Chương 56. Yêu Quái Tới
Mắt thấy ánh lửa trước mặt chớp động, bỗng nhiên bừng tỉnh từ bên trong hồi ức, Trần Nhị Ngưu đẩy thứ tử Trần Cầu Thủy đến đây làm việc, giơ bó đuốc lên, nhìn thi thể đẫm máu ngã trên mặt đất sọ não trống không, lệ rơi đầy mặt, cắn răng nghiến lợi mở miệng nói:
"Đây là ai?"
"Lão Diệp đầu thôn."
Trần Cầu Thủy nhìn thấy nước mắt trên mặt phụ thân, trong lòng lo sợ bất an, thấp giọng đáp lời.
"Đi gọi người toàn thôn đến đây, đốt đống lửa, cầm đao côn."
Trần Nhị Ngưu trầm thấp phân phó một câu, đã thấy một thôn đinh từ trước cửa thôn vội vội vàng vàng đến đây, thấy hắn liền mở miệng nói:
"Trần chưởng sự, Trần chưởng sự! Gia chủ đến hỏi Lê Xuyên khẩu có dị dạng gì không?"
Trần Nhị Ngưu lập tức sững sờ, trong lòng hoảng hốt, nghi ngờ đầy trong lòng, suy nghĩ nói:
"Từ Lê Xuyên đến Lê Kính nào có tốc độ nhanh như vậy! Nếu như có nhãn tuyến bên trong thôn mật báo thì cũng không thể nhanh đến mức đến ngay lúc này như vậy, sợ là người trong thôn này vừa mới chết, gia chủ bên kia đã biết được, hẳn là có chút thủ đoạn đối phó với yêu vật kia."
Lông mày nhíu chặt lập tức buông lỏng, trong lòng Trần Nhị Ngưu dễ chịu hơn không ít, cao giọng trả lời:
"Bên trong thôn sợ là có yêu vật tác quái, đã phái người đi báo cho gia chủ!"
Lý Hạng Bình yên lặng nhìn qua cái gương màu nâu xanh trên đài, mặt kính phá thành từng mảnh nhỏ kia giống như thoáng khôi phục một ít so với lúc hắn nhặt lên, nhưng vẫn là một bộ dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá toái, hào quang nhàn nhạt màu trắng bạc từ trong mặt kính tản ra, nhìn qua có chút mộng ảo.
"Người kia đã đi bao lâu."
"Đã đi được một khắc đồng hồ."
Lý Thông Nhai có chút lo lắng nhìn qua ngoài cửa sổ, buông mộc giản trong tay xuống, lại mở miệng nói:
"Chúng ta nên đi ra, sợ những người kia không gặp được chúng ta sẽ phá hư quy củ kéo tới hậu viện này."
"Đi!"
Lý Hạng Bình nhìn Lý Huyền Tuyên đang ngồi xếp bằng một chút, trầm giọng nói.
Mới ra khỏi hậu viện liền gặp Lý Diệp Sinh đang xoay quanh trong viện giống như kiến bò trên chảo nóng, nhìn thấy hai người Lý Thông Nhai lập tức hai mắt tỏa sáng, vội vàng nói:
"Lê Xuyên khẩu phái người đến, nói là có người bị đào tuỷ não!"
"Đào tuỷ não?"
Lý Hạng Bình ngẩn người, nhìn qua Lý Thông Nhai mở miệng nói:
"Sợ là có yêu vật."
"Không sai."
Lý Thông Nhai ngưng trọng gật đầu, ngẫm nghĩ mấy giây, trầm giọng nói:
"Yêu vật kia đào tuỷ não xong liền thối lui, xác nhận là vẫn sợ con người, tu vi sẽ không quá cao, nhất định vẫn còn là Thai Tức cảnh, nếu như là Luyện Khí kỳ thì hẳn đã có thể giết sạch người toàn thôn sau đó ẩn vào sương mù mà đi rồi."
"Ta đi xem một chút!"
Lý Hạng Bình trầm tư mấy giây, khẽ nhíu lông mày, mở miệng nói với Lý Diệp Sinh:
"Gọi tráng đinh trong thôn, mang theo vũ khí."
"Vâng!"
Lý Diệp Sinh ứng tiếng vội vàng đi xuống, thấy Lý Diệp Sinh đi xa, Lý Thông Nhai mới cau mày mở miệng nói:
"Không biết yêu vật kia sâu cạn thế nào, ngươi và ta không nên đi."
