Nhà hàng mà Dạ Đình Sâm có thể khen quả không tầm thường, nó có quy chế hội viên rất nghiêm khắc, nếu không phải hội viên thì dù muốn đến đây tiêu tiền cũng không được tiếp đón.
Dạ Đình Sâm không hẹn trước, hắn chỉ rút một tấm thẻ ra, nhân viên phục vụ liền cung kính dẫn họ tới một căn phòng.
Hai người gọi món, tất cả đều nằm trong danh sách thượng hạng.
Nhạc Yên Nhi thực sự đói, cô cắt bít tết, bắt đầu ăn.
Dạ Đình Sâm nhấp một ngụm vang đỏ, đôi môi mỏng màu hoa hồng dưới ánh đèn vàng ấm trông càng ma mị, cảm giác như nó có thể câu mất hồn phách người ta vậy.
Nhạc Yên Nhi chỉ nhìn thoáng qua Dạ Đình Sâm mà đã thấy miệng thịt bò tươi non trong miệng trở nên hơi cứng.
Dạ Đình Sâm nhạy bén nhận ra động tác nhai nuốt của Nhạc Yên Nhi chậm lại, hỏi ngay:
- Sao thế, không hợp khẩu vị à? Nhạc Yên Nhi vội lắc đầu, cô nuốt miếng bít tết trong miệng xuống, cảm giác chột dạ lại dâng lên trong lòng.
Dạ Đình Sâm tốt với mình như vậy, mình nói dối hắn có phải quá đáng lắm không? Nhạc Yên Nhi suy nghĩ, cuối cùng vẫn lên tiếng, hệt như cô vợ nhỏ đang báo cáo hành trình với chồng:
- Hôm nay tôi đi gặp Lâm Đông Lục.
Dạ Đình Sâm đặt chén rượu xuống, đôi mắt phượng nhìn cô chăm chú, tựa hồ đang chờ câu nói tiếp theo.
- Anh ấy bị bệnh, rất nặng, tôi đến nhìn rồi đi ngay, không làm gì quá giới hạn cả.
Nói cũng lạ, cô vốn không có nghĩa vụ giải thích với Dạ Đình Sâm nhiều như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn không hy vọng hắn sẽ hiểu lầm mình.
Nhạc Yên Nhi chột dạ, đôi mắt nai con hấp háy.
Dạ Đình Sâm nhìn thấy đôi mắt long lanh của cô, hắn cũng khẽ cong môi, có vẻ tâm trạng khá tốt.
- Ừ, tôi biết rồi.
Chẳng ngờ Dạ Đình Sâm dễ nói chuyện vậy, Nhạc Yên Nhi lập tức cảm thấy thoải mái, cô mỉm cười.
Nào ngờ Dạ Đình Sâm còn có câu sau:
Nhưng về sau không cho gặp mặt riêng nữa.
...
Nụ cười vừa nở trên mặt Nhạc Yên Nhi lập tức cứng đờ.
Đúng là một người đàn ông bá đạo! Nhạc Yên Nhi thầm oán giận nhưng ngoài mặt không dám biểu lộ, cô chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Nói ra rồi, Nhạc Yên Nhi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bữa cơm này ăn cũng nhẹ nhõm vô cùng.
Cơm nước xong xuôi, Nhạc Yên Nhi nói:
- Tôi vào phòng rửa tay đã.
Vào toilet trang điểm lại thôi nào.
Nhạc Yên Nhi ra khỏi phòng, còn chưa tới toilet, chợt cô nghe thấy một tiếng cười nhạo sau lưng.
- Ồ, nhà hàng này hẳn sắp đóng cửa rồi nhỉ, lỗ vốn đến độ nào mà cái loại như Nhạc Yên Nhi cũng tiếp.
Nhạc Yên Nhi quay lại, thấy Cố đại tiểu thư Cố Tâm Nguyệt đang mặc một bộ đồ hàng hiệu lộng lẫy, trang điểm cẩn thận, xách túi Prada bản giới hạn, tay vòng trước ngực, mắt trợn ngược lên trời.
Bên cạnh Cố Tâm Nguyệt là Từ Bảo Lâm, bạn thân của cô ta, giả vờ khuyên nhủ:
- Tâm Nguyệt, cậu đừng tức giận vì hạng người này, không đáng đâu, hay là chúng ta đi ăn ở chỗ khác đi? Nhạc Yên Nhi nhìn họ giả vờ giả vịt đã thấy phiền, lạnh lùng bảo:
- Ngay cả cô cũng tiếp đãi, vậy xem ra đẳng cấp của nhà hàng này cũng không ổn lắm đâu.
Cố Tâm Nguyệt biến sắc, cô ta sắp nổi giận thì chẳng biết lại nhớ ra điều gì, bỗng nhiên cười mỉa:
- Được, tôi không so đo với loại người như cô, mà nhắc tới thì tôi cũng thấy cô thật đáng thương.
Nhạc Yên Nhi chẳng muốn phí công xem Cố Tâm Nguyệt diễn kịch gì, cô không tiếp lời, nhìn sang hướng khác, quay người chuẩn bị đi.
- Bạn trai yêu năm năm bảo không yêu cô là không yêu nữa, chỉ sợ có người vẫn nghĩ mình trèo lên được cành cao rồi, năm đó còn dám đối kháng với nhà họ Cố chúng tôi, nào biết người ta quay đầu đính hôn với Bạch Nhược Mai, bao năm tình cảm chẳng bằng con chó.
Cố Tâm Nguyệt là kẻ độc ác, lời nào lời nấy đều đâm vào tim người khác.
