Truyền một bình nước cũng khoảng một tiếng rưỡi, cô y tá tới đo nhiệt độ cho Tạ Chấp một lần nữa, 37.8°C, vẫn còn hơi nóng nhưng về cơ bản thì coi như là hạ sốt rồi.
Nhiệt độ của Tạ Chấp không còn cao nữa, đã lấy lại tinh thần để ngồi dậy, bản thân cậu vừa mới chuẩn bị xỏ giày thì chân đã bị Nghiêm Tứ đỡ lấy.
"Tôi tự...." Tạ Chấp mang ý định là sau đó sẽ tự mình xỏ giày vào chân.
"Đừng nhúc nhích."
Nghiêm Tứ nắm chặt lấy cổ chân Tạ Chấp, nắm mắt cá chân cậu kéo xuống một chút, xỏ vào trong giày, cúi xuống cột dây giày.
Hai tay Tạ Chấp đều đặt trên drap giường (trong phòng y tế), tay nắm thành một nắm, vo chặt lấy một chút (drap giường).
Phòng y tế yên đến tĩnh kỳ lạ.
"Sau khi quay về thì uống thuốc đi". Cô y tá đi đến, phá vỡ sự yên tĩnh, trong tay cô cầm thuốc viên uống cùng với một miếng dán hạ sốt, đặt trong túi giấy, đưa cho Tạ Chấp. "Có khả năng đêm nay sẽ còn sốt thêm một lần, nếu em không thoải mái, đừng cố chịu, gọi điện thoại cho tôi nhé."
"Vâng". Nghiêm Tứ đang cột dây giày từ dưới đất đứng lên, đỡ lấy túi giấy từ tay cô y tế, nhìn nhìn mặt điện thoại của cô.
Y tá nhìn thoáng qua Nghiêm Tứ, trêu vui: "Em vâng cái gì mà vâng? Không phải là tí nữa em ra khỏi trường ở khách sạn à?"
Nghiêm Tứ không nói gì.
Cô y tế: "Được, thế em cứ đưa bạn về trước, giúp bạn ấy nhắc nhở bạn cùng phòng một tiếng."
Nghiêm Tứ: "Vâng ạ, em cảm ơn."
Nghiêm Tứ nói xong, bước tới giang tay chuẩn bị bế Tạ Chấp lên, Tạ Chấp đang mặc áo khoác liền co rụt lại, nói thế nào cũng không chịu đồng ý.
"Bên ngoài mới tan học....." Tạ Chấp nói.
"Thế thì?" Nghiêm Tứ nhướn mày.
"Có rất nhiều người......."
Lúc nãy khi Nghiêm Tứ bế cậu lại đây vẫn còn đang trong tiết, bây giờ bên ngoài toàn là người, nếu mà lại bế lên..
Tạ Chấp cậu không cần làm người nữa đâu!!!
Nghiêm Tứ không tỏ rõ ý kiến, thu lại cánh tay chuẩn bị đỡ Tạ Chấp, bắt chéo hai tay lại, Tạ Chấp mặc xong quần áo bước xuống đất, bước đi đầu tiên lại có hơi lảo đảo —— lúc nãy cậu bị trật chân bên hồ, bây giờ chân vẫn còn hơi hơi đau nè.
"Haizz........" Nghiêm Tứ khe khẽ thở dài, đi qua đỡ lấy cánh tay Tạ Chấp.
Nghiêm Tứ: "Như thế này có được không?"
Tạ Chấp: "Ừm —— cảm....."
Nghiêm Tứ thả lỏng tay của mình, Tạ Chấp phản ứng kịp, chữ "ơn" còn chưa kịp nói đã nuốt lại.
Nghiêm Tứ chậm rã đỡ Tạ Chấp đi ra ngoài, tốn thời gian gấp ba lần ngày thường mới về tới ký túc xá của Tạ Chấp.
Nghiêm Tứ đẩy cửa ký túc xá, Tạ Chấp đi vào, thấy ngay trước cửa bày một cái bếp điện từ đặt trên mặt ghế, ổ cắm rơi rớt trên sàn, khắp nơi tán loạn toàn túi nilon, thật sự là một mớ hổ lốn.
Chỗ này sure kèo chính là hiện trường gây án của Nghiêm Tứ đại đại hồi nãy.
Nghiêm Tứ cũng chẳng thèm nhìn gì, đỡ Tạ Chấp lên trên giường trước, sau đó mới chạy qua thu dọn.
Nghiêm Tứ nhặt mấy cái túi nilon trên sàn lên, vo thành một chập úp sọt vào thùng rác, vừa mới chuẩn bị quay đầu lấy nồi đi rửa, góc mắt thoáng liếc thấy Tạ Chấp đứng lên.
Tạ Chấp đứng lên, lag mất nửa giây, sau đó mới lắc lư đi về phía tủ quần áo.
Nghiêm Tứ thả nồi xuống, cất bước tiến lên, bắt lấy cánh tay Tạ Chấp.
Nghiêm Tứ nhíu mày: "Cậu...... tính làm gì?"
Tạ Chấp: "Tôi muốn tắm......."
"Tắm á?" Lông mày Nghiêm tứ dính lại với nhau, "Mới sốt xong mà còn đòi tắm?! Tắm cái gì mà tắm, không cho tắm! Cậu muốn làm cho bệnh của mình nghiêm trọng hơn à?"
Ai nói là sốt rồi thì không thể tắm rửa được nữa, tắm rửa có thể tản nhiệt sau khi sốt, rõ ràng là có căn cứ khoa học mà!
Tạ Chấp oan ức nhìn Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ nhìn ánh mắt oan ức của Tạ Chấp, không tránh khỏi có hơi mềm lòng —— thật ra thì Nghiêm Tứ cũng biết, bị sốt thì cũng không phải là không thể tắm rửa, chỉ cần làm tốt các bước giữ ấm là được.
Chỉ là điều kiện của trường rất là không ổn, máy sưởi đèn sưởi gì đó đều không có, đến lúc tắm xong gió thổi qua, chắc kèo là sẽ càng sốt nặng hơn.
Nghiêm Tứ nhướn mày: "Tôi cứ thích lí luận vớ vẩn đấy."
Nói xong, Nghiêm Tứ cũng chẳng giải thích mà kéo Tạ Chấp về phía mép giường cậu, bắt cậu ngồi xuống: "Cậu còn muốn làm tôi tức giận nữa à?"
Tạ Chấp cảm giác như trái tim mình run lên khi nghe được hai chữ tức giận, vội vàng lắc đầu.
Tạ Chấp còn chưa kịp lắc đầu được mấy lần, cậu đã bị lật người đè xu0ng giường, Nghiêm Tứ một bên đẩy gối đầu lên trên cho cậu, một bên đắp chăn cho cậu, nhẹ nhàng giũ lên, đắp trên người Tạ Chấp, lại tém tém góc chăn, bọc cả người Tạ Chấp.
Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ vỗ tay đầy vừa lòng, thấy Nghiêm Tứ quay đầu lại hướng về phía ban công, nheo nheo mắt mà nhìn.
Tạ Chấp nương theo ánh mắt hắn nhìn qua, phát hiện Nghiêm Tứ đang nhìn một loạt khăn lông trên giá ở bên ngoài.
Chuông cảnh báo trong lòng Tạ Chấp kêu vang ——
Ngay lúc đó, Nghiêm tứ quay đầu lại hỏi: "Khăn lông treo trên giá cái nào là của cậu?"
Ngh...Nghiê Nghiêm Tứ h..hỏ... hỏi khăn lông làm gì?
Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ, Nghiêm Tứ lẳng lặng nhìn Tạ Chấp, Tạ Chấp nghẹn nửa ngày, lúc này mới nói: "Tôi......"
"Không nói?" Nghiêm Tứ đứng dậy, thoải mái đi về hướng ban công, "Thế tôi cứ lấy bừa một cái vậy."
