Chương 74. Không Thể
Lý Xích Kính gật gật đầu, đáp lời:
"Sư huynh đã nói qua với ta, pháp quyết này thiếu một mạch gọi là Thái Âm Nguyệt Hoa, chỉ nghe Nguyệt Hồ phong có người có cơ duyên xảo hợp từng chiếm được."
"Ở Vọng Nguyệt Hồ."
Viên Thoan nhẹ giọng trả lời một câu, trên mặt lộ vẻ hâm mộ nói:
"Ba tông bảy môn của Việt quốc mấy trăm năm qua đoạt được năm đạo Thái Âm Nguyệt Hoa đều tới từ Vọng Nguyệt Hồ, hoặc là tiền nhân lột xác, hoặc là động phủ tàn trận, hoặc là bí cảnh truyền thừa. . ."
Lý Xích Kính lại ngơ ngác nhìn qua gối đầu trước mặt, trong lòng đột nhiên khẽ động, âm thầm suy đoán vô cùng sống động, đến bên miệng nhưng lại nuốt xuống.
"Sư tỷ, ta muốn về nhà một chuyến."
"Hả?"
"Các ca ca báo tin nói mấy năm nay thân thể phụ thân ngày càng sa sút, đệ tử. . . còn muốn gặp hắn nhiều thêm vài lần."
Viên Thoan kinh ngạc cúi thấp đầu, ngẫm nghĩ mấy giây đáp lời:
"Qua mấy tháng nữa ta sẽ đi Khuẩn Lâm Nguyên thu cống phẩm, Đại Lê sơn nằm ở phía tây Khuẩn Lâm Nguyên, vừa hay tiện đường đi đến đó một lần."
"Tốt, đa tạ sư tỷ ~ "
Lý Xích Kính cười cám ơn nàng, nằm xuống lặng yên suy nghĩ điều gì.
…
Lý Huyền Tuyên tu luyện một đêm, sáng sớm ra sân nhỏ làm Linh Vũ, dọc theo đường lát đá đi một đoạn, một bên các thôn dân khiêng cuốc cười chào hỏi với hắn, nhao nhao gọi hắn là "Tiểu Tiên sư".
Từ khi Lý gia nhặt được tấm gương đến nay đã hơn mười năm, các thôn dân bên trong cũng mới một đời lao lực, mọi người cũng dần dần quen thuộc với sự thống trị Lý gia. Người trong thôn sợ hãi chính là Lý Hạng Bình, kính chính là Lý Thông Nhai, thân chính là Lý Huyền Tuyên đã nhìn từ nhỏ đến lớn.
Gần như không có người thanh niên nào nhớ kỹ Lý Mộc Điền ẩn cư trên núi, ngoại trừ mấy chưởng sự thỉnh thoảng lên núi hồi báo trong lòng kính sợ thật sâu, chỉ còn lại các lão nhân tụ dưới mái hiên thảo luận chuyện cũ năm xưa mới có thể nhớ tới lão binh này.
Lý Huyền Tuyên đi một lát, đẩy cửa tiến vào sân nhỏ liền thấy một cái đài sơn mộc lớn cao cỡ nửa người, giống như một cái giường lớn bày biện trong sân, phía trên bày biện một ít cành cây thân cây vụn vặt lẻ tẻ, lá cây khô héo, lại dùng vụn đất và mảnh gỗ vụn để đặc biệt tạo ra mấy cái ổ nhỏ, nhìn qua có chút thú vị.
"Thẩm."
Hắn cười chắp tay với Liễu Nhu Huyến đứng ở bên bàn cẩn thận quan sát, dò hỏi:
"Tại sao trên núi không thấy hai vị thúc phụ."
"Thúc phụ ngươi có được Minh Thần Tán, lại lấy Xà Nguyên Đan trong nhà, bế quan đột phá Thai Tức tầng thứ năm Ngọc Kinh Luân rồi, chắc hẳn cũng sắp xuất quan."
Liễu Nhu Huyến khẽ cười một tiếng, buông vài miếng lá linh đạo trong tay xuống, sờ lên đầu Lý Huyền Tuyên, giải thích nói:
"Mấy linh điền trong làng đều đã sử dụng hết rồi, thúc phụ kia của ngươi liền muốn đi tới sát vách Mi Xích sơn tìm một chút, đã khảo sát được một vài linh điền."
