Nàng vừa dứt lời, Lý Huyền Tuyên nãy giờ vẫn trầm ngâm không nói lên tiếng, thanh âm già nua hùng hậu:
“Trong nhà còn có một loại linh thủy, là do Tuấn ca nhi ra ngoài cùng ta đoạt được ở Hợp Lâm sơn mạch, gọi là 【Lam Lâm Hàn Thủy】, chỉ là trong sách cũng không viết là loại nào.”
Hắn lấy bình ngọc từ trong ngực ra, Lý Hi Trị nhìn lướt qua, sau đó trả bình ngọc lại:
“Hợp Thủy.”
Lý Huyền Tuyên có chút tiếc hận nói:
“Vốn ở trong dãy núi kia còn được một 【Thanh Nguyên Linh Thủy】, chỉ tiếc dùng để tu hành Đồng Thuật, đã dùng đi gần một nửa, còn chưa đủ một phần.”
Năm loại linh thủy đã có ba, Dương Tiêu Nhi ở một bên nhẹ nhàng tiến lên một bước, rốt cục mở miệng nói chuyện, nhẹ nhàng nói:
“Thiếp thân nơi đây còn có một loại linh thủy, là trong núi đã từng ban thưởng, bởi vì rất đặc thù, chậm chạp chưa dùng tới, liền mang theo bên người.”
Nàng lấy từ trong ngọc hoàn trên vũ y ra một vật, lại là một bình ngọc màu trắng bạc, đưa lên, ôn nhu nói:
“Đây là 【Bạch Vũ Bất Lạc】, thuộc Phủ Thủy trong ngũ thủy, Phủ Thủy thời cổ được gọi là Nhược Thủy, bây giờ là loại hiếm thấy trong ngũ thủy... Công dụng cũng ghi lại rất ít, nên vẫn luôn giữ trong tay.”
Lý Hi Trị dừng một chút, nhận lấy bình trắng từ trong tay nàng, đưa tới tay Lý Huyền Tuyên, mở miệng nói:
“Hồi tông ta tự tiếp tế cho Tiêu Nhi, cất trong nhà là được rồi.”
Lý Huyền Tuyên đành phải nói cảm tạ nhận lấy, hiểu rõ hai vợ chồng vốn không phân chia nhỏ nhặt như vậy, chỉ là trấn an hắn, tính toán trái phải, còn thiếu một loại linh thủy.
Lý Thanh Hồng mang những thứ này đều giao cho Lý Huyền Tuyên, mở miệng nói:
“Chờ chút, ta đi phường thị một chuyến, thu mua một đạo linh thủy trở về.”
Nàng là người có tính cách nhanh nhẹn, nói đi là đi, không chút dừng lại, cưỡi gió bay lên, nhanh chóng đi về hướng nam.
Mọi người đang trò chuyện, bảo Lý Thừa Liêu đi xuống chuẩn bị tế tự, Lý Nguyệt Tương nhướng mày nghe một hồi, phía dưới có một người đi lên.
Người này một thân áo bào đen, thần sắc âm trầm, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, lướt đi trên mặt đất, đến trước mặt nàng, quỳ một gối xuống.
“Tiểu thư... Trong nhà đã thu thập được tin tức, để thuộc hạ đưa lên.”
Lý Ô Sao hai tay dâng lên một ngọc giản, Lý Nguyệt Tương nhẹ nhàng tiếp nhận, đọc cẩn thận.
“Viên Phủ Nghiêu, hai mươi chín tuổi, Luyện Khí tiền kỳ, tu luyện chính là Thanh Tuyên nhất đạo, không biết là công pháp bậc nào...”
Nàng tiện tay lật qua lật lại, lướt qua phần lớn, chỉ cười một tiếng, hỏi:
“Còn có thanh mai trúc mã?”
Lý Ô Sao cúi đầu, đáp:
“Chỉ nghe người phía dưới nói, người này từng có qua lại với nữ tử Tống gia, lúc ấy Tống gia còn có tu sĩ Trúc Cơ... Mấy năm nay Tống gia xuống dốc, liền cắt đứt qua lại.”
“Ta biết rồi.”