Tạ Chấp: "Đừng... Cái kia..."
Nghiêm Tứ dừng bước, quay đầu lại.
Tạ Chấp hết cách, ủ rũ cụp đuôi, ngoan ngoãn nói: "Vịt nhỏ.... Cái có con vịt vàng nhỏ kia kìa."
Cái khăn con dzịt vàng nhỏ như kiểu nghe thấy được chủ nhân triệu hồi nó, lập tức vô cùng dzui dzẻ bay bay trong gió, chạm mặt với Nghiêm Tứ cười một cái.
Con dzịt vàng nhỏ vẽ theo trường phái hiện thực (*), lông xù xù bông bông trông rất sống động, đôi mắt tròn tròn nhìn như hai quả nho.
(*) Trường phái hiện thực – realisme: trường phái nghệ thuật lấy hiện thực xã hội + vấn đề có thực làm đối tượng sáng tác, cung cấp cho công chúng những bức tranh chân thực sống động, ở đây có thể hiểu là con dzịt được vẽ rất thật chứ không phải kiểu hoạt hình đáng iu á.
Khóe miệng Nghiêm Tứ nhịn không được cong một cái: "Haaa....... Còn rất đáng yêu nha."
Tạ Chấp kéo chăn lên, che đầu lại.
Nghiêm Tứ bước tới ban công, gỡ khăn lông dzịt vàng xuống, ném vào một cái chậu dzịt vàng cùng set có tên Tạ Chấp, lại cầm phích nước nặng trĩu từ đầu giường Tạ Chấp, rút phích ra đổ vào, sau đó nhanh tay lẹ mắt đỡ cái phích lên.
Thò tay vào chậu đảo qua đảo lại thử nước, Nghiêm Tứ sa mạc lời —— lạnh đến cóng rồi.
Cái phích nước này không biết đã dùng được bao lâu, cũng không biết đã bao lâu rồi chưa thay mới nữa.
Nghiêm Tứ thả phích xuống,
Nghiêm Tứ buông cái phích, vỗ vỗ Tạ – đang che mặt – Chấp: "Cậu bình thường tự chăm sóc bản thân kiểu gì vậy."
Tạ Chấp không nói chuyện, giả vờ choáng váng đầu, không nghe thấy gì hết.
Nghiêm Tứ: "Cậu cứ giả vờ đi —— tôi đi lấy nước nóng, phải tới chỗ nào mới lấy được?"
Tạ Chấp chậm rãi ló ra hai con mắt, lăn qua lăn lại, nhìn Nghiêm Tứ: "Phòng lấy nước."
Biết rồi. Nghiêm Tứ nâng ngón tay lên, lại lấy chăn che lại đôi mắt Tạ Chấp, "Cho phép cậu tiếp tục giả vờ ngủ đấy."
"Ấy từ từ."
"Lại làm sao vậy?"
Tạ Chấp: "Phòng lấy nước, phải quẹt thẻ cơm mới lấy nước được, thẻ cơm của tôi....."
Sờ sờ túi quần đồng phục mà Nghiêm Tứ mới ném lúc nãy, ngón tay Tạ Chấp cứng đờ —— không thấy thẻ cơm, chắc chắn là đã rơi rớt cùng với bánh mì khi bị ngã lúc nãy.
Nghiêm Tứ: "Thẻ cơm rơi mất rồi?"
Tạ Chấp: ".....Ừm. Có lẽ lúc nãy đã rơi bên hồ rồi."
Nghiêm Tứ: "Thật là phong thuỷ luân chuyển đấy lớp trưởng à." (Ý là trước kia anh Nghiêm phải ăn chực thẻ cơm lớp trưởng giờ đến lớp trưởng cọ ké thẻ cơm của ảnh)
Nghiêm Tứ vươn cái tay không giữ phích nước, mò mò trong túi ngoài của áo khoác, rút ra hai cái thẻ cơm, ve vẩy trước mặt Tạ Chấp: "May nhé, tôi có nè."
