Chờ Nhạc Yên Nhi bình tĩnh lại thì Hank đã ngồi xuống ghế lái, đồng thời nhấn khóa cửa xe.
Sắc mặt cô lập tức trở nên khó coi.
- Anh làm gì thế? Cho tôi xuống xe! Hank nhìn thẳng vào mắt Nhạc Yên Nhi, gằn từng chữ:
- Cô Nhạc, tôi cầu xin cô, cô đi gặp anh ấy một lần thôi.
Anh ấy quên cô không phải do lỗi của anh ấy, tất cả là tại tôi! Chỉ cần cô đồng ý đi, cái mạng này của tôi tùy cô xử lý! Không ngờ Hank sẽ nói vậy, Nhạc Yên Nhi nhìn vào đôi mắt đầy tơ máu của Hank, những giọt mồ hôi to như hạt đậu đang chảy xuống theo khuôn mặt, dáng vẻ như sắp phát điên tới nơi, trong lòng cô thật sự rối bời.
Xin cô đấy, xin cô cứu Đông Lục.
...
Không khí trong xe trở nên im lặng, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng hít thở nặng nề vì kích động của Hank.
Nhạc Yên Nhi nhìn ra ngoài cửa xe, một lát sau, cô khẽ nói:
- Được, tôi đi theo anh.
Hank mừng muốn khóc, sợ Nhạc Yên Nhi đổi ý nên không dám chậm trễ thêm, lập tức nổ máy, nhấn mạnh chân ga, tiếng động cơ rền vang, BMW phóng vụt đi.
Trong xe, không ai nói chuyện với ai, yên lặng đến ngột ngạt.
Nhạc Yên Nhi lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, cô không nói gì, chỉ tập trung vào suy nghĩ của bản thân.
Thật ra, khi nãy cô nói những lời dứt khoát như vậy cũng chỉ là đang cố gắng cứng cỏi mà thôi, kể cả Hank không kéo cô lên xe, cô cũng không thể nhẫn tâm mặc kệ Lâm Đông Lục được.
Cho dù bây giờ đã không thể bên nhau, thế nhưng họ cũng đã từng yêu, lúc đó Lâm Đông Lục thật sự rất tốt với cô.
Mặc dù cô đã buông tay với mối tình năm năm kia như buông một giấc mộng Hoàng Lương, nhưng cô không hận đến mức muốn Lâm Đông Lục phải chết.
Vừa rồi, Hank có nói "Anh ấy quên cô không phải lỗi của anh ấy, tất cả là tại tôi", câu nói ấy tựa hồ đang ám chỉ rằng có ẩn tình phía sau việc Lâm Đông Lục mất trí nhớ.
Nhưng cô không muốn hỏi.
Vì sao một năm trước Lâm Đông Lục đột ngột mất tích, vì sao khi quay về anh lại quên hết mọi ký ức về cô, vì sao đột nhiên anh lại đính hôn với Bạch Nhược Mai.
Cô có rất nhiều câu hỏi, cũng từng tình nguyện dùng mọi giá để có được đáp án cho những câu hỏi ấy.
Nhưng đó là khi cô còn yêu Lâm Đông Lục mà thôi.
Trái tim đau thương đã chết, sau khi hoàn toàn thất vọng về một người, những câu hỏi kia đã không còn quan trọng nữa, chẳng ai lại chú ý tới một người xa lạ cả.
Nhạc Yên Nhi không nhìn Hank, Hank lại không tự chủ được, luôn liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu.
Ánh mắt cô tĩnh lặng ngắm dòng xe cộ bên ngoài, dưới ánh nắng, nửa bên mặt duyên dáng lại càng đẹp.
Mấy tháng không gặp, Nhạc Yên Nhi hình như đã đẹp hơn, quan trọng nhất là khí chất của cô đã trở nên ung dung hẳn, dường như trong lòng cũng đã yên ổn rồi.
Nhưng ánh mắt cô không hề thay đổi, từ sâu bên trong ánh mắt ấy luôn là vẻ quật cường và kiêu ngạo, ánh mắt ấy khi cô còn nghèo túng đã khiến người ta không thể bỏ qua, bây giờ lại càng không thể.
Xe dừng đèn đỏ tại một giao lộ, Hank đã nhịn từ nãy tới giờ, rốt cục không chịu được nữa, bèn hỏi:
- Cô Nhạc, cô không có gì muốn hỏi tôi à? Trước khi quyết định hôm nay đến tìm Nhạc Yên Nhi, Hank đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Năm ấy, hình ảnh sụp đổ của Nhạc Yên Nhi vẫn còn như vừa mới trong ký ức của Hank, anh ta cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp một Nhạc Yên Nhi như thế, thậm chí dự đoán được cô sẽ chất vấn mình, thế nhưng chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại bình tĩnh thế này.
Bình tình đến lạ lùng.
Giống như những điều đã qua kia không hề xảy ra với cuộc đời cô.
Bị hỏi đột ngột, Nhạc Yên Nhi khá ngạc nhiên.