- Cố Tâm Nguyệt, dù gì cô cũng ở nước ngoài vài năm, dát thêm lớp vàng rồi, vậy sao bây giờ không biết nói cả tiếng người thế? Nhạc Yên Nhi không sợ Cố Tâm Nguyệt, từ xưa tới nay chỉ là nể mặt nhà họ Cố nên mới nhường nhịn cô ta.
Nhưng nếu cô ta cứ được đằng chân lân đằng đầu, Nhạc Yên Nhi cũng không ngại cho cô ta một bài học.
Cố Tâm Nguyệt nghe thế, lập tức nổi giận, tiến lên một bước, nói:
- Nhạc Yên Nhi, cô là cái thá gì mà dám nói với tôi như thế? Nhạc Yên Nhi tỏ vẻ kinh ngạc:
- Tôi là người, sao lại là cái gì được, xem ra cô Cố là cái thá gì nên mới coi tất cả mọi người như đồ vật.
Trước đây, khi còn ăn nhờ ở đậu nhà họ Cố, Nhạc Yên Nhi nào dám nói thế với Cố Tâm Nguyệt.
Chẳng ngờ mới rời khỏi nhà họ Cố mấy năm, Nhạc Yên Nhi đã càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng.
Cố Tâm Nguyệt tức điên lên:
- Nhạc Yên Nhi, có phải cô đã quên thân phận của mình rồi không? Chẳng phải cô chỉ là đứa con hoang không thể lộ ra của nhà họ Cố chúng tôi hay sao? Cô coi mình là thiên kim tiểu thư thật à? Bây giờ cô chỉ là một diễn viên vớ vẩn thôi, nếu tôi tiết lộ thân thế của cô, làm gì còn công ty nào đầu tư cho cô nữa! Vừa nhắc tới mẹ mình, vẻ mặt của Nhạc Yên Nhi trở nên lạnh băng.
- Cố Văn Sinh không khống chế được bản thân, bà Cố không quản nổi chồng mình để ông ta ra ngoài trêu ghẹo mẹ tôi rồi bội tình bạc nghĩa, đó mới là thứ người khiến nhà họ Cố mất mặt, vậy mà cô còn dám mang ra uy hiếp tôi, Cố Tâm Nguyệt này, cô đúng là đồ không có não.
- Mày! Cố Tâm Nguyệt chán nản, hết lần này tới lần khác, Nhạc Yên Nhi đều nói rất hợp tình hợp lý, một chữ cô ta cũng không phản bác nổi.
Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới, lễ phép nói với Nhạc Yên Nhi:
- Chào phu nhân, tiên sinh nhà cô nhắn tôi chuyển lời với cô là ngài ấy sẽ xuống lầu lấy xe, lát nữa cô có thể ra ngoài luôn ạ.
Nhạc Yên Nhi gật đầu:
- Được rồi, cảm ơn nhé.
Cố Tâm Nguyệt giật mình.
Nhạc Yên Nhi kết hôn từ khi nào, sao mình không biết?
Nhạc Yên Nhi, cô kết hôn rồi?
Chẳng liên quan gì đến cô.
Nhạc Yên Nhi không muốn dây dưa với cô ta nữa, quay người định đi.
Cố Tâm Nguyệt khó khăn lắm mới bắt được một nhược điểm của Nhạc Yên Nhi, thấy cô định đi thì hổn hển dậm chân, bước nhanh về phía trước.
- Nhạc Yên Nhi, chẳng phải cô luôn miệng nói yêu Lâm Đông Lục đấy sao? Một năm trước còn nhờ cha tôi ra mặt giúp đỡ nói chuyện với Lâm Đông Lục.
Vậy mà cô đã nhanh chóng tìm được người tiếp theo, còn kết hôn, đúng là đồ đê tiện! Nhưng ánh mắt của cô hẳn cũng chả ra sao, gả cho một thằng đàn ông rác rưởi, tài xế cũng không có mà phải tự mình lái xe.
Nhạc Yên Nhi chẳng quan tâm, dường như cô hoàn toàn không chấp những lời khiêu khích của Cố Tâm Nguyệt.
- Cố Tâm Nguyệt, xin cô nhường đường cho, cô đang cản đường tôi đấy.
Cô chưa nghe câu chó ngoan thì chớ cản đường à? Chẳng lẽ cô là một con chó hư? Lời nói này quá mức tuyệt tình, Cố Tâm Nguyệt nhường đường thì là chó ngoan, không nhường đường là chó hư, chọn sao cũng không được.
Cố Tâm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, gót giày chỉ hận không thể dẫm nát sàn nhà.
- Được, Nhạc Yên Nhi, cô giỏi lắm, ra ngoài rồi liền bắt nạt tôi, tôi sẽ mách cha để cha xử lý cô! Cô đừng tưởng cô không ở nhà họ Cố nữa thì muốn gì làm nấy, ba ngày sau là sinh nhật ông nội, có gan thì cô về đi, đừng như con rùa đen rụt đầu! Nhạc Yên Nhi cũng nhớ tới sinh nhật ông nội từ lâu, chẳng qua thân phận cô khó xử, không biết có nên về nhà họ Cố không.
Bây giờ Cố Tâm Nguyệt đã nói vậy, mặc dù chỉ là phép khích tướng nhưng cũng đúng ý Nhạc Yên Nhi.
- Sinh nhật ông, tôi sẽ về thăm ông, còn cô với Cố Văn Sinh muốn làm gì cứ làm! Nói xong, cô mặc kệ Cố Tâm Nguyệt, quay người bỏ đi.