Nghiêm Tứ tuy rằng thiếu mất kinh nghiệm sinh hoạt thường thức, chưa từng trọ ở trường, hắn cũng chẳng phải loại ngớ ngẩn, quẹt thẻ, lấy nước, vô cùng thuận lợi bê được phích nước nóng về.
Nghiêm Tứ đổ nước nóng vào trong chậu, sờ sờ, lại đi pha thêm tí nước lạnh, tới lúc này mới lấy cái khăn vịt vàng ướt nhẹp ra, vắt cho nó đến khô thì thôi.
Hướng mặt khăn có hình con vịt vàng nhỏ lên trên, Nghiêm Tứ đi đến mép giường Tạ Chấp: "Thò tay ra, tôi lau cho cậu một chút."
Tạ Chấp rướn người dậy: "Để tôi tự......."
Nghiêm Tứ: "Hửm?"
Tạ Chấp: ".........."
"Hửm" cái gì mà "Hửm", rõ ràng là uy hiếp ngừi taaa!!!!!!!!
Tạ Chấp chỉ có thể ngoan ngoãn vươn tay ra, đặt vào trong tay Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ nắm lấy tay Tạ Chấp, không lau tay ngay, mà thay vào đó nghịch ngợm bóp bóp mấy đầu ngón tay mềm mại, sau đó mới cầm khăn lông bông bông bao trọn.
Cái cảm giác này.......Thật sự kỳ quá.
(chanh đào: gay (cấn) không? gay quá)
Khăn lông hơi thô ráp bao bọc lấy đầu ngón tay, có cảm giác kỳ lạ như bị bao trọn, sau đó lại hở ra, đi qua mỗi một làn da tấc thịt trên ngón tay, ngay cả những khe hở ngón tay tinh tế cũng không buông tha.
Nghiêm Tứ cởi cúc cổ tay của cậu, hướng về bên trên ống tay áo mà đẩy, thế là đến khuỷu tay giờ cũng không buông tha.
Tạ Chấp nhắm chặt mắt lại, để Nghiêm Tứ tùy ý lau sạch hai cái chân dzịt (*), sau đó cậu cảm giác cằm của mình cũng bị chạm vào một cách nhẹ nhàng.
(*) nó là hai tay nhưng ẻm có chấp niệm dzịt vàng quá thôi cho ẻm toại nguyện
Nghiêm Tứ ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."
Tạ Chấp: ".........."
Tạ Chấp ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, đồng thời khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.
Nghiêm Tứ vẫn cứ không lau ngay.
Nghiêm Tứ đánh giá cần cổ Tạ Chấp, cổ Tạ Chấp cũng được coi là một bộ phận rất đẹp trên người cậu, thon dài như thiên nga, trắng nõn đến yếu ớt, như kiểu chỉ cần một chút đã có thể bẻ gãy.
Nghiêm Tứ thấy yết hầu Tạ Chấp cử động, yết hầu của hắn cũng học theo, động động một chút.
Ngay sau đó, Nghiêm Tứ cầm khăn lông tiếp xúc với cần cổ yếu ớt của Tạ Chấp, nhẹ nhàng lấy khăn lông thô ráp lau qua làn da cậu.
Thân thể Tạ Chấp run rẩy.
Nghiêm Tứ: "Cũng ổn rồi đó."
Tạ Chấp mở mắt, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ: "Ngồi dậy."
Tạ Chấp còn chưa kịp phản ứng lại, chăn đã bị Nghiêm Tứ xốc lên; Tạ Chấp thật sự không kịp chuẩn bị, vẻ mặt vô tội mang theo chút hoảng sợ nhìn Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ: "........."
Nghiêm Tứ bị Tạ Chấp nhìn như vậy, trong nháy mắt cảm thấy bản thân như này có hơi không xong rồi, cau mày nhìn nhìn cái bộ phận không ổn nào đó của mình, Nghiêm Tứ thở sâu, khôi phục lại sự bình tĩnh.
