Hành động này quả thật là bảo tồn thực lực cho Viên gia, nhưng hắn cướp lấy vị trí gia chủ vốn thuộc về Viên Hộ Viễn là dấu vết khó có thể gột sạch, trên dưới Viên gia có được mấy người là người của hắn, nếu không nhân cơ hội này quét sạch những kẻ đối lập, chẳng phải là tự đào mộ sao? Dù hắn có Trì gia ủng hộ, nhưng cũng không nên khinh thường như vậy.
Sự tình hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, e rằng ngay cả Viên Thành Thuẫn, Viên Hộ Viễn cũng chưa từng nghĩ đến, chớ nói chi là các gia tộc khác, một phen tranh đấu ầm ĩ trong Viên gia, mặt ngoài chỉ có Viên Hộ Viễn mất tích, hư hư thực thực, khiến người ta sinh nghi.
“Tám chín phần mười… là ý của Trì gia, cứ xem tiếp đi.”
Trên mặt Lý Hi Tuấn hiện lên vẻ hồ nghi, dường như hắn đã đoán được điều gì đó chẳng lành, yên lặng suy tư một hồi, Lý Huyền Tuyên lẳng lặng nhìn, trên khuôn mặt già nua hiện lên thần sắc khó hiểu: