Chương 105: Huyền Giới Chi Môn

Phiên bản 12466 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từng màn giống như thế đồng thời xảy ra tại nhiều nơi trong thành Hưng Hạ.

Những bóng người thần bí ấy dưới sự che giấu của bóng đêm giống như một dòng suối đen tuyền, men theo con đường nhỏ đi tới khắp nơi trong thành, chảy về phía thành Tây, cũng qua mặt được đội quân tuần tra bảo vệ thành ven đường một cách xảo diệu.

Kiến trúc ở phía Tây thành Hưng Hạ hầu hết đều tương đối thấp bé, cũ nát, hoàn toàn là một cảnh tượng lộn xộn.

Nơi này gần cửa thành phía Tây, là khu vực dễ chịu ảnh hưởng của lửa chiến khi Man tộc xâm lấn nhất, qua nhiều năm đã trải qua nhiều lần phá hủy và trùng kiến.

Cho tới tận khi Nhạc Đài tới đây trấn thủ thì tình hình mới có chút thay đổi, những người chấp nhận sinh sống ở đây hầu hết đều là những người khốn cùng trong thành, do đó nơi đây cứ như vậy biến thành khu dân nghèo.

Trong hơn một trăm năm qua, khu dân nghèo cũng được hưởng thụ một khoảng thời gian yên bình hiếm hoi ấy.

Nhưng mà khu dân nghèo tối này, nhất định sẽ không còn yên bình nữa.

Sau nửa canh giờ.

Trong một căn nhà gỗ cũ nát nào đó, mùi máu tươi nồng đậm, gió thổi không tan.

Trên mặt đất, sáu thi thể nằm ngổn ngang trong vũng máu, nhưng điều càng làm người căm phẫn là trong đó thậm chí còn có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi.

Trên cổ họng nàng ta có một cái lỗ máu to bằng ngón cái, tay phải tái nhợt nắm chặt lấy tay của một bé trai khoảng hơn hai tuổi, bé trai đã tắt thở từ lâu, trên cổ họng cũng có một cái lỗ máu y hệt, đủ thấy được kẻ ra tay vừa hung ác vừa chuẩn xác, một kích trí mạng, ngay cả kêu rên cũng không kịp.

Bên cạnh cũng máu, bảy tám bóng người đang vây quanh một nam tử trung niên sắc mặt âm trầm, tất cả mọi người họ đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, dường như đang đợi điều gì,

Đột nhiên phía cửa ra vào có bóng người chớp lên, một thanh niên đen gầy lặng lẽ tiến vào nhà gỗ.

"Tiêu đại nhân, tất cả dũng sĩ trong thành đều đến đông đủ, dân cư dọc đường cũng đã xử lý xong."

Người trung niên sắc mặt âm trầm kia nghe được lời thanh niên đen gầy kia báo lại, mặt không biểu cảm nhẹ gật đầu, lè lưỡi liếm qua bờ môi khô nứt một cái.

"Thời cơ đã đến rồi, truyền lệnh xuống, xuất phát!"

Rất nhanh, trong khu dân cư - lấy căn nhà gỗ này làm trung tâm, hơn ba trăm bóng đen nhao nhao hiện lên, rất nhanh chóng đã nhập lại thành một dòng người, lặng lẽ tiến về phía cửa thành phía Tây.

Trên mặt mỗi người đều mang vẻ kích động và hưng phấn, hai mắt đỏ máu.

Những người này nhìn có vẻ không khác với nhân tộc, nhưng kỳ thật lại là người Man tộc hàng thật giá thật, chẳng qua là con cháu do người Man tộc cướp đoạt và cưỡng ép nữ tử nhân tộc rồi sinh ra, sau hơn mười năm, lại bị phái dần đến trong thành ẩn núp.

Man tộc vẫn một mực coi huyết thống của mình là vẻ vang, xem Nhân tộc như nô lệ, có vài bộ lạc thậm chí còn coi thịt người là thức ăn.

Vì vậy, những kẻ Man tộc có một nửa huyết thống Nhân tộc này từ nhỏ đã phải chịu đủ loại kì thị trong tộc mình, cho nên trong lòng bọn chúng còn căm hận Nhân tộc hơn người Man tộc bình thường, do vậy mới tàn sát những người dân Nhân tộc thuộc khu dân nghèo này không ghê tay như thế.

