Để điện thoại bên cửa sổ, Nghiêm Tứ mỉm cười đi về phía Uông Bình, sát khí trùng trùng bên trong nụ cười; Uông Bình né về sau, nhưng né không kịp, bị Nghiêm Tứ câu lấy cổ kéo về phía sau.
Uông Bình thét chói tai như lợn bị mổ: "Đừng đừng đừng đừng đừng --"
Nghiêm Tứ ghé vào bên tai Uông Bình, trầm trầm hỏi: "Vừa nãy bạn gọi ai cơ bạn tôi?"
Uông Bình nhanh chóng xin tha: "Tao không cố ý mà!!!"
Nghiêm Tứ: "Làm xấu mặt bố trước mặt lớp trưởng, nên giết hay không đây?"
"Nên giết nên giết." Uông Bình vội vàng nói, "Là con có mắt như mù, không thấy bố đang vui vẻ nói chuyện phiếm cùng ai kia, con sai rồi!!! Tao sai rồi còn chưa được à???"
Camera-man đã quá quen bọn họ ồn ào nhốn nháo, thấy một màn như vậy, nhịn không được tò mò, hỏi câu: "Các em đang nói ai thế?"
Uông Bình lập tức che đậy: "Không ai ạ."
"Tạ Chấp ạ." Nghiêm Tứ sợ camera-man không rõ, giải thích kĩ hơn, "Lớp trưởng Tạ."
Camera-man kinh ngạc mắt chữ A mồm chữ O, nhướng mày, nhóm staff đang kiểm tra thiết bị toàn trường quay cũng đồng bộ nhìn qua cười, trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý với nhau.
Nghiêm Tứ buông Uông Bình ra, Uông Bình che lại trái tim mình, phun ra một ngụm máu.
Y mệt mỏi quá, y thật sự quá mệt mỏi, lí do mà Uông Bình lại mệt như vậy -- cực cực khổ khổ che giấu chân tướng tai tiếng cho đồng đội, nhưng đồng đội căn bản là không biết quý trọng.
Thể hiện tình cảm thì thể hiện??? Nhưng ai mượn thể hiện liền tù tì ba show vậy???
Không hổ là mày.
Không hổ là mày đấy!!!
Nghiêm Tứ hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình có bất kì vấn đề gì, hắn phủi chỗ bụi căn bản không tồn tại trên người mình, bước nhanh vào phòng bếp, đi đến phía sau người phụ nữ mặc đồng phục đầu bếp, bóp vai cho bà.
"Đầu bếp Mặc, hôm nay cô định dạy cháu làm gì ạ?" Nghiêm Tứ hỏi.
Thật ra công việc của đầu bếp Mặc vốn cũng không phải là đầu bếp, thế nhưng tới đây, nữ diễn viên gạo cội này lại trở thành đầu bếp giỏi nhất trong chương trình và buộc phải nhận nhiệm vụ làm bếp trưởng.
Con của đầu bếp Mặc cùng độ tuổi với Nghiêm Tứ, nhìn hắn tựa như nhìn con của chính mình, bà lập tức cười rộ lên: "Hôm nay à, dạy cháu làm cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo truyền thống có được không?"
Nghiêm Tứ ngoan ngoãn nghe học (nghe lời, học hỏi): "Cô làm gì thì cháu học nấy."
Uông Bình vừa mới phun máu xong, vừa tiến đến liền thấy Nghiêm Tứ làm bộ dịu dàng ngoan ngoãn, một búng máu cứ mắc trong ngực, thiếu chút nữa phun chết luôn.
Vội vàng nuốt máu xuống, Uông Bình đi đến bên cạnh Nghiêm Tứ, không ngừng cố gắng nói nhảm: "Mày đổi tính luôn cơ, nhà sắp phá sản à?"
Phải biết rằng, trong nhà Nghiêm Tứ có bốn đầu bếp thạo Ngô, Lỗ, Xuyên, Tô (*), ngay cả khi Nghiêm Tứ mới vào giới giải trí, đi theo hắn đều là những siêu đầu bếp đã được chọn lựa kỹ lưỡng -- ờm, cũng không phải là Nghiêm Tứ tính con nhà giàu, mà là bởi vì lần đầu tiên Nghiêm Tứ nấu mì trong show thiếu chút nữa làm phòng bếp nổ luôn, rồi từ ấy mới xa hoa dâm dật mà mời đầu bếp đến.
(*) Cách gọi khác của 4 trường phái ấm thực nổi tiếng ở Trung Quốc: Quảng Đông, Sơn Đông, Tứ Xuyên và Giang Tô
Loại người này sẽ học nấu ăn ư?
Thế thì đúng là mặt trời mọc từ hướng tây, con cá bay trên trời, ảo ma canada.
"Nhà mày mới phá sản í." Nghiêm Tứ vẻ mặt ôn hoà, cắn lại.
"Thế mày học nấu ăn làm gì?"
Nghiêm Tứ: "Lớp trưởng không biết nấu cơm, tao học vài món rồi trở về làm cho cậu ấy ăn, mày quan tâm làm gì?"
Ngụm máu tắc ở ngực Uông Bình cuối cùng cũng phun ra, Uông Bình khụ đến kinh thiên động địa -- đúng là y không nên nói nhảm!!! Chó Nghiêm Tứ này! Ngoại trừ lý do này, còn có thể có cái gì nữa?!
Đầu bếp Mặc ngược lại có chút kinh ngạc, bà nhìn thoáng qua máy quay, lại nhìn sườn mặt đẹp trai của Nghiêm Tứ, nhẹ giọng hỏi: "Lớp trưởng là......?"
Bà có chút khẩn trương mà nhìn thoáng qua camera, đứng dịch qua, che cam đi: "Là bạn nữ nào cháu quen biết sao?"
Nghiêm Tứ lắc đầu: "Bạn nam ạ."
Đầu bếp Mặc: "À...... Cô biết rồi, thế chắc là bạn thân lắm nhỉ."
Đầu bếp Mặc không đợi Nghiêm Tứ trả lời đã gật gật đầu khen ngợi: "Quan tâm bạn bè như vậy, có thể thấy được Tiểu Nghiêm là một đứa trẻ tốt -- Đến đây, giúp cô bỏ chỗ gạo này vào tủ lạnh với."
Nghiêm Tứ làm theo lời, trở về mới hỏi: "Sao phải làm lạnh gạo ạ?"
Mặc đầu bếp: "Bởi vì gạo được làm lạnh sẽ dễ sôi và nở ra hơn khi nấu cháo......"
Nấu cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo nói khó thì cũng không khó, mở nồi cơm điện đổ hết nguyên liệu xuống là mấy tiếng sau có thể ăn.
Tuy nhiên, cháo nấu trên lửa hầm trong nồi thì lại khác.
Đầu bếp Mặc để Nghiêm Tứ đứng bên cạnh mình, từ tốn giải thích khi nào nên cho gạo, khi nào cho thêm nước, khi nào thì đổ thịt vào và khi nào thì cho trứng Bắc Thảo.
Nghiêm Tứ một bên chuẩn bị đồ ăn, một bên kiên nhẫn ghi chép. Phải mất gần một tiếng đầu bếp Mặc mới thực hiện xong món cháo, cả căn bếp tràn ngập mùi thơm của cháo.
Tiêu Hiểu Tiêu dựa vào mùi hương mà đi vào, oa một tiếng, chạy đến bên người đầu bếp Mặc và Nghiêm Tứ đang chuẩn bị bắt đầu ăn.
"Đây là gì dợ?" Tiêu Hiểu Tiêu tự hỏi tự đáp, "Là cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo! Cho tôi ăn một bát được không?"
Nghiêm Tứ liếc Tiêu Hiểu Tiêu một cái, hắn thật ra rất muốn nói là không thể, nhưng Nghiêm Tứ gia phong nghiêm cẩn, trong phương diện đối xử với phụ nữ mẹ hắn thường dạy phải đàn ông và lịch sự.
Vì thế, Nghiêm Tứ rất lịch sự gật đầu.
Đầu bếp Mặc vừa lúc múc được một bát cháo, đưa cho Nghiêm Tứ, Nghiêm Tứ thuận tay đưa Tiêu Hiểu Tiêu.
Dự định ban đầu của Nghiêm Tứ là để Tiêu Hiểu Tiêu cầm lấy và tự mình tìm một nơi mát mẻ để ăn, nhưng Tiêu Hiểu Tiêu cực kỳ thuận tiện, ngay cả bát cũng không cầm lấy, nương lấy tay Nghiêm Tứ, lấy thìa múc một muỗng lớn rồi ăn.
Uông Bình: "......"
Nghiêm Tứ: "......"
Mắt Tiêu Hiểu Tiêu đột nhiên trợn to, khoa trương mà nhìn đầu bếp Mặc: "Ăn ngon ghê!"
Đầu bếp Mặc cười tủm tỉm, hỏi: "Nhỉ?"
Nghiêm Tứ cau nhẹ mày, sau đó, hắn mạnh mẽ nhét bát cháo vào tay Tiêu Hiểu.
