức vui vẻ.

"Anh gọi chị trôi chảy thật đấy."

Anh chỉ là nhàn nhạt mà mỉm cười.

--

Ngồi ở nhà họ Ôn gia một lát, sau khi chào hỏi qua cùng mẹ Ôn, Hướng Đồ Nam đưa Ôn Noãn theo đến chỗ ông nội.

Sau khi lên xe, anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô: "Tiếc thật, chưa vào phòng em nhìn chút." Nói xong tự mình cười trước, "Nhưng mà lần sau cũng được, dù sao luôn có cơ hội."

Cửa ải này so với anh tưởng tượng tốt hơn rất nhiều.

Nhưng mà cũng có thể là bởi vì Ôn Noãn đã giấu chuyện đứa trẻ.

Trong lòng anh lại dâng lên một trận áy náy, vì thế nắm thật chặt lấy tay Ôn Noãn.

Không bao giờ buông ra nữa, dù sao bất kể là gặp phải chuyện gì, anh cũng sẽ không buông tay cô ra nữa.

--

Ôn Noãn đối với chuyện phải gặp người nhà họ Hướng, có kháng cự theo bản năng.

Vốn cho rằng ông nội Hướng tuổi đã cao, có thể còn cuwsg đầu hơn hai vị nhà họ Hướng, không ngờ khi thật sự gặp rồi, mới phát hiện không giống với tưởng tượng của mình lắm.

Thời tiết trở lạnh, ông nội Hướng lại vào ở trong viện dưỡng lão. Khi hai người Ôn Noãn đến, ông nội Hướng đang đánh cờ với ông nội của Lưu Nghi Mẫn.

Ông nội Lưu thấy hai người họ đi vào, thuận tay xáo tung bàn cờ.

Ông nội Hướng liền thổi râu trừng mắt: "Lão Lưu, ông lại giở trò này."

Ông nội Lưu ha ha cười: "Cháu nội đưa cháu dâu tới thăm ông rồi, còn chơi cờ gì chứ?"

Ông nội Hướng lắc đầu, vẻ mặt không vui: "Chơi xấu cũng vô dụng, dù sao vừa rồi tính là ông thua."

Một người hơn 80 tuổi, thế mà lại như một đứa trẻ.

Sự phòng bị trong lòng Ôn Noãn, tức khắc biến mất một chút.

Sau đó ông nội Hướng nói chuyện với hai người bọn họ một lát, bỗng nhiên cuộc trò chuyện chuyển hướng, hỏi ông nội Lưu: "Lão Lưu, ông thấy người cháu dâu của tôi này thế nào?"

Ông nội Lưu lại liếc mắt xem xét Ôn Noãn một cái, gật đầu: "Trông đẹp hơn Mẫn Mẫn nhà tôi."

Ôn Noãn vẫn không biết thân phận của ông nội Lưu, lúc này nghe ông ấy vừa nói như vậy, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một người: Lưu Nghi Mẫn?

Đây là ông nội của cô ta?

Trong lòng cô bỗng nhiên nổi lên chút khó chịu, rất không tình nguyện bị lấy ra so sánh với Lưu Nghi Mẫn.

Ông nội Hướng nghiêm mặt: "Thật ra cưới vợ, quan trọng nhất, vẫn là nhân phẩm."

Trong lòng Ôn Noãn lộp bộp một chút, có chút giống như bị người khác tát một cái trước mặt mọi người, nhất là lúc này Hướng Đồ Nam đang nắm lấy tay cô, cô chẳng những không cảm thấy được an ủi, ngược lại càng khó chịu hơn.

"Nhưng nếu nhân phẩm không tồi, vậy chắc chắn càng đẹp càng tốt." Ông nội Hướng cười ha ha, "Phải nhìn cả đời mà, đương nhiên là chọn đẹp, mới không mệt hai mắt của mình. Điểm này thì tôi cực kỳ lĩnh hội, vợ mà đẹp, ông cũng không thể cãi nhau được với cô ấy. Khi tức giận rồi, vừa thấy mặt cô ấy, cơn tức liền không thể bùng phát nổi. Nam Nam, ông nói rất đúng chứ?"

Hướng Đồ Nam cười gật đầu, mắt còn nhìn sang xem xét Ôn Noãn.

Ôn Noãn bị sự quay ngoắt 180 độ này của ông nội Hướng làm cho ngây ngốc, đến khi phản ứng lại được, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.

Trêи xe trở về, anh còn lấy chuyện này trêu chọc cô, ôm mặt cô ngó trái ngó phải: "Vợ anh sao lại đẹp như thế? Sau này anh làm sao mà cãi nhau với em đây."

Ôn Noãn xấu hổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy mà anh trước kia còn cứ hung dữ với em? Trước kia em khó coi đúng không?"

Trước kia Ôn Noãn đương nhiên vẫn đẹp như vậy, chỉ là trước kia Hướng Đồ Nam quá cứng đầu, phương thức thể hiện tình cảm rất có vấn đề.

