Dạ Đình Sâm trả lời một câu không mặn không nhạt:
- Nghe nói hôm nay chọn diễn viên, tôi đến xem thử.
Bấy giờ phó đạo diễn mới nhớ ra Hoàn Vũ cũng là một trong những nhà sản xuất của “Kiếm Hiệp”
Dạ Đình Sâm làm chủ tịch đến xem cũng là đương nhiên.
Ông ta cứ tưởng Dạ Đình Sâm sẽ không để ý chút tiền đầu tư nho nhỏ kia, chẳng ngờ hôm nay hắn lại đích thân đến xem tình hình của đoàn phim thế này.
Mặt mày phó đạo diễn tự nhiên tươi tỉnh hẳn lên.
Chỉ cần Dạ Đình Sâm xuất hiện ở đây thì ông ta tin mình lại có thể kéo thêm hai trăm triệu tiền đầu tư nữa.
Phó đạo diễn nói liên mồm:
- Mời Dạ thiếu, mời Dạ thiếu, buổi thử vai mới bắt đầu được một lúc thôi, mong Dạ thiếu quan tâm nhiều hơn ạ.
Người đứng cách đó không xa nghe thấy cuộc nói chuyện của họ thì đều giật mình sợ hãi:
Dạ thiếu?! Tôi không nghe lầm đấy chứ?
Trời đất ơi! Tôi cũng nghe thấy phó đạo diễn gọi Dạ thiếu mà!
Dạ thiếu của L.N đó á? Nghe nói anh ta vẫn còn độc thân đấy!
Cô bé mồm thôi, dám bàn tán về Dạ thiếu, cô không muốn sống nữa sao?
Bọn họ chỉ dám thì thầm với nhau chứ không dám to tiếng.
Không biết là Dạ Đình Sâm không nghe thấy hay là không buồn để ý.
Phó đạo diễn cười bồi rồi dẫn Dạ Đình Sâm ngồi vào ghế chính giữa trong dãy chỗ ngồi của người tuyển chọn.
Nhạc Yên Nhi giật thót trong lòng, kinh ngạc đến mức quên cả giấu mặt đi.
Cô ngẩng phắt đầu lên, chỉ sợ mình nhìn nhầm.
Sao Dạ Đình Sâm lại ngồi xuống?! Không biết có phải Nhạc Yên Nhi gặp ảo giác hay không, mà cô có cảm giác mình vừa ngẩng lên thì Dạ Đình Sâm đã nhìn thoáng về phía này, làm cho cô sợ đến mức lại phải cúi gục đầu xuống.
Thấy bộ dạng trốn tránh của cô ánh mắt của Dạ Đình Sâm liền lạnh đi.
Hắn mím đôi môi mỏng rồi làm như lơ đãng rời tầm mắt.
- Tiếp theo, Khương Tuệ Lâm.
– Trợ lý trường quay nhìn giấy rồi cầm loa hô lên.
Khương Tuệ Lâm lập tức leo lên bục thử vai.
Cô rất khéo cư xử, đứng trên đó cúi chào Dạ Đình Sâm và phó đạo diễn rồi cất giọng nói trong trẻo:
- Mong được các vị lãnh đạo chỉ giáo nhiều hơn.
Nói mà ánh mắt cứ dán chặt vào Dạ Đình Sâm.
Đáng tiếc Dạ Đình Sâm hoàn toàn không để ý.
Phó đạo diễn thấy Dạ Đình Sâm không nhìn cô ta thì phẩy tay bảo:
- Được rồi, chuẩn bị đi.
Trợ lý trường quay giúp Khương Tuệ Lâm buộc dây cáp xong liền lùi xuống.
Khương Tuệ Lâm hít sâu một hơi.
Vốn dĩ cô không tha thiết với vai diễn này lắm.
Thế nhưng hôm nay lại được gặp Dạ Đình Sâm, hắn còn đến tận nơi xem casting.
Đây đã trở thành lần thử vai quan trọng nhất với cô từ trước tới giờ.