Nghiêm Tứ vươn tay, giúp Tạ Chấp nâng người lên, để cậu ngồi ở trên giường, duỗi tay kéo vạt áo sơ mi của cậu ra.
"Không, không lau đâu!" Tạ Chấp tay nắm chặt chăn, nắm vỏ chăn tới mức không thể nhăn hơn được, nhỏ giọng kháng nghị.
Nghiêm Tứ: "Tôi bảo phải lau là phải lau."
Nghiêm Tứ cầm khăn lông mạnh mẽ lau từ sau eo đi vào, mặt khăn lông thô ráp lướt qua lướt lại trên lưng Tạ Chấp, tỉ mỉ lau qua từng tấc đằng sau lưng câu, bao trọn hai phần xương cánh bướm (*) nhô cao nhưng không chỉ dừng lại ở đó, cậu còn cảm nhận được rõ ràng nó đang đi qua từng đốt xương sống.
Mồ hôi nhớp nháp bị khăn lau đi mất, mang cảm giác khô mát quay trở lại làn da, Tạ Chấp nằm đè lên chăn bông, không ngừng run nhẹ.
Nghiêm Tứ lau xong, ném khăn lông vào chậu nước, bây giờ mới mặc lại áo sơ mi cho Tạ Chấp, li3m li3m môi, đứng dậy đi giặt khăn.
Tạ Chấp chui như bay vào trong chăn, một lần nữa lấy chăn trùm kín đầu, nhịp tim bưng bưng bưng vô cùng loạn xạ.
Cũng may Nghiêm Tứ chưa nói phía sau lau xong rồi giờ mình lau phía trước.......
Cũng may thân thể mình hôm nay quá khó chịu, phản ứng s1nh lý gì đó đều chếc queo chếc ngắc rồi.
Nghĩ tới đây, Tạ Chấp đang quấn chặt trong chăn bông nhẹ nhàng thở phào, nhưng lại có hơi chút thất vọng.
Tạ Chấp nghe thấy tiếng Nghiêm Tứ bê chậu nước đi về phía nhà vệ sinh, Nghiêm Tứ mới đi được nửa đường, cửa phòng ngủ đã có tiếng chìa khóa phát ra.
"Ha ha ha ha, chúng mày có thấy lúc cuối cùng mặt lão Trương y như màu gan heo không, buồn cười chết mẹ tao, hóa ra sách ngữ văn không lừa tao." Thẩm Phi Vũ cầm lấy chìa khóa mở cửa, quay đầu lại hi hi ha ha với Vu Tễ.
Vu Tễ đang cười dở, khoảnh khắc cửa mở ra ấy, đập ngay vào mặt là cảnh Nghiêm Tứ đang bê chậu vịt vàng nhỏ.
Nụ cười của cả ba thằng cứng lại ở trên mặt, ngay sau đó như nhìn thấy quỷ: "A a a a a a a a" lùi ra ngoài, ở bên ngoài tiện tay đóng sầm cửa lại.
Người đang mở cửa ở phòng bên bị dọa hốt cả hền, nhìn ba người chen chúc trên hành lang: "Chúng mày bị làm sao thế?"
"A ha ha ha ha...." Vu Tễ nhìn Thẩm Phi Vũ, lại nhìn người biểu cảm người phòng bên đang quan tâm, "Không có gì, không có gì..."
"Thế mà nãy chúng mày kêu như có mèo lẻn vào ký túc ấy." Người phòng bên mắng một câu rồi mở cửa phòng đi vào.
Chỉ còn lại ba người ngoài hành lang thất thần nhìn nhau —— ở trỏng cũng chẳng phải mèo, nghiêm trọng hơn nhiều so với việc dăm ba con mèo lẻn vào có hiểu khumm hã???
"Thẩm Phi Vũ........ Nên vào hay không?" Phạm Minh cẩn thận hỏi.
"Vào chứ sao không." Thẩm Phi Vũ trong lòng bối rối," Nhỡ đâu mới nãy bọn mình hoa mắt nhìn nhầm thì sao?"