"Sau này sẽ không thế nữa." Vẻ mặt anh trịnh trọng, "Nếu cãi nhau nữa, anh nhất định sẽ nhường em."

Đêm đó Ôn Noãn không về nhà.

Lúc gọi điện thoại về nhà, mẹ Ôn cũng không nhiều lời, chỉ dặn lại lần nữa cô chú ý hơn chút.

Ôn Noãn vốn muốn nói, rằng Dương Lưu Thư không phải là mang bụng bầu kết hôn sao, hai vị nhà họ Hướng cũng không vì vậy mà khinh thường cô ấy, ngược lại còn đối xử với cô ấy ôn hòa hơn trước.

Nhưng lời này nếu thật sự nói ra, chắc chắn mẹ lại có rất nhiều đạo lý muốn giảng.

Cô rất thức thời mà ngậm miệng, chỉ nói "Con biết rồi".

Chuyện tránh thai, Ôn Noãn quả thực có chú ý, nhưng không ngờ được là, cô bị cảm lạnh rồi.

Cảm lạnh đến một cách rất tàn bạo, hôm sau cổ họng Ôn Noãn đau đến gần như không phát ra được tiếng.

Ôn Noãn lúc này đây rất chủ động mà uống thuốc, thậm chí còn làm từng li từng tí, chỉ hy vọng có thể mau chóng khỏe lên chút.

Bởi vì hai ngày sau, cô phải làm phù dâu cho Dương Lưu Thư.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, hôm hôn lễ cô vẫn không khỏi, trông còn yếu ớt hơn cả cô dâu đang mang thai.

Đã qua ba tháng đầu, trước hôn lễ Dương Lưu Thư đã rất hào phóng mà công bố tin tức mang thai, miễn cho người khác phải đoán già đoán non vì vòng eo hơi to lê của cô dâu.

Cũng bởi vì như vậy, mọi người đem ánh mắt dừng lại trêи nười Ôn Noãn.

Mọi người không khỏi suy đoán, cô con dâu nhỏ nhà họ Hướng này, chắc cũng đã có em bé.

Sự yếu đuối mong manh của Ôn Noãn trong hôn lễ, quả thật là minh chứng tốt nhất.

Khi Ôn Noãn thấy tin tức mình đã có thai, người đã ở trong nhà máy của nhà họ Hướng ở Tiêu Sơn.

Trịnh tổng cũng tham gia hôn lễ, Ôn Noãn xin nghỉ với ông ta ngay tại chỗ, sau đó cũng không về Thượng Hải, đi thẳng sang bên này với Hướng Đồ Nam.

Cô bỏ di động sang một bên, bất lực mà thở dài: "Thật nhàm chán."

Hướng Đồ Nam rất bình tĩnh: "Quen rồi sẽ tốt thôi. Nếu đều là thật, chị dâu cũng sinh được cả đội bóng rồi."

Ôn Noãn phụt cười, người chui vào trong chăn, thỏa mãn mà ôm chăn: "Anh bận của anh đi, không cần phải để ý đến em."

Hướng Đồ Nam lại sờ soạng cái trán của cô, không phát sốt, nhưng giọng còn khàn, người cũng tiều tụy đi không ít.

Nhớ khi anh vừa trở về, Ôn Noãn cũng đang bị cảm.

Anh ngồi lên mép giường, vuốt ve khuôn mặt cô: "Muốn đi khám chút không, sao cứ hay bị cảm như vậy?"

Ôn Noãn cọ cọ vào lòng bàn tay anh: "Không cần đâu. Chắc lần trước do bận quá ấy, nên sức đề kháng mới suy giảm. Thật mà, anh đừng lo cho em, đi bận việc của anh đi. Em muốn ngủ một giấc trước đã."

Anh gật đầu, rồi vẫn chưa rời đi, chỉ yên lặng mà ngồi ở mép giường, chờ mãi đến khi đến Ôn Noãn đã đi vào giấc ngủ, hôn khẽ lên trán cô, rồi mới lặng lẽ mang ra cửa rời đi.

--

Hướng Đồ Nam trở lại văn phòng, Vương tổng theo sau đi vào.

"Còn tưởng rằng anh Hướng muốn nghỉ ngơi mấy ngày chứ, không ngờ nhanh như vậy đã trở về nhà máy rồi." Đã khá thân thuộc với nhau, Vương tổng bây giờ cũng đã dám trêu đùa một chút với Hướng Đồ Nam.

Hướng Đồ Nam chỉ vào chiếc ghế đối diện, ý bảo ông ta ngồi xuống, cười nói: "Là anh trai tôi kết hôn, cũng không phải tôi. Đợi đến khi tôi kết hôn, ít nhất phải nghỉ một tháng."

Vương tổng cười đến rất ái muội: "Chỉ sợ rằng là anh Hướng cũng có chuyện tốt sắp đến ấy nhỉ?"