Cho dù có nhận được vai diễn này hay không thì cô cũng phải để lại ấn tượng tốt trong mắt Dạ Đình Sâm.
Ánh mắt của Khương Tuệ Lâm đanh lại.
Cô chạy lấy đà hai bước rồi nhảy xuống dưới, miệng quát lên:
- Ngô Kính! Ta muốn dùng mạng của ngươi để tế linh hồn ba mươi chín người nhà ta trên trời! Khương Tuệ Lâm có chuẩn bị rồi mới đến.
Cô đáp đất vững vàng, biểu cảm nghiêm túc, trạng thái nhập vai, giơ cây kiếm chưa mở lưỡi đánh nhau với chỉ đạo võ thuật.
Khương Tuệ Lâm tốt nghiệp học viện vũ đạo, tuy diễn xuất kém cỏi nhưng dáng người thì lại rất tốt, mỗi động tác quay người cúi đầu đều yểu điệu như đang múa.
Biên kịch vừa xem vừa cau mày:
- Vai này là nữ hiệp chứ đâu phải danh kỹ, động tác của cô ấy quá mềm mại, chẳng có chút sức nào hết.
Phó đạo diễn thì lại xem một cách vui vẻ:
- Nữ hiệp không phải là phụ nữ hay sao? Đã là phụ nữ thì phải mềm mại một tí mới đẹp.
Người ta xem phim truyền hình có phải là vì xem đánh nhau thật đâu, chẳng phải ai cũng thích ngắm người đẹp hay sao? Nói xong, chắc là cảm thấy mình có lý lắm, ông ta lại quay sang hỏi Dạ Đình Sâm với vẻ lấy lòng:
- Dạ thiếu, ngài thấy thế nào ạ? Thế nhưng không biết Dạ Đình Sâm đang nghĩ gì mà không hề để ý đến Khương Tuệ Lâm.
Hắn lẳng lặng nhìn về một hướng, vẻ mặt có chút lạnh lùng, hoàn toàn không nghe thấy mấy lời vừa rồi của phó đạo diễn.
Phó đạo diễn và biên kịch liếc nhìn nhau.
Bọn họ không qua lại gần gũi với Dạ Đình Sâm nhưng cũng đã nghe không ít tin đồn về Dạ thiếu, biết tính hắn vốn lạnh lùng lãnh đạm, đều cảm thấy không nên quấy rầy hắn thì hơn.
Họ ngậm miệng một cách vô cùng ăn ý rồi nghiêm túc xem Khương Tuệ Lâm diễn.
Vũ khí của Khương Tuệ Lâm đã bị chỉ đạo võ thuật tước đi, một thanh kiếm khác gác lên cổ cô.
Khương Tuệ Lâm quay lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi giết ta đi.
Ta sẽ không cúi đầu trước ngươi đâu.
Đoạn diễn thử tới đây kết thúc.
Trợ lý trường quay tháo cáp cho Khương Tuệ Lâm, cô ta chạy đến vị trí người tuyển chọn rồi nghiêng đầu hỏi:
- Xin hỏi tôi biểu hiện như vậy có được không ạ? Nói xong cô liền nở một nụ cười ngọt ngào.
Phó đạo diễn theo bản năng nhìn sang Dạ Đình Sâm, thấy hắn đã hồi thần nhưng vẫn không có ý định trả lời thì đáp một câu ba phải:
- Vẫn chưa thử vai xong, cô chờ một lát đi.
Khương Tuệ Lâm nhìn chằm chằm vào Dạ Đình Sâm, không hiểu vì sao mình đã dùng hết bản lĩnh rồi mà vẫn không được hắn liếc nhìn lấy một cái.
Vẻ ngoài xinh đẹp lại thêm người nhà cũng dám chi tiền để nâng đỡ cho nên trước nay cô vẫn hơi ngạo mạn.