".......... Hoa mắt mà mẹ nó còn nhìn thành như thế này, cũng có phải hải thị thâm lâu (*) quái đâu......." Vu Tễ kiên trì đạp Thẩm Phi Vũ xuống 100 tầng.
(*) Hải thị thâm lâu nghĩa là biển nhà cao tầng san sát nhau ở thành phố khiến người ta hoa mắt choáng váng, là thành ngữ để chỉ việc gặp phải ảo giác (chanh đào: tui phải hỏi bạn người TQ chứ đọc raw cũng hỏng hỉu)
Thẩm Phi Vũ cũng chả thèm quan tâm Vu Tễ nói cái gì, hắn lại đem cái chìa khóa còn lủng lẳng trên cửa xoay một phát, vô cùng cẩn thận đẩy cửa ra.
Rón rén đi vào ——
Tạ Chấp nằm ở trên giường, trong phòng ngủ trống không.
Ba người: "Ớ..........."
Nói không chừng có khi lại là hoa mắt thật.
"Kẹt kẹt——" Cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, Nghiêm Tứ tay trái cầm cái chậu, tay phải giữ khăn lông bước ra ngoài.
Trong đầu lũ con trai trong sáng không còn một mẩu này đang hiện ra vô số cảnh tượng quay tròn tròn.
Thẩm Phi Vũ: "Tụi tôi......"
Vu Tễ: "Không có.........."
Phạm Minh: "Phá hỏng mất cái gì chứ?"
Nghiêm Tứ treo cái chậu vịt lên giá, treo khăn lông ra ngoài ban công, đi lại vô cùng tự nhiên, ngồi ở bên cạnh Tạ Chấp, bày ra tư thế bảo vệ: "Phá hỏng cái gì? Lễ hội văn hóa á? Không bị phá hỏng đâu, vừa mới kết thúc xong."
Câu nói này của Nghiêm Tứ đã giải thích được lý do tại sao hắn lại có mặt ở đây, có mặt ở đây thì vừa nãy mới làm cái gì?
Mọi người liếc mắt nhìn trạng thái "thấy mà thương" của Tạ Chấp, nói thật lòng thì cũng không tin cho lắm.
Tin cái nào chứ Nghiêm Tứ đã nói tin thì phải tin!
Thẩm Phi Vũ: "Lên cơn sốt rồi vẫn còn làm cái này làm cái kia."
Vu Tễ: "Lớp trưởng vất vả rồi."
Phạm Minh: "..........Ừm."
Ừm ừm cái đầu quỷ nhà cậu í!
Cậu cho rằng những thanh thiếu niên cao trung ưu tú như bọn tôi sẽ tin những chuyện ma quỷ này của cậu à!
Tuy rằng mọi người còn có hơi chút kinh ngạc lúc ban đầu, nhưng khả năng thích ứng của mọi người đều rất nhanh, ngay sau đó đã chấp nhận cái chuyện sẽ có người thứ năm ở ký túc xá của mình trong đêm nay.
Thẩm Phi Vũ: "Thế nên tối hôm nay cậu sẽ không về nữa à?"
Nghiêm Tứ: "Không về nữa, sáng mai trực tiếp đến ghi hình chương trình."
Vu Tễ: "Vậy cậu có cần tắm rửa không? Tôi có lọ sữa tắm nè tôi cho cậu mượn nhá?"
Phạm Minh cũng vô cùng nhiệt tình: "Tôi có đồ ngủ, cho cậu mượn một bộ."
Nghiêm Tứ nghĩ một lúc, không trả lời, quay đầu lại nhìn Tạ Chấp.
Tạ Chấp đang nằm có hơi uể oải, đôi mắt rũ xuống, nhưng vẫn chưa ngủ đi được.
Nghiêm Tứ hỏi cậu: "Cậu thấy thế nào?"
Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ, đôi mắt hơi đảo quanh một chút: "Thế nào cái gì cơ?"