Trên tường phía Tây của thành Hưng Hạ, cứ cách khoảng hơn mười trượng lại có một thành lâu kích cỡ tương đương một tòa lầu các, bên trong có thể chứa được hơn trăm người, ngày đêm đều có người thay phiên nhau canh giữ.

Lúc này trong thành lâu, có hai binh sĩ thủ thành tay đang cầm trường thương, vẻ nhàm chán nhìn ra bên ngoài thành.

Đột nhiên, hai người bọn họ thấy được một màn kinh sợ.

Chỉ thấy trong màn đêm dưới thành, đột nhiên có một ánh đuốc sáng rực lên, sau đó ánh lửa ấy nhanh chóng lan tràn ra khắp nơi, hóa thành một biển lửa rộng hơn mười dặm, không biết đâu là bờ.

Ánh sáng ngút trời khiến cho hơn mười dặm dưới trường thành sáng rõ như ban ngày.

Dưới ánh lửa vô biên vô hạn, có vô số chiến sĩ Man tộc đầu buộc đầy bím tóc, người mặc da thú, một tay cầm các loại binh khí hình thù kì quái, một tay cầm tấm khiến cực lớn.

Bọn họ thân cao gần trượng, cường tráng như dã thú, cũng không ít người để lộ ra trên người những mảng da thịt xăm trổ đủ loại hoa văn kì quái.

Thứ duy nhất giống nhau giữa bọn chúng chính là: Trong mắt mỗi người đều tràn đầy sát ý khát máu.

"Uỳnh!"

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, cả mặt đất rộng lớn đều bị chấn động.

Vô số chiến sĩ Man tộc nhanh chóng kết thành quân trận, lao về phía tường thành, nhưng phong ba bão tố cuồn cuộn ngất trời trong biển lửa, hung hăng ập về phía thành Hưng hạ.

Sau loạt chiến sĩ mang khiên chính là tốp lính công thanh mang theo vô số thang mây, phía sau nữa chính là hằng hà sa số những tay cung nỏ.

"Uuuuuuuuuuuuuuuuu!"

Một hồi kèn dồn dập cực kì vang lên, lập tức xé nát cả bầu trời đêm.

Trên tường thành trải dài hơn mười dặm, vô số binh sĩ Nhân tộc chạy ra khỏi thành lâu một cách có trật tự, chỉ trong chớp mắt, lần lượt từng cánh cung đã được kéo lên góc nghiêng bốn mươi lăm độ, vô số mũi tên ánh xạ lại hàn quang lạnh như băng.

Trong mắt chiến sĩ Man tộc ngoài thành, trên tường thành dài như cự long kia, đột nhiên nổi lên một mảnh hàn quang, giống như rồng lân hoàn toàn vùng dậy.

"Ùng!" một tiếng chấn động.

Trên tường thành, một loạt mũi tên bắn ra như châu chấu bay đầy trời, toàn bộ bầu trời đêm gần như đen lại.

Tiếng kêu rên thê lương vang lên...

Chỉ sau một lượt bắn, phía dưới thành liền một một cơ số ánh lửa vĩnh viễn dừng ngay tại chỗ.

Nhưng mà thương vong không những không khiến những chiến sĩ Man tộc này dừng bước lại, mà ngược lại dưới sự kích thích của máu tươi, bọn chúng còn phát ra những tiếng kêu như thú hoang gầm rú, liên tiếp không ngừng, khiến cho người nghe không rét mà run.

Vọt qua cả ngàn thi thể, đại quân Man tộc vọt tới tường thành như thủy triều, hơn trăm thang mây công thành đội mưa tên mà gác lên tường thành.

Bên dưới hơn mười dặm tường thành, vô số chiến sĩ Man tộc lưng vác vũ khí, nhanh chóng bò lên thang mây.

Thậm chí có một vài dũng sĩ đồ đằng giống như linh vượn, không cần tới thang mây mà có thể trực tiếp bám lên tường thành nhảy vài cái đã vọt lên trên tường thành.

Thế nhưng bọn họ chỉ có khoảng trăm người, bị vô số binh sĩ và quan quân trên tường thành vây công thì chỉ có đường chết tại chỗ hoặc bị đánh rớt xuống khỏi tường thành.