Hướng Đồ Nam biết rõ còn cố ý hỏi: "Nói vậy là sao?"

Vẻ mặt của Vương tổng kiểu "Anh đừng giả vờ nữa, tất cả chúng tôi đều đã biết rồi": "Tôi có phải là nên chúc mừng anh Hướng, sắp làm bố rồi nhỉ?"

Hướng Đồ Nam dùng tay chống cằm, vẻ mặt bất lực mà xua tay: "Tôi thật sợ cánh truyền thông. Tôi lại cũng hy vọng là có chuyện như vậy, đáng tiếc bạn gái tôi chỉ không cẩn thận bị cảm lạnh thôi."

Vương tổng nửa tin nửa ngờ, nhưng Hướng Đồ Nam đã bắt đầu nói vào chuyện công việc, không để ông ta có cơ hội tiếp tục hóng chuyện.

--

Ôn Noãn ngủ một giấc cực kỳ an ổn.

Mấy năm nay, thần kinh cô thường xuyên căng chặt, bất cứ lúc nào cũng chưa từng thật sự thả lỏng. Nhưng ấy vậy mà hôm nay ở chỗ này, dứt bỏ đi chuyện công việc, lần đầu tiên ngủ một giấc bình yên như vậy.

Cô nằm trêи giường một lúc, tỉnh táo lại một chút, lúc này mới ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng bếp, dì nấu cơm đang chuẩn bị cơm tối.

Ôn Noãn đi đến, nhẹ giọng hỏi: "Có cần giúp không ạ?"

Đối phương giật mình. Quay đầu lại, thấy là bạn gái của anh Hướng đến lúc trưa, vội lắc đầu nguầy nguậy: "Không cần đâu."

Khóe miệng Ôn Noãn mang theo ý cười, chậm rãi xắn tay áo.

"Nấu cho anh Hướng ăn sao ạ? Để cháu làm cho. Đừng sợ, cháu sẽ giải thích với anh ấy."

Dì nấu cơm trong sự ngạc nhiên mà bị bắt giao lại "Chủ quyền".

Dì nấu cơm đương nhiên không biết Ôn Noãn giờ phút này đang suy nghĩ điều gì, trêи thực tế ngay cả bản thân cô cũng không biết mình vì sao nghĩ như vậy.

Chỉ là, vào lúc vừa tỉnh dậy, ngay khi cô đang mở to mắt kia, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một ít suy nghĩ mà trước kia chưa từng có.

Một ít suy nghĩ khiến cô rất thoải mái.

Cảm giác giống như người đổ mồ hôi sau khi phát sốt, bỗng nhiên cả người nhẹ nhàng hơn.

Có một số thứ vẫn luôn đè nặng trong lòng cô, cô cảm thấy rất quan trọng, dường như ở một khắc ấy, đã trở nên cũng không quan trọng mấy.

--

Đây là lần đầu tiên Hướng Đồ Nam ngóng trông tan tầm như vậy, ngóng trông mau chóng trở về ký túc xá của mình ở đây.

Cánh cửa căn phòng kia của anh vừa mở ra, người mà anh luôn nhớ thương đã đứng ở cạnh cửa, mỉm cười chào đón anh trở về.

"Dậy lúc nào đấy?" Anh đi vào cửa, việc đầu tiên là đi sờ trán cô.

Nhiệt độ rất bình thường.

Ôn Noãn cười nhào tới, ôm chặt lấy anh.

"Buổi tối có phải tăng ca không?"

"Có chút việc."

Cô ôm anh càng chặt hơn, như koala bám trêи người anh, theo anh đi vào.

"Vậy mau ăn tối thôi." Dán vào bên tai anh, nhỏ giọng nói, "Em làm đấy, anh nếm thử xem."

Anh lập tức nhíu mày: "Dì đâu?"

"Bị em đuổi khỏi phòng bếp rồi. Anh đừng trách dì ấy."

Ngẫm lại cũng chỉ có thể như thế.

Anh dừng lại bước chân, vẻ mặt bất lực, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ im lặng mà xoa đầu cô.

"Lần sau đừng như vậy."

Ôn Noãn cắn môi cười, lại ôm lấy anh từ phía sau lần nữa, làm lơ vẻ mặt xấu hổ của dì nấu cơm, dùng khuôn mặt cọ cọ sau lưng anh, thì thào nói một câu.

Toàn thân Hướng Đồ Nướng bỗng dưng cứng đờ ở đó.

Anh xoay người trong vòng tay cô, ngây ngẩn mà nhìn cô, như nói mớ nhẹ giọng hỏi: "Noãn Noãn, em vừa nói gì?"

Ôn Noãn đón ánh mắt anh, trong mắt tràn đầy ý cười, còn có một chút ngượng ngùng.

"Em nói là, Hướng Đồ Nam, chúng ta sinh con đi."

tan

18/07/2021

Bạn đang đọc Hướng Noãn của Thường Duy Hoan

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!