Chương 59. Khó Khăn
"Ngao —— "
Yêu vật kia nhẹ nhàng uốn éo eo, tránh khỏi đằng tiên, hai bước liền kéo dài khoảng cách với Vạn Tiêu Hoa, sau đó nhắm vào Vạn Tiêu Hoa tấn công đến.
Ác phong đập vào mặt, Vạn Tiêu Hoa lại trấn định tự nhiên, trong tay vừa bấm pháp quyết, một đạo tiểu thuẫn màu bạch ngọc trống rỗng hiển hiện, mặc dù một kích của yêu vật đã phát nát tiểu thuẫn nhưng cũng giúp Vạn Tiêu Hoa kéo dài khoảng cách.
Yêu vật kia nhẹ nhàng đạp mạnh trên mặt đất, một lần nữa tấn công về hướng Vạn Tiêu Hoa, hai mắt Vạn Tiêu Hoa tỏa sáng thầm nghĩ:
"Cơ hội tốt!"
Đằng tiên trong tay lập tức đại phóng ra ánh sáng trắng, hướng về phía eo sói đánh tới, yêu vật kia lại không trốn không né, bên trong con ngươi hiện lên một tia giảo hoạt, mõm sói mở lớn, trên cổ rung động theo từng hơi thở, lao đến mặt Vạn Tiêu Hoa.
"Hỏng bét! Súc sinh thật là giảo hoạt!"
Vạn Tiêu Hoa thầm mắng một tiếng, không thể không buông lỏng đằng tiên trong tay, lập tức lui về phía sau.
Yêu vật kia cứ thế mà ăn một roi của Vạn Tiêu Hoa, cũng là gầm nhẹ một trận, dùng móng vuốt bới đào đằng tiên trên mặt đất, giẫm lên đằng tiên nhìn qua Vạn Tiêu Hoa, con mắt màu xanh lục lạnh lùng nhìn hắn.
"Yêu vật thật là giảo hoạt. . ."
Vạn Tiêu Hoa nhìn qua con cự lang màu xám bạc, nhếch miệng lên lộ ra một nụ cười khổ sở, Vạn gia hắn và Đại Lê sơn không giáp giới, cũng ít có kinh nghiệm đối địch với yêu vật chứ đừng nói chi là loại yêu vật Ngọc Kinh Luân này.
Yêu vật kia sau khi vung một trảo, vùi đằng tiên kia vào bên trong tuyết, giẫm lên tuyết nông chạy tới phía Vạn Tiêu Hoa, hắn vội vàng bấm niệm pháp quyết thi pháp, tiểu thuẫn màu bạch ngọc lại lần nữa hiện lên ở trước người.
Giữa bốn chân yêu vật bốc lên hắc khí, đằng không mà lên, một kích đánh cho tiểu thuẫn màu bạch ngọc kia vỡ nát, mõm sói hướng về phía cổ Vạn Tiêu Hoa táp tới.
Trong tiểu viện trên đỉnh Lê Kính sơn, một mặt gương màu nâu xanh đang sáng rực đặt vào ánh sáng trắng, ánh trăng màu trắng giống như nước sôi trào phun từ bên trong mặt kính.
Lúc bọn người Vạn Tiêu Hoa, Lý Hạng Bình xuất hiện liền tiến vào phạm vi thần thức của hắn, Thái Âm Huyền Quang bên trong kính đã kích động, Lục Giang Tiên đè nén xúc động muốn ra tay, muốn xem thử tu tiên giả Ngọc Kinh Luân này còn có át chủ bài nào.
"Hình như... chẳng ra sao cả?"
Nhìn Vạn Tiêu Hoa rơi vào thế thất bại, ngàn cân treo sợi tóc, cứ thế mà bị yêu vật kia bức ra một đạo phù lục màu lam nhạt, lao nhanh về phía cái thủy ngục dưới chân Lê Kính sơn, Lục Giang Tiên cũng không còn tâm tư xem trò vui, yên lặng xuất ra pháp quyết, âm thầm nói:
"Trước tiên lấy cái này thăm dò sâu cạn của yêu vật!"
Tâm niệm Lục Giang Tiên vừa động, mười hai đạo phù triện bên cạnh mặt kính dần dần lóe sáng, ánh trăng màu ngà sữa ôm lấy cái gương màu nâu xanh từ trên bệ đá chậm rãi lơ lửng bay lên, điều chỉnh góc độ một chút.