"Thì ra là thế!"
Lý Huyền Tuyên gật gật đầu, đang muốn mở miệng lại nghe thấy cửa sân nhẹ nhàng gõ vang, ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi:
"Tộc đệ có ở trong viện không? Thiếu tộc trưởng có chút chuyện phân phó."
Lý Huyền Tuyên vội vàng mở cửa, thấy Lý Thu Dương và Lý Diệp Sinh ở ngoài viện, luôn miệng nói:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Vừa đi vừa nói."
Lý Thu Dương kéo tay của hắn, cáo lỗi với Liễu Nhu Huyến, đi theo Lý Diệp Sinh vội vàng đi lên trên núi.
"Thiếu tộc trưởng ở trên Mi Xích sơn gặp một vài điều dị thường liền gọi Diệp Sinh thúc đến gọi chúng ta, nghe nói trên núi kia có một trận pháp."
"Trận pháp? !"
Lý Huyền Tuyên lập tức trì trệ, kinh ngạc không thôi hỏi lại:
"Trên Mi Xích sơn cho tới bây giờ đều hoang phế, trận pháp này nói thế nào cũng đã mấy trăm năm rồi đi?"
"Hẳn là đúng vậy."
Lý Thu Dương nhẹ gật đầu, thấp giọng đáp:
"Tốt nhất là động phủ gì đó của tiên nhân để cho nhà chúng ta tìm kiếm được vài thứ."
Lý Huyền Tuyên rốt cuộc cũng chỉ mới tám chín tuổi, đuổi theo hai thanh niên vẫn có chút miễn cưỡng, cau mày bấm một cái Thần Hành Thuật, ánh sáng trắng bên trong bàn tay vỗ lên trên đùi, giúp cho mình dễ dàng đuổi theo bước chân của hai người kia, lúc này mới nói tiếp:
"Cũng phải cẩn thận xem có bố trí cạm bẫy gì không! Tiên sinh đã nói qua, không có đạo lý bánh từ trên trời rớt xuống."
Hai người đi một lát khoảng một canh giờ mới bò lên núi, liền thấy Lý Hạng Bình đang ngồi ở trên một tảng đá xanh lớn điều tức, nhìn thấy ba người đi lên liền cười nói:
"Các ngươi nhìn xem."
Nói xong đứng dậy, gỡ trường cung màu nâu xanh phía sau xuống, một cước giẫm ở trên tảng đá, rút mũi tên cài lên, kéo căng dây cung trắng óng ánh, híp mắt ngắm lấy dốc nhỏ cách đó không xa.
"Hưu!"
Một đạo bạch mang lập tức rời khỏi tay, chớp mắt liền rơi vào trên sườn núi kia, trên không trung lại nổi lên từng đạo gợn sóng, mũi tên kia giống như là đụng phải thứ gì đó, đinh đương phát ra một tiếng liền rơi trên mặt đất.
"Mũi tên bay rất nhanh."
Lý Thu Dương đầu tiên là khen một câu, lúc này mới nhìn qua kia dốc núi bắt đầu suy nghĩ.
"Cung này là pháp khí, ta gọi là Thanh Ô Cung."
Lý Hạng Bình cười một tiếng, nghiêm mặt nói:
"Dưới sườn núi chắc hẳn phải có một huyễn trận, có lẽ còn có một linh trận chuyên dụng để phòng ngự."
"Trận pháp này nhìn kiên cố khó phá vỡ, chỉ sợ đã vượt qua Thai Tức cảnh."
Lý Hạng Bình lại bắn ra hai mũi tên, thấy dáng vẻ pháp trận kia không nhúc nhích tí nào, khe khẽ thở dài.
"Thiếu tộc trưởng, Lý gia ta cũng không có trận đạo truyền thừa, phá trận đúng là không dễ, không bằng cùng với Vạn gia. . ."
Lý Thu Dương nhìn quanh một trận đi đi về về trên sườn núi mấy vòng, một chút môn đạo cũng không nhìn thấy, lập tức dò hỏi.
"Không thể."