Chương 47: Vụ Lý Mê Trận
Tiêu Nguyên Tư giơ trận đồ kia lên nhìn mười mấy giây, lắc lắc đầu nói:
"Ta còn cho là đồ chơi gì mới mẻ, chỉ là một bộ Vụ Lý Mê Trận đổi một cái danh tự khác mà thôi."
Thu trận đồ trong tay lại, đưa cho Lý Hạng Bình, Tiêu Nguyên Tư tiếp tục nói:
"Mặc dù nói về giao đấu thì ta không hiểu nhiều lắm, nhưng trận đồ này cũng quá mức đơn giản, chỉ lừa gạt được một vài tu sĩ Thai Tức cảnh mà thôi, tu sĩ tu thành Ngọc Kinh Luân đều có thể toàn thân trở ra, nếu như gặp phải tu sĩ luyện khí, phá trận cướp cờ cũng rất nhẹ nhàng."
"Lý gia ta một nghèo hai trắng, có pháp trận này cũng có thể an tâm hơn một chút."
Lý Hạng Bình chắp tay, cười khổ nói.
Tiêu Nguyên Tư nhìn Lý Hạng Bình cũng chỉ mới tu thành Thừa Minh Luân cùng với Lý Thông Nhai tu thành Chu Hành Luân trước mắt, không khỏi bật cười nói:
"Đối với các ngươi đúng là lựa chọn tốt."
Nhẹ nhàng vỗ cẩm nang, trong tay Tiêu Nguyên Tư lập tức có thêm sáu cái tiểu kỳ ( lá cờ), trên thân tiểu kỳ xanh trắng này vẽ từng chú văn huyền ảo, thân cán màu nâu đỏ, nhìn qua bề ngoài không có gì khác biệt.
"Đây là trận kỳ lúc ta tu Ngọc Kinh Luân đã dùng, thân kỳ dùng da cá vân trắng, cột kỳ dùng gỗ đỏ, đối với Thai Tức cảnh có thể xem như bảo vật, cùng với trận pháp này của ngươi cũng coi như phù hợp."
"Bây giờ ta cũng không cần dùng tới kỳ trận này nữa, để lại nơi đây cho các ngươi bày bố Vụ Lý Mê Trận, sau này nếu như các ngươi tìm được trận đồ tốt hơn cũng có thể dùng kỳ trận này để bố trí."
Tiêu Nguyên Tư cười cười, phất tay ra hiệu bọn người Lý Hạng Bình và Lý Thông Nhai không cần nói cảm tạ, mở miệng nói:
"Mười hai linh thạch."
Lý Hạng Bình lập tức yên lặng, ngượng ngùng cười nói:
"Không biết linh thạch này. . ."
"Các ngươi không có linh thạch?"
Tiêu Nguyên Tư lập tức trì trệ, mở miệng giải thích:
"Linh thạch đối với tu tiên giả giống như hoàng kim bạch ngân đối với phàm nhân, ở phường thị hay cửa hàng bình thường đều lấy linh thạch để kết toán, các gia tộc lớn một chút thì lúc nộp cống phẩm cũng cần linh thạch."
Lý Hạng Bình nghe thấy lời này trong lòng hơi động, vội vàng dò hỏi:
"Không biết Bạch Nguyên Quả và linh đạo kia có thể đổi được bao nhiêu linh thạch?"
"Nếu có hai vật này làm thế chấp. . ."
Tiêu Nguyên Tư sờ lên cằm, ngẫm nghĩ một hồi, đáp lời:
"Mười Bạch Nguyên Quả có thể đổi được một viên linh thạch, linh đạo thì cần một trăm cân mới đổi được một viên."
Hai người Lý Hạng Bình và Lý Thông Nhai lập tức im lặng, trong lòng thầm nghĩ:
"Một trăm cân linh đạo có thể khiến cho tu sĩ Vạn gia phái tới nhà ta thuê ruộng trồng lúa, mười hai viên linh thạch này là trọn vẹn một ngàn hai trăm cân linh đạo! Sợ là lấy cả Lý gia ta ra đi cũng không được giá tiền này."