Nghiêm Tứ: "Chị lớn Tiêu, ăn ngon thì chị ăn nhiều vào nhé."
Tiêu Hiểu Tiêu năm nay 21 tuổi, nhiều hơn hai tuổi so với Nghiêm Tứ 19 tuổi, nhưng mà -- có minh tinh nào lại muốn bị em trai nhỏ hơn gọi là chị X như vậy? Lại còn là chị lớn???
Khuôn mặt của Tiêu Hiểu Tiêu đen lại ngay lập tức, Uông Bình thiếu chút nữa không nhịn được cười, căn bản mặc kệ Tiêu Hiểu Tiêu sống chết như nào, kéo Nghiêm Tứ sang một bên.
Uông Bình ý bảo Nghiêm Tứ ghé tai lại, thấp giọng nói thầm: "Tao nói mày cài này, Tiêu Hiểu Tiêu thích mua bản thảo lắm, anh quản lý bảo tao đề phòng chị ta, chưa nói với mày à?"
(Nhớ tới Triệu Lộ Tư:))))
Nghiêm Tứ không hiểu: "Chưa nói mà? Bản thảo gì cơ?"
Uông Bình: "Hệ liệt nam nhân toàn giới giải trí đều yêu thầm tôi."
Nghiêm Tứ: "...... Chị ta mua một cái thử xem."
Uông Bình bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
Cũng đúng, trong làng giải trí, nữ minh tinh dám leo lên đầu Nghiêm Tứ mà mua bản thảo còn chưa có sinh ra đâu!
***
Buổi tối thứ bảy, toàn trường tự học, mọi nơi đều yên tĩnh.
Sách câu hỏi sai ẩn dật nhiều ngày của Tạ Chấp tái xuất giang hồ, như cũ là một quyển dùng để xem video, một quyển để lướt Weibo.
Buổi tối 8h, show chính thức phát sóng, hơn nửa giờ sau, màn ảnh rốt cuộc đã chiếu tới cảnh sân bay, cùng với hoa và nhạc trong background, Nghiêm Tứ của nửa tháng trước đi từ sân bay ra.
Tính thời gian, khi hắn tới đã là 12h khuya, trải qua mười mấy giờ bay đường dài nhưng vẻ ngoài lại không "tã" một chút nào cả.
Bước ra từ hải quan cùng một đàn khách đến phong trần mệt mỏi, Nghiêm Tứ đẩy hai vali hành lý, chân dài như bay, đẹp trai như đang đi trên sàn catwalk.
Tạ Chấp đăng nhập Weibo, online nhanh chóng.
@Chấp Chấp Nhất Tứ: Chân dài của Nghiêm Tứ ca ca quá trội lun!!! Đêm khuya mà sao Tiểu Nghiêm vẫn tươi mới như zậy???
Tạ Chấp đăng một post Weibo, vừa mới chuyển mắt đến trên video, thiếu chút nữa đã vỗ bàn đứng lên.
Chỉ thấy hai vali đang được Nghiêm Tứ lấp lánh sáng lóa đẩy về phía máy quay đã biến mất khỏi màn ảnh sau khi hắn chào hỏi cùng nhóm nhân viên công tác, thay vào đó là một chiếc túi tie-dye.
Camera-man quay đặc tả chiếc túi ấy, một giọng nói mơ hồ bất lực vang lên: "Quay như vậy được chưa?"
Thanh âm Nghiêm Tứ vang lên: "Rồi ạ, cảm ơn chú Lý."
Phụ đề hậu kỳ cũng đồng thời hiện lên, một người tí hon cực kì bất đắc dĩ mà thở dài, mũi tên chỉ vào túi: "Mọi người nhớ kĩ cái túi này nhé, về sau sẽ kiểm tra đó!"
Nếu đây không phải là tiết tự học buổi tối! Nếu giờ không phải là còn đang đi học! Nếu mình không phải là còn ngồi trên bục giảng!
Thì Tạ Chấp nhất định sẽ rối tinh rối mù mà đẩy hết đồ trên bàn đi, lao ra khỏi phòng học đi tới sân thể dục chạy một vòng!
Lúc ấy cậu làm cái túi này chưa từng nghĩ là Nghiêm Tứ sẽ thật sự dùng, cũng chưa từng nghĩ là -- Nghiêm Tứ sẽ dùng lúc đi show.
Tạ Chấp hai mắt sáng ngời, không lướt Weibo, nghiêm túc nhìn màn hình, chờ đợi tới địa điểm kiểm tra về cái túi này.