Chẳng ngờ mình không muốn hỏi nhưng lại có người muốn trả lời.
Nhạc Yên Nhi cười, tao nhã và an tĩnh, như một đóa bạch trà vừa nở.
- Ừm, trước kia có rất nhiều câu muốn hỏi anh, nhưng bây giờ không muốn hỏi nữa.
Nhạc Yên Nhi đáp xong thì đèn đỏ cũng chuyển xanh, Hank từ từ khởi động xe, cảm thấy vừa vui mừng lại vừa đau lòng.
Vui mừng là qua biết bao trắc trở như vậy, bỏ ra bao công sức như vậy, cuối cùng mục đích đã đạt được, Lâm Đông Lục có thể không còn gánh nặng trên con đường của mình.
Đau lòng là cô gái từng vì Lâm Đông Lục mà sụp đổ, mà khóc lóc đã biến mất theo thời gian.
Lâm Đông Lục không chỉ mất đi người anh ta yêu nhất mà còn mất đi người yêu anh ta nhất.
Được hay mất? Ai có thể nói cho rõ đây? Hank bối rối, lát sau mới nói:
- Tôi, không thể nói quá nhiều, thế nhưng có một số chuyện vẫn nói cho cô được.
Đông Lục mất trí nhớ không phải do anh ấy tự nguyện, và vốn dĩ mục đích của chúng tôi cũng không phải như thế.
Nhưng về sau xảy ra một số chuyện, chúng tôi bước trên con đường này, đi càng lúc càng xa, không thể quay đầu lại nữa.
Đông Lục, anh ấy có rất nhiều gánh nặng, con đường của anh ấy thực sự khổ cực.
- Phải, anh ấy rất vất vả, còn tôi thì không.
Vậy nên các người chọn hy sinh tôi, hy sinh tình cảm của chúng tôi để giúp đỡ cho con đường của anh ấy, phải không? Giọng nói của Nhạc Yên Nhi rất bình thản, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng vì trong xe yên tĩnh, câu nói của cô lại càng rõ ràng.
Hank nghe vậy, cảm thấy thái độ của Nhạc Yên Nhi thế này càng khiến mình đau lòng hơn là việc thấy cô điên cuồng nổi giận.
Không phải, con đường Nhạc Yên Nhi đã đi cũng biết bao vất vả, biết bao gian nan, dù Hank không tận mắt nhìn thấy thì cũng có thể nghe thấy.
Thật ra, cô mới là người vô tội nhất nhưng hết lần này tới lần khác lại bị người ta làm tổn thương.
Cho tới hôm nay, Nhạc Yên Nhi khẽ hỏi hai chữ "phải không" như thế chẳng khác nào đã giáng một cái tát vào mặt Hank.
- Xin lỗi.
Cổ họng Hank nghẹn lại, trăm ngàn lời nói chỉ có thể mắc lại trong họng như xương, không thốt ra thành lời.
Cuối cùng, Hank chỉ có thể nặng nề nói vậy.
Nhạc Yên Nhi nghe xong, cảm thấy hốt hoảng.
Một năm trước, cô đau đớn như vậy, tuyệt vọng như vậy nhưng không có một ai hỏi tới cảm xúc của cô, không một ai xin lỗi cô.
Bây giờ cô đã quên, lời xin lỗi muộn màng thế này thì có ý nghĩa gì đâu? Nhạc Yên Nhi nén lại uất ức trong lòng, cô ngửa đầu, trên khuôn mặt tái nhợt là một nụ cười.
- Không cần phải xin lỗi, tôi đã quen rồi.
Quen bị tổn thương, quen bị vứt bỏ, quen bị trở thành vật hy sinh.
Từ nhỏ tới lớn đã nhiều lần như vậy rồi, dù không phải lỗi của cô, cô cũng phải yên lặng chấp nhận.
Có lẽ đây chính là số mệnh của cô.
Vậy nên cô chỉ có thể gánh chịu số mệnh này, dù bị tổn thương cũng phải sống thật tốt.
Câu nói này đã hoàn toàn khiến Hank yên lặng, anh ta vô cùng áy náy, cảm thấy mình không còn mặt mũi nào tìm hiểu suy nghĩ của Nhạc Yên Nhi, thậm chí không có tư cách hỏi cô xem một năm vừa qua đã sống thế nào.
Đây là tội nghiệt do chính mình tạo ra.
Trong xe lại rơi vào yên lặng, lần này, sự yên lặng kéo dài cho tới khi đến bệnh viện.
Xe dừng trước cổng Bệnh viện số 1 của thành phố A, hai người lặng lẽ xuống xe, đi vào sảnh chính.
Hank đi trước dẫn đường, hai người không ai nói gì, họ vào thang máy, lên phòng bệnh VIP.
Ra khỏi thang máy vài bước, Hank bỗng dừng lại, quay người nhìn Nhạc Yên Nhi, trên khuôn mặt anh ta là vẻ khó xử.