Vào lúc những binh sĩ thủ thành tập trung vào kẻ thù đang tấn công từ bên ngoài thì ở bên trong thành, một đội ngũ gần ba trăm người tiến về cửa thành phía Tây một cách lặng lẽ.

“Ai đấy, đứng lại!”

Quan quân thủ thành nắm trường thương màu bạc trong tay chĩa về phía đội ngũ nọ quát lớn.

Mấy trăm binh sĩ phía sau họ lập tức quay người lại, vội điều chỉnh đội hình cảnh giác nhìn chằm chằm vào những bóng người mơ hồ phía xa.

Những tiếng xé gió vang lên liên tiếp, một loạt hàn quang từ trong bóng tối bắn tới.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, những binh sĩ ở cửa thành không có khiên che chắn lập tức bị những mũi mâu phóng tới chết một nhóm lớn.

“Địch tập kích!”

Quan quân thủ thành là một võ giả Hậu Thiên trung kì, trường thương trong tay hắn múa lên điên cuồng như một màn sáng màu bạc đẩy vang những mũi mâu bắn tới, tiếng quát giận dữ rung trời vang lên.

Đúng lúc này, ánh mắt của hắn bị che khuất đi, một nam tử trung niên vẻ mặt âm hiểm hiện ra đưa cánh tay lên đánh một chưởng về phía hắn.

Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.

Bàn tay của tên kia nhanh chóng biến lớn, thô ra, mọc ra những cọng lông tơ màu vàng nâu, chớp mắt liền biến thành một bàn tay gấu, mang theo một từng đoàn gió mạnh sắc bén đánh tới.

“Bình” vang lên một tiếng thật lớn.

Một loại sức mạnh từ bên ngoài đánh vào, hổ khẩu* của vị quan quân kia tê dại, cây trường thương bị gãy làm hai đoạn, nhất thời để lộ ra sơ hở lớn.

*Hổ khẩu: vị trí giữa ngón tay cái và ngón trỏ

5

Hắn chưa kịp phản ứng gì thì nam tử trung niên kia lại đánh một hùng chưởng* nữa về phía hắn, một lực lượng như một quả chùy sắt đập vào lồng ngực của hắn, cả thân thể bị bắn ngược ra xa như diều đứt dây, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích gì, có lẽ đã không sống nổi nữa rồi.

*Hùng chưởng: Hùng = gấu, chưởng = bàn tay; ở đây là bàn tay như tay con gấu nên vào ngực gã này.

Ngay sau đó, khoảng sáu bảy bóng người từ phía sau nam tử trung niên nhảy vọt lên lao vào chém giết đám binh sĩ kia.

Những người này hiển nhiên đều là dũng sĩ đồ đằng, cộng thêm với gần ba trăm người man làm nội ứng lao vào càn quét, trong chốc lát mấy trăm binh lính thủ cửa đã bị giết sạch.

Lúc này những binh lính thủ trên tường thánh đã phát hiện ra sự khác thường, vô số binh sĩ từ hai bên lối đi xuống cửa thành vội đánh giết xuống, những kỵ binh tuần tra cũng phát động công kích, tiếng vó ngựa vang lên đinh tai nhức óc.

Nam tử trung niên kia đã sớm tiên đoán trước tình huống này, giơ tay lên ra hiệu, hơn một nửa số nội ứng lập tức xắp xếp lại đội hình tạo thành một bức tường người, những người còn lại thì đi theo hắn mạnh mẽ lao về phía cổng thành.

Tiếng chém giết vang lên rung chuyển màn đêm.

Đối mặt với binh sĩ Nhân tộc đông hơn mấy lần, những Man nhân kia bị chém giết rất nhiều, thậm chí còn có mấy dũng sĩ đồ đằng cũng chết theo, nhưng bọn hắn vẫn không hung hãn dị thương, thà chết vẫn giữ chết vị trí cổng thành này.

Rất nhanh, chuyện làm cho quân thủ thành lo sợ liền xảy ra.

Một tràng tiếng nổ lớn truyền đến, cửa thành phía tây nặng nề được mở ra vào phía trong.

Âm thanh hò hét của đại quan Man tộc bên ngoài thành ngày càng trở nên rõ ràng, nối tiếp theo đó là một đội ngũ khoảng mấy vạn binh sĩ tinh nhuệ của Man tộc lao ra từ trong đại quân Man tộc như gió lốc vọt vào bên trong cổng thành phía tây.