Lý Nguyệt Tương thuận miệng đáp một câu, Lý Ô Sao lại nói:
“Nghe người phía dưới nói, Viên Phủ Nghiêu này khắp nơi dò hỏi chuyện sính lễ, chỉ là đều đụng phải người của chúng ta, không có nhận được tin tức.”
“Ồ?”
Lý Huyền Tuyên và Lý Nguyệt Tương liếc nhau, lão nhân vuốt râu, mang dáng vẻ từng trải nhìn thấu thế sự, bao dung với vãn bối, chậm rãi nói:
“Cũng khó trách hắn động tâm, tài phú lớn như vậy, nếu để cho hắn một mình có được, có thể nói là phúc cập ba đời.”
Lý Huyền Tuyên nhìn trái nhìn phải, nói tiếp:
“Từ nhỏ đã thiếu giáo dục, không biết thế cục biến hóa, phẩm hạnh coi như ngay thẳng, đến cùng cũng chỉ là một người tầm thường, hành vi như thế, cũng không có gì lạ.”
Nói thì nói như vậy, nhưng vẻ thất vọng của hắn đã thể hiện rất rõ ràng, Lý Hi Trị thì kinh ngạc nhìn thoáng qua, hỏi:
“Sao? Viên gia muốn cưới muội muội ta? Vị thanh niên tài tuấn nào?”
Lý Nguyệt Tương mở miệng kể lại, đem chuyện trước sau nói rõ ràng, Lý Hi Trị nghe một hồi, một tay chống lên tay vịn, một tay khác tùy ý vân vê hồng quang, nghiền ngẫm nói:
“Để ta đi gặp hắn.”
Lý Huyền Tuyên biết hắn sẽ nói lời này, thở dài gật đầu, nhưng nhìn Lý Nguyệt Tương bên cạnh cười khanh khách, nhịn không được cười một tiếng.
Lão vốn là người có bối phận lớn nhất, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sao nhìn không ra Lý Ô Sao đến thật trùng hợp, chỉ nghĩ:
“Con bé này thật có tâm tư, tiện tay đã thử rồi, chỉ là Hi Trị thương nó, sẽ không để cho nó thất vọng.”
Lý Hi Trị xuống núi, nhưng không lập tức đi tìm Viên Phủ Nghiêu, mà hơi rẽ hướng, tìm một tòa lầu cao, đáp xuống bên ngoài đại điện ở chính giữa.
Từ cổng chính điện đến tận thềm đá có đến mười tám bậc, hai bên đều có một bức tượng đá hình hung thú đầu sừng ngồi xổm, trên mái điện là ngói lưu ly màu vàng sáng, nước mưa tí tách rơi xuống, chảy dọc theo miệng hung thú, tạo nên cảnh tượng kỳ thú.
Lý Thừa Liêu đang thu dọn đồ đạc xong, từ trên thềm đi xuống, so với phụ thân là Lý Hi Tuyền thì khuôn mặt hắn có vẻ trầm ổn hơn, ít đi vài phần chất phác, nhiều hơn một chút góc cạnh. Nhìn thấy người trước mặt đáp xuống, y phục phiêu dật, hồng quang bao phủ, vội vàng chắp tay:
“Thừa Liêu bái kiến Tam thúc!”
Lý Hi Trị một tay chắp sau lưng, một tay nâng hắn dậy, cười nói:
“Không cần khách khí, lần này ta đến đây là muốn gặp qua tiểu thế tử nhà ta.”
Lý Thừa Liêu trên mặt lộ vẻ vui mừng, gật đầu dẫn đường, đi đến tòa lầu nhỏ bên cạnh, từ ngọc đài trên đỉnh đi thẳng xuống phía dưới, qua vài hành lang quanh co, đẩy cửa sân ra.
Bên trong có một cái bàn nhỏ, một tiểu nam hài chừng bốn tuổi đang ngồi cạnh bàn, mặc đoản bào màu bạch kim, trên bàn chất hai chồng sách, tiểu hài tử một tay chống cằm, yên lặng đọc sách.
Sống mũi tiểu hài tử cao thẳng, giữa hai hàng lông mày vẫn còn nét trẻ con, lông mi rủ xuống, hai bên má mũm mĩm hồng hào khỏe mạnh, hai chân bắt chéo, ngồi yên lặng.