(*) Đoạn này mình đoán bừa:)) gốc là 考点 của cái túi, tra thì là test site, đoạn trên có phần muốn kiểm tra về cái túi mà, nên chắc câu này ý là vậy:)
Địa điểm kiểm tra kia cũng không có làm Tạ Chấp thất vọng.
Ngay sau đó là ngày thứ hai sau khi Nghiêm Tứ đến nước F, hắn thay sang một bộ quần áo mới, lại không có thay đi chiếc túi mình đeo sau lưng.
Trải qua thời gian cả đêm, cái túi này không nhưng không nhăn đi hay dính bụi, ngược lại nếp nhăn trước đó biến mất, biến thành một chiếc túi mới vừa lấy ra khỏi tủ.
Nghiêm Tứ đeo chiếc túi tie-dye phối bộ đồ thể thao của mình, căn bản mặc kệ nó phối hợp hay không hợp, ngàn vàng khó mua được vui vẻ mà gặp gỡ những người bạn mới biết.
Độ bão hòa của màu xanh lam không cao, trên hình cũng không thấy được, nhưng mà -- không có làm lại nổi Nghiêm Tứ cứ nhìn thấy máy quay là phải khoe một phen, nơi có Nghiêm Tứ sẽ có túi, làm đến giống như chiếc túi là chủ thể của hắn vậy.
Làn đạn cười ngất: 【 Có thể thấy Nghiêm Tứ thích cái túi này đến mức nào. 】
【 Rốt cuộc cái túi này đến từ đâu thế? 】
【 Lớn mật đoán lớp trưởng đưa:))) 】
【 Anh, anh rốt cuộc là lấy đâu ra một chiếc túi handmade như z thế, nhìn còn rất hiếm lạ nha 】
Mạch não của Tiêu Hiểu Tiêu cực kỳ nhất trí cùng làn đạn này, trên show, cô tiến đến bên người Nghiêm Tứ, hỏi về lai lịch của chiếc túi này.
Đúng lúc này, chuông tan học vang lên.
Nghiêm Tứ mặt không đổi sắc: "Nghệ nhân lợi hại nhất thế giới."
Không!!! Căn bản không phải là nghệ nhân lợi hại nhất thế giới gì đó.
Tạ Chấp chậm rãi giơ tay lên, che mặt.
Cái túi này cũng chỉ là tác phẩm thủ công bình thường nhất do một học sinh trung học bình thường nhất làm ra mà thôi.
Sau những lời này của Nghiêm Tứ, làn đạn càng điên luôn, mọi người bắt đầu thể hiện năng lực giám định và thưởng thức nghệ thuật bậc cao của mình, bắt đầu suy đoán thân phận của nghệ nhân này.
【 Kết hợp với bối cảnh gia đình Nghiêm Tứ, tôi kết luận, đây tuyệt đối là tác phẩm của nghệ nhân trường phái hiện đại David đến từ nước F! 】
【 Sai rồi, hẳn phải là tác phẩm của nghệ nhân tới từ nước C chứ??? Cái kỹ thuật tie-dye này chính kỹ thuật truyền thống của nước C! 】
【 Đồng ý là nước C, hình như Vân Nam bên kia có một vị nghệ nhân như vậy, nói không chừng là xuất ra từ tay bà. 】
【 Đang nói về Thích Vân Phương sao? Tôi cũng đoán là bà ấy. 】
Vài đoạn làn đạn điên cuồng quét qua, Tiêu Hiểu Tiêu trong show cũng rất nể mặt làn đạn mà hỏi Nghiêm Tứ cùng một câu hỏi.
Tiêu Hiểu Tiêu: "Nghệ nhân nào vậy? Có thể nói cho tôi biết không? Tôi muốn tìm người đó để mua một chiếc túi."
【 Quả nhiên là thế giới của kẻ có tiền. 】
【 Tui đúng là có cách biệt rất lớn với tài lực của đại minh tinh. 】
Tạ Chấp lặng lẽ mở năm ngón tay ra, cậu muốn nhìn xem Nghiêm Tứ sẽ trả lời như thế nào.
Chỉ thấy trên màn ảnh, Nghiêm Tứ hơi nâng mắt lên, giống như lòng đầy xúc động mà nhìn thoáng lên không trung, sau đó vẻ mặt thờ ơ trở lại.
"Nghệ nhân của riêng." Nghiêm Tứ là nói như vậy, "Không truyền ra ngoài."
Năm ngón tay Tạ Chấp lần nữa khép lại, che kín mặt mình, đổ gục thật mạnh xuống mặt bàn.