Loáng cái đã giết gần hết những quân canh giữ ở cửa thành, sau đó chia ra một bộ phận phân tán vào trong thành, những người còn lại thì tiếp tục chém giết tranh đoạt nơi cổng thành.

Một sự hỗn loạn lớn diễn ra trong thành, tiếng kêu rên la khóc vang lên không ngừng, kèn hiệu tập kết quan đội liên miên dồn dập.

Những quân doanh bên trong thành càng huyên náo, ánh lửa như một con hỏa long dài đang lao về phía cửa thành phía tây.

Đồng thời lúc này ở phủ Trấn Man Công, con đường đi về phía tây lại là một cảnh tượng thảm khốc.

Trên đường phố rộng chừng hai mươi trượng nằm la liệt những thi thể, cả người, cả ngựa. Tất cả đều mang mũ áo giáp đầy đủ, trạng thái khi chết rất thê thảm.

Nếu lúc này có dân cư trong thành nhìn thấy nhất định sẽ nhận ra được những người này, không ngờ lại ăn mặc giống với là đội thân vệ của Trấn Man Công.

Giữa ngã tư nhuộm máu này có năm người đang đứng yên không nhúc nhích chút nào.

Bốn người trong đó có dáng người cao lớn dị thường, vây quanh một lão nhân cao tầm tám thước, sắc mặt đỏ sậm.

Từ xa nhìn lại giống như bốn người lớn vậy quanh một đứa bé vậy.

Trên người lão giả mặc áo giáp vẩy cá, khoác lên áo bào mãnh long, đầu đầy tóc bạc, khí sắc hồng hào, tay cầm một cây Hỗn Kim Đảng hình bán nguyệt* cao bằng người, nhìn nặng tựa ngàn cân.

*Đảng, hay đảng ba là một trong những loại vũ khí dài cổ xưa, thân giống trường thương nhưng trên đầu lại gắn những lưỡi vũ khí sắc nhọn, nhiều hình thù như bán nguyệt, đinh ba bla bla.

Chi tiết có thể xem hình vẽ trong topic báo chương mới

Ánh mắt của lão vẫn chậm rãi quét qua đám người đang vây quanh mình một cách lạnh lùng, không nói gì cả.

Bốn người vây xung quanh cũng không có tùy tiện ra tay, trong đó người đứng phía đông có một cái hoa văn hình con nhện đen trên mặt, ánh mắt băng lãnh. Phía Tây là một người đàn ông xấu xí, trên trán có một cái bướu thịt màu đỏ tươi dài tầm một ngón tay.

Hai bên nam bắc là một cô gái che mặt đeo một cái vòng vàng lớn bằng nắm tay bên tai trái và một tráng hán chột mắt vẻ mặt hung ác.

Hiển nhiên bốn người đều là dũng sĩ Man tộc có thực lực mạnh mẽ, từ khí tức phát ra có lẽ mạnh bằng một Tiên Thiên võ giả trong Nhân tộc.

Đúng lúc này, ánh lửa từ hướng cổng thành phía tây càng thêm mạnh mẽ, khắp các nơi trong thành đều là tiếng chém giết, kêu rên.

Lão giả quay đầu lại nhìn về phía con ngựa yêu Ô Vân Đạp Tuyết chết trong vũng máu, tóc bạc rung rung, hít một hơi thật sau, Bán Nguyệt Hỗn Kim đảng vang lên tiếng “ông ông”, ánh mắt tựa như ánh đao sắc bén.

Một khắc sau, trong đám người Man, Nhân tộc ở phía xa ngàn dặm đều nghe được tiếng nổ mạnh giữa trời như tiếng sấm rền vang.

Chú thích về Hỗn Kim Đảng:

*Đảng, hay đảng ba là một trong những loại vũ khí dài cổ xưa, thân giống trường thương nhưng trên đầu lại gắn những lưỡi vũ khí sắc nhọn, nhiều hình thù như bán nguyệt, đinh ba bla bla.

Hình vẽ:

Trong truyện có cái Bán nguyệt Hỗn Kim Đảng chính là cái đầu tiên ấy ạ.

Bạn đang đọc Huyền Giới Chi Môn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!