Bây giờ cô cũng hỏi một cách đầy kiêu căng:
- Dạ thiếu thấy thế nào? Dạ Đình Sâm thấy ánh mắt nóng bỏng của cô ta vẫn bình chân như vại, chỉ lạnh lùng nhìn cô rồi nói:
- Chẳng lẽ cô đang chờ tôi khen cô sao? Ánh mắt của Dạ Đình Sâm không hề có chút tình cảm, chỉ có nỗi phiền chán đong đầy như đang phải nhìn thứ gì không sạch sẽ.
Ánh mắt ấy không khác gì một mũi dùi băng.
Khương Tuệ Lâm hiểu ngay rằng Dạ Đình Sâm không hề có tình cảm gì với mình, bèn xấu hổ lùi về đằng sau rồi quay người định đi.
- Chờ chút.
– Dạ Đình Sâm nói với giọng lãnh đạm.
Khương Tuệ Lâm vui mừng quá đỗi, bèn quên luôn cảm giác tổn thương khi bị Dạ Đình Sâm nhìn ban nãy.
Quả nhiên, đàn ông chính là đàn ông, cô có vẻ ngoài xinh đẹp và dáng người nóng bỏng, sẽ không có người đàn ông nào không động lòng.
Dạ Đình Sâm là ai chứ? Ông lớn nào mà chẳng phải nể mặt hắn? Chỉ cần có thể bám vào cái cành vàng tên Dạ Đình Sâm này thì cô còn phải đóng nữ phụ nữa sao! Khương Tuệ Lâm đỏ mặt nhìn hắn.
- Lần sau đừng phun nhiều nước hoa như thế.
– Dạ Đình Sâm cau mày nói:
- Rất hôi.
Hắn… hắn nói gì cơ? Hai chân Khương Tuệ Lâm mềm nhũn ra, cả người run lên như bị sét đánh.
Ai cũng nhìn thấy cô lấy lòng Dạ Đình Sâm nhưng hắn lại không nể tình chút nào, quả đúng là làm nhục cô.
Từ nhỏ đến lớn cô được bố mẹ và những người xung quanh nâng niu trong lòng bàn tay, cho dù có làm gì sai cũng chẳng bị ai trách cứ, đã bao giờ phải chịu sỉ nhục thế này đâu? Có người đứng gần đó nhỏ giọng cười nhạo:
Ngữ như cô ta mà cũng đòi quyến rũ Dạ thiếu cơ đấy.
Đúng đó, với diện mạo và khí độ của Dạ thiếu thì thích loại con gái nào mà chẳng có.
Cô ta có
muốn hiến thân cũng phải xem người ta có thèm nhìn mình hay không chứ.
Khương Tuệ Lâm nghe thấy người xung quanh bàn tán xôn xao thì đỏ hoe mắt rồi che miệng chạy vụt đi.
Nhạc Yên Nhi ngồi khá xa nên không nghe thấy họ nói gì, chỉ thấy Khương Tuệ Lâm che miệng lao ra khỏi đám người, lúc chạy qua trước mặt cô thì đã rớt nước mắt.
Sao mới nói mấy câu đã khóc rồi? Chẳng lẽ Khương Tuệ Lâm cũng bị chửi trước mặt mọi người như Diệp Giai Đồng ban nãy à? Nhưng nãy giờ Nhạc Yên Nhi vẫn nhìn Khương Tuệ Lâm diễn, phải nói là cũng ổn mà, động tác lưu loát, giữ thăng bằng tốt, dù hành động có chút khoa trương đặc trưng của dân múa nhưng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Biểu hiện như thế mà còn ăn mắng thì họ muốn tìm diễn viên kiểu gì mới được? Treo trên dây cáp không phải là thế mạnh của Nhạc Yên Nhi, bây giờ thấy Khương Tuệ Lâm cũng không làm họ vừa lòng thì cô hơi lo.
Suy cho cùng thì Khương Tuệ Lâm cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ ít tiếng tăm, rất nhanh đã không có ai quan tâm cô ta nữa, đạo diễn ra hiệu một cái trợ lý trường quay liền hô lên:
- Tiếp theo, Nhạc Yên Nhi!