Nghiêm Tứ: "Tôi muốn đi tắm, dùng sữa tắm của bọn họ, mặc đồ ngủ của bọn họ, cậu thấy thế nào?"
Tạ Chấp: "Đừng........."
Nghiêm Tứ: "Đừng tắm nữa?"
Tạ Chấp: "Đừng dùng của bọn họ, dùng của tôi đi."
Nghiêm Tứ: "Không ngại?"
Tạ Chấp: "Không ngại."
Nghiêm Tứ cười: "Thế tôi đi lấy nhé? Nói cho tôi coi ở chỗ nào nào."
Tạ Chấp thấp giọng nói thầm với Nghiêm Tứ vài câu xong, Nghiêm Tứ đứng dậy, lấy cái chậu vịt ban nãy lau người cho Tạ Chấp ở trên giá, ném sữa tắm dầu gội có viết tên Tạ Chấp vào trong, cuối cùng, Nghiêm Tứ chọn một chiếc áo sơ mi lớn ở trong tủ quần áo Tạ Chấp lấy ra, ôm tất cả đi.
Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của nhóm bạn cùng phòng, Nghiêm Tứ thuận lợi đến được phòng tắm, mới vào gian phòng tắm nhỏ bên trong, chưa kịp khóa lại, điện thoại đã kêu rồi.
Nghiêm Tứ cúi đâu nhìn WeChat, tiện tay cởi cúc áo sơ mi của mình.
Kỷ Trạch Dương: [Nghiêm Tứ??? Thằng nhóc nhà em tối nay tại sao không về khách sạn???]
Kỷ Trạch Dương: [Thế quái nào gần đây lại học được cái thói đêm không về ngủ rồi vậy??? Gửi tin nhắn thì không thèm rep —— có bị chụp trộm không???]
Nghiêm Tứ ngừng tay, vẻ mặt không thể hiểu được, trả lời tin nhắn: [Cái quần què gì vậy.]
four: [Em còn đang ở trường.]
Kỷ Trạch Dương: [...... Ở trường? Làm gì? Ăn ngủ ngoài sân thể dục, ngắm sao đêm cùng lớp trưởng?]
Ngón tay đang cầm điện thoại của Nghiêm Tứ dừng lại một chút—— hắn đến bây giờ vẫn không ngờ người đại diện của mình lại có suy nghĩ lãng mạn như vậy về tình cảm.
four: [Không tệ, ý tưởng này nghe ổn phết anh.]
Kỷ Trạch Dương: [Không tệ cái qué!!! Cuối cùng thì em đang ở đâu??? Nói đi, anh không mắng em.]
four: [Ở trường thật mà.]
four: [Em ở ký túc xá của lớp trưởng, cậu ấy lên cơn sốt, em chăm sóc cậu ấy một tẹo.]
Kỷ Trạch Dương siết chặt điện thoại, ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa nhìn tin nhắn bên trên, từ cái đoạn tin nhắn ngắn tũn này, anh cảm nhận được những cảm xúc vô cùng phức tạp.
Kể cả...... Cảm giác nhà có con nhỏ đã lớn rồi, heo tốt cuối cùng cũng đã về với bắp cải, không dễ dàng gì, thật sự không dễ dàng gì.
Với cả....... Nghiêm Tứ nếu như mà ra ngoài chơi, quẩn qua quẩn lại, anh cũng có cách bảo vệ Nghiêm Tứ không bị chụp trộm, hoặc là bị chụp rồi cũng sẽ không bị lên men.
Chỉ là trừ phân tâm như thế này, anh còn làm được gì khác?
(chanh đào: câu này mình hơi chém một xíu).
Nghiêm Tứ cái thằng nhãi tâm phiền ý loạn này tựa như không cảm nhận được sự rối rắm của người đại diện nhà mình, WeChat lại có tin nhắn tới.
four: [Không nói nữa, em phải tắm nhanh đây, lớp trưởng vẫn còn đang trên giường đợi em nè.]
- --