Thấy hai người Lý Thông Nhai cúi đầu không nói, Tiêu Nguyên Tư lập tức hiểu ý, nói khẽ:
"Thôi được rồi, cái Mê Chướng Trận này của ngươi coi như đổi cho ta, đổi thành hai khối linh thạch, còn lại trước cứ ghi trên sổ sách, đợi khi nhà ngươi góp đủ thì để cho sư huynh đệ thu cống phẩm ở Lê Hạ quận lại đưa tới Thanh Tuệ phong."
Lý Hạng Bình cười khổ một tiếng, khom người nói tạ ơn, liền thấy Tiêu Nguyên Tư bấm pháp quyết, sáu trận kỳ trong tay nhao nhao bắt đầu trôi nổi.
"Lấy!"
Tiêu Nguyên Tư nhẹ nhàng nâng lên một chút, năm cái trong số sáu cái trận kỳ nối tiếp tạo thành đuôi lửa màu trắng nhạt đằng không bay lên, giống như có ý thức đồng thời phân tán ra, đâm vào bên trong rừng trúc dưới chân núi.
Chỉ một thoáng chân núi có đầy mây mù, từng tầng từng tầng sương mù màu xám nặng nề tràn ngập bay ra, triệt để bao phủ Lê Kính Sơn.
Không bao lâu, sương mù màu xám dần dần nhạt đi, từ xa nhìn lại đám người trên núi cũng đã biến mất, cả ngọn núi giờ khắc này phảng phất như ngừng lại, đã không còn bất kỳ biến hóa nào.
"Được rồi! Ta đã giúp các ngươi bày trí Vụ Lý Mê Trận, so với Mê Chướng Trận kia tốt hơn một chút."
Tiêu Nguyên Tư vừa thu tay lại, lấy một cây trận kỳ cuối cùng trong tay cắm xuống trên mặt đất, lập tức hiện ra một cái trận nhãn lớn bằng bàn tay, chia làm hai tầng trong ngoài, lóe ra bạch quang nhàn nhạt.
"Trận nhãn này chia làm mắt trận bên trong và bên ngoài, nếu như mắt bên ngoài trận lóe sáng nghĩa là có người từ chân núi xông vào trận, nếu như bên trong lóe sáng nghĩa là người kia đã phá trận đi vào bên trong."
Tiêu Nguyên Tư phủi tay, chỉ vào trận nhãn giải thích cho mấy người:
"Nếu như các ngươi tu thành Ngọc Kinh Luân, dùng linh thức luyện hóa trận nhãn sẽ có thể tự nhiên điều khiển trận pháp, trước mắt tu vi cao nhất chỉ có Chu Hành Luân, chỉ có thể nhỏ máu từ đầu ngón tay xuống trên trận nhãn của trận kỳ này, trận pháp sẽ có thể nhận biết được các ngươi."
"Đa tạ tiên sư!"
Hai người Lý Thông Nhai và Lý Hạng Bình vội vàng nhỏ máu tươi lên, trận nhãn lấp lóe một trận, hai người chợt cảm thấy ẩn ẩn có chút liên hệ với trận nhãn này.
Thấy tràng cảnh thần dị này, Lý Hạng Bình vốn dĩ bởi vì phải chịu món nợ mà tâm tình nặng nề cũng tốt lên rất nhiều, âm thầm suy nghĩ nói:
"Vụ Lý Mê Trận này so với dự đoán còn tốt hơn nhiều, có thể ẩn nấp sơn môn, lại có thể ngăn cản phàm nhân thăm dò, trận kỳ này cũng có thể dùng đi dùng lại, mười linh thạch kia cũng coi như đáng giá."
"Đợi cho tiểu bối lớn lên, linh điền bên trong thôn cũng có thể sử dụng, chỉ còn mấy năm, sơn môn này là quan trọng nhất! Nhất là cái gương kia. . ."
Tiêu Nguyên Tư thu lại pháp thuật, cười hỏi:
"Các ngươi còn có nghi hoặc?"
Thấy mọi người liên tục lắc đầu, Tiêu Nguyên Tư cười một tiếng, thấp giọng nói:
"Vậy ta sẽ đi vào trong núi một chuyến, giết một vài yêu vật, hái chút linh dược, bình minh ngày mai sẽ trở về luyện đan."
"Cung tiễn tiên sư!"
Bọn người Lý Hạng Bình vội vàng nói, nhìn Tiêu Nguyên Tư gọi ra một cái phi toa, giẫm lên đó lăng không mà đi.