Chương 65. Ăn Tiệc
Lý Xích Kính vội vàng lắc đầu, đáp lời:
"Trong nhà sai người đưa đan dược tới, trên đỉnh có đầy đủ mọi thứ, nhất thời cũng không dùng tới linh thạch, để tu luyện lại quá mức xa xỉ, không bằng mang về trong nhà phụ cấp gia dụng."
"Thì ra là thế, lòng thành tâm khó mà có được."
Ninh Uyển nghe vậy không khỏi mềm nhũn trong lòng, cũng có thêm mấy phần hảo cảm đối với nam hài này, mở miệng cười nói:
"Ta nhất định sẽ đưa đến tay họ."
…
Xuân hàn se lạnh, Ngô lão hán khoác lên áo bông ngồi trên chiếc ghế màu vàng xám thở phì phò, một ngọn cờ treo trước quán rượu bên đường đang theo gió lạnh bay múa trên cao giống như đầu cá chạch rồi sau đó vô lực rủ xuống.
"Hôm nay hẳn là có rất nhiều sinh ý."
Phía nam Việt quốc, khí hậu nóng ướt, mùa đông không thường có tuyết, trận tuyết lớn năm ngoái càng là hiếm thấy, tuyết lớn ép tới khiến cho toàn bộ xe ngựa trên Cổ Lê đạo không di chuyển được, ròng rã một mùa đông Ngô lão hán mới tiếp đãi được ba nhóm khách nhân, bây giờ xuân tới tuyết tan, lại có tám phần lãnh ý, chính là thời điểm tốt để uống rượu.
Ngô lão Hán dựa trên chiếc ghế gỗ lười biếng thở dài, cái ghế rách dưới thân kẽo kẹt kẽo kẹt một trận, híp híp mắt, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy một trận bụi màu vàng dâng lên trên đường nhỏ phương xa.
Hắn vội vàng đứng lên, khập khiễng đi đến trước cửa, cất giọng nói:
"Ăn mặn —— rượu ——, dê —— thịt —— "
Thấy xe ngựa kia chậm rãi dừng lại phía trước, Ngô lão hán vội vàng mở miệng nói:
"Lão gia phía trước, tiểu điếm có chút món ăn và rượu, thức nhắm chua cay cũng sướng miệng. . ."
Nhìn thấy màn xe nhếch lên, hai nam tử khoác lông đi xuống.
Nam tử cầm đầu nhìn không đến mười bảy tuổi, anh tư toả sáng, trong tay cầm theo một thanh trường đao, trên mặt còn có một chút vẻ non nớt, cười nhẹ nhàng nhìn qua tửu quán.
Nam tử sau lưng nhìn qua thì hai lăm hai sáu, bên hông treo bảo kiếm, tướng mạo cũng coi như thanh tú, hai mắt sáng ngời có thần, cảnh giác nhìn qua Ngô lão hán.
"Xem ra là trưởng bối đi theo chăm sóc hậu bối, người thanh niên này nhìn qua có chút kinh nghiệm giang hồ, cực kỳ cảnh giác, lại nhìn bảo kiếm này hẳn là hai người con cháu thế gia nhà giàu, hôm nay có tiền rồi!"
Ngô lão hán lập tức so đo, nịnh nọt cười cười, mở miệng nói:
"Mời hai vị vào trong, đặc sắc của bản điếm thế nhưng là có Tuyết Hoa Huân Tửu trên cả mỹ vị."
Nói xong quay đầu cao giọng nói:
"Khách tới —— "
Hai người đến bên cạnh bàn ngồi xuống, trên lầu có hai người hán tử chạy xuống rầm rầm, khom lưng cười lấy lòng, đứng sau lưng Ngô lão hán kia.
"Một bình Tuyết Hoa Tửu, thêm mấy món ăn."
Vạn Nguyên Khải vừa để trường đao trong tay xuống, thấy lão hán kia sai người xuống dưới làm, nhìn về phía Lý Thông Nhai vui tươi hớn hở giải thích nói:
"Đây là Tuyết Hoa Tửu, dùng thịt dê tinh thái mỏng, dùng rượu hảo hạng nấu nát, cắt nghiên thành cao; không dùng ống tủy dê, nung trong nồi, trộn lẫn vào thịt cao, thời điểm sử dụng thì lấy ra hâm rượu uống."
Vạn Nguyên Khải nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói:
"Năm năm trước ta và tộc huynh từng tới nơi đây, nếm thử một bình Tuyết Hoa Tửu lập tức kinh động như gặp thiên nhân, nhớ mãi không quên đến nay, ở trong nhà tới tới lui lui cứ như vậy ăn qua mấy loại đồ ăn bình thường, đã sớm phai nhạt rồi!"
Lý Thông Nhai trên đường loạng chà loạng choạng ngồi xe mấy ngày, ngày ngày ăn lương khô uống nước lạnh, nghe thấy lời này cũng thèm nhỏ dãi, không khỏi mong đợi.
Hai người hàn huyên vài câu, ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, mấy hán tử thân mặc áo bông trách trách hô hô ngồi xuống, cao giọng nói:
"Ngô lão hán, đưa rượu lên!"
"Ai, mấy vị đại gia tới rồi."
Ngô lão hán vội vàng cười nghênh đón, lần lượt bắt đầu nịnh nọt.
"Xuân hàn này thật sự khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, mấy ca ca Đông khẩu trông coi một đêm, chim cũng sắp đông lạnh rơi mất rồi! Tranh thủ lúc thay ca gia chủ đổi người, vội vàng đi lên uống mấy ngụm rượu."
Tráng hán cầm đầu mấy người lưng hùm vai gấu cười to nói, lại mở miệng nói tiếp:
"Mấy ngày nay không biết đã xảy ra chuyện gì, trên đường quản rất nghiêm, mấy thế gia trong quận đều phái người ra đường, ngay cả chim cũng không dám kêu một tiếng!"
"Đại Hổ, ngươi đây là không hiểu, cứ vài năm sẽ có một lần như vậy, mấy lần sẽ quen! Mấy thế gia trong quận gấp gáp, mấy ngày liền ổn."
Một thanh âm từ bàn bên vang lên, chậm rãi mở miệng.
Vạn Nguyên Khải lắng tai nghe một lúc, cười hì hì thấp giọng nói:
"Nơi đây gần Quan Vân phong, ta đoán chừng là những người này là gia đinh thế tục của Tiêu gia ."
Lý Thông Nhai gật gật đầu, trong lòng lập tức hiện ra bộ dáng Tiêu Nguyên Tư, trong lòng không khỏi có nhiều hơn mấy phần hảo cảm đối với bọn hán tử này.
Tiểu nhị bưng một bình rượu nóng lên, cũng có thêm mấy món ăn sáng cùng với một bát thịt dê tuyết trắng.
Vạn Nguyên Khải vội vàng cầm lấy muỗng nhỏ, nhẹ nhàng mọc một muỗng vào trong chén, cầm bầu rượu lên đổ vào miệng, rượu thấm xuống phía dưới lập tức tràn ngập ra một cỗ mùi hương thịt dê mê người.