"Cha..."
Trong ánh mắt khiếp sợ của Lý Thông Nhai và Lý Mộc Điền, ánh trăng màu trắng bỗng nhiên phun ra ngoài, đánh nát cửa sổ phòng nhỏ, giống như một tia sao băng sáng chói phá không vụt đi, để lại đá vụn và ngói xám tản mát đầy mặt đất.
Thái Âm Huyền Quang phát xạ xong, lúc này mặt gương màu nâu xanh mới chậm rãi kết thúc, tán đi ánh trăng màu trắng, lại lần nữa rơi xuống trên bệ đá.
Nhìn đống ngói vỡ và tro bụi, trong chốc lát Lý Thông Nhai cũng không biết nên có cảm tưởng gì, Lý Mộc Điền bị tro bụi sặc phải ho khan hai tiếng, phất phất tay nói với hắn:
"Hơn phân nửa là có quan hệ với yêu vật kia... Mau đi xem đệ đệ ngươi thế nào rồi!"
Lúc này Lý Thông Nhai mới giống như bừng tỉnh từ trong mộng, co cẳng chạy, trong lòng ám đạo suy nghĩ:
"Còn có thể thế nào nữa? Thanh thế lớn như vậy, đừng nói là yêu vật Thai Tức cảnh, sợ là yêu vật Luyện Khí kỳ cũng bị đánh thành đống thịt."
Trên đùi Vạn Tiêu Hoa gia trì thêm một đạo Thần Hành Thuật, lao nhanh về phương hướng Lê Kinh sơn mà Lý Hạng Bình vừa nói lúc trước, trong lòng lại hối tiếc không thôi:
"Lần này xem như thua thiệt lớn, một tấm phù thủy ngục, lại đi thêm nửa khối linh thạch."
Bên tai có gió lớn gào thét đánh tới, linh thức Vạn Tiêu Hoa quét qua, phía sau đã hiện ra một cái tiểu thuẫn màu trắng, mượn lực phản của một kích để lần nữa kéo dài khoảng cách với yêu vật kia.
"Cái này. . ."
Vạn Tiêu Hoa nhìn qua ngọn núi phía trước, vốn định tính toán khoảng cách một chút, nhưng không ngờ lại thấy phía trên đỉnh núi kia bỗng nhiên dâng lên một đạo ánh sáng trắng sáng chói, ngoặt một cái trên không trung, kéo ra một cái đuôi lửa thật dài lao đến phía Vạn Tiêu Hoa hắn.
"Ta xxx mẹ nó..."
Vạn Tiêu Hoa suýt chút nữa phun ra một ngụm máu to, vội vàng nghiêng người tránh né, vệt trắng kia lại không thèm quan tâm mà vượt qua hắn.
Hắn bị dọa đến mức một hơi ngồi ngay tại đó, nhìn đạo ánh sáng trắng này lướt qua trên cổ yêu vật kia, nhẹ nhàng linh hoạt giống như là cắt nát một tờ giấy mỏng, lưu lại một bộ xác sói không đầu đang nhảy lên thật cao.
"Oanh!"
Thi thể cự lang chán nản ngã xuống đất, vệt trắng sau lưng nó tiếp tục phá qua một mảnh đại thụ, biến mất ở phương xa, chấn động khiến cho toàn bộ tuyết đọng trong rừng rậm cùng nhau rơi xuống đất, gần như vùi Vạn Tiêu Hoa hắn vùi trong tuyết.
"Khụ khụ khụ."
Vạn Tiêu Hoa chật vật không chịu nổi phun ra mấy ngụm tuyết dính đầy tro bụi, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm thi thể yêu vật giống như ngọn núi nhỏ kia.
"Gia chủ, gia chủ? !"
Tiếng hô hoán của Vạn Thiên Thương từ xa tới gần, hắn vội vội vàng vàng ôm lấy Vạn Tiêu Hoa từ trong tuyết, liên thanh hỏi:
"Gia chủ! Ngươi sao rồi!"
Vạn Tiêu Hoa lăng lăng nhìn qua Vạn Thiên Thương, trong miệng tự lẩm bẩm:
"Dùng đao mổ trâu giết gà sao..."