"Hôm nay nếu như không đi, uy vọng của Lý gia ta vất vả dựng lên trong chư thôn liền hoàn toàn tan mất, ta không thể không đi!"
"Nhị ca ngươi trông coi ở trên núi, ta đi đến đó tìm hiểu một phen, ngươi biết tính tình của ta, sẽ không mạo hiểm."
"Coi như xảy ra chuyện, Lý gia ta tốt xấu vẫn còn có ngươi ở đây, cùng lắm thì từ bỏ Lê Xuyên khẩu, cầu viện trong tông là được."
Nói xong, Lý Hạng Bình gật gật đầu với Lý Thông Nhai, lấy được cung tiễn, khoác áo khoác, vội vội vàng vàng xuống núi.
Vạn Thiên Thương ở Lê Xuyên khẩu đã hơn nửa năm, ngày ngày thâm cư không ra ngoài, mắt thấy từng mầm linh đạo màu xanh biếc nảy nở, trong lòng rất vui vẻ, làm Linh Vũ thuật trong đêm đối với linh điền trong viện, đang khoanh chân điều tức, loáng thoáng nghe thấy ngoài viện có tiếng người sôi trào.
Hắn không khỏi giương mắt nhìn một cái, thấy bên trong bóng đêm âm u ngoài viện ánh lửa chớp động, giống như có người giơ bó đuốc chạy tới, trong lòng lập tức trầm xuống, mở cửa sân nhìn ra ngoài.
Nhìn thấy một đứa bé giơ bó đuốc vội vàng chạy tới, Vạn Thiên Thương vội vàng lên tiếng nói:
“Nhóc kia! Xảy ra chuyện gì!"
"Đại nhân! Lão Diệp đầu thôn chết rồi, nói là yêu quái tới, gọi tất cả người trong thôn đi qua."
Đứa bé kia vội vàng dừng bước, giơ bó đuốc, lo lắng bất an nhìn qua Vạn Thiên Thương, thấy tiên nhân hơn nửa năm không ra khỏi cửa viện này nhíu mày, đi ra phía ngoài viện nửa bước lại thu hồi.
"Hết lần này tới lần khác đều là Lê Xuyên khẩu không may gặp yêu vật! Linh đạo này chỉ mới trồng xuống được hơn nửa năm, vạn vạn không thể xảy ra chuyện."
Vạn Thiên Thương muốn đi tìm Lý Thông Nhai kia nhưng lại sợ yêu vật dòm ngó linh đạo trong vườn, dưới tình cảnh lưỡng nan đành phải ngồi xổm người xuống gọi đứa bé kia:
"Ngươi đi gọi Trần Nhị Ngưu tới."
“Vâng!"
Đứa bé kia đứng dậy, hai người liền nhìn thấy trong rừng ánh lửa chớp động, một đám người vây quanh Trần Nhị Ngưu xông ra.
"Tiên sư! Phải làm sao mới ổn đây!"
Trần Nhị Ngưu đầu đầy mồ hôi, gia chủ còn chưa tới, bên trong thôn đã chết mất hai thôn đinh, đều là bị đào tuỷ não, tử tướng thê thảm, Trần Nhị Ngưu hắn vừa giật mình vừa giận, giống như kiến bò trên chảo nóng gấp đến độ xoay quanh.
"Nhưng có người nào nhìn thấy yêu vật này không?"
Vạn Thiên Thương nhìn qua Trần Nhị Ngưu đầu đầy mồ hôi, xụ mặt trầm giọng nói.
"Chưa từng, người chết chỉ có thể hô một tiếng, ngay cả kêu rên cũng chưa từng phát ra âm thanh!"
Nghe thấy lời này, Vạn Thiên Thương lập tức đánh trống lui quân, Vạn Thiên Thương hắn mới chỉ là một tu sĩ Huyền Cảnh Luân đỉnh phong, ở đâu ra thực lực để đối phó loại yêu vật tới lui như gió này, thầm cười khổ nói:
"Lý Thông Nhai a Lý Thông Nhai, con mẹ nó, ngươi đang ở nơi nào rồi!"
"Vạn huynh!"
Vạn Thiên Thương dừng mấy giây, vừa muốn mở miệng, một tiếng hét to từ xa tới gần ngắt lời hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy thanh niên cả người khoác Đằng Giáp, cầm khí vũ trường cung trong tay hiên ngang nhanh chân chạy đến, đang lộ ra răng trắng cười với hắn.
"Thiếu tộc trưởng!"