Trong biệt thự của khu nghỉ dưỡng.
Bạch Kính Thần nổi hứng muốn chơi bài brit, thế nhưng thật đáng tiếc là ngoài anh ta thì chẳng có ai hưởng ứng cả.
Âu Duyên Tây từ lúc đến khu nghỉ dưỡng tới giờ vẫn luôn cảm thấy bồn chồn, khi về biệt thự cũng bỏ qua Phi Phi, tự lái xe về một mình, hiển nhiên là tâm sự nặng nề.
Phi Phi vốn là do Âu Duyên Tây đưa tới, trong mắt Bạch Kính Thần và Dạ Đình Sâm, cô ta còn chẳng bằng một con thú cưng của Âu Duyên Tây.
Bây giờ, Âu Duyên Tây cảm thấy không vui, cô ta thậm chí còn không dám thở mạnh, chỉ sợ phạm phải sai lầm.
Về phía Dạ Đình Sâm, sau khi trời tối, hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, dường như đang chờ một cuộc gọi nào đó.
Bạch Kính Thần vỗ Âu Duyên Tây một cái:
- Tây Tử, mày thích chơi bài brit nhất cơ mà, lần trước còn bảo nhất định phải thắng được tao, nào nào nào, anh chấp mày đấy, được không? Âu Duyên Tây đẩy tay Bạch Kính Thần ra:
Không chơi đâu.
Cờ caro nhé?
Không chơi.
Bida thì sao?
Không chơi.
Tây Tử, mày bị ma nhập đấy à? Đây không phải phong cách bình thường của mày, loại người
như mày chẳng ngồi yên được đến mười phút, lẽ ra mày phải kêu gào vì chán từ nãy rồi mới đúng.
Nghe thấy lời bạn tốt nói, Âu Duyên Tây cũng chẳng có phản ứng gì, y chỉ xua tay, ánh mắt có chút vô định, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Bạch Kính Thần thấy Âu Duyên Tây thực sự không có hứng chút nào, anh ta cũng liền đổ nhào người xuống ghế sofa:
- Chúng ta chẳng phải khách du lịch hay sao? Mấy người ai nấy cứ như có hận thù sâu sắc là thế nào? Bảo uống rượu thì không chịu uống, bảo đánh bài cũng không chịu đánh, ai cũng diễn cảnh thất hồn lạc phách với tôi là sao? Thế tôi đến cái khu nghỉ dưỡng này để làm gì hả? Dạ Đình Sâm như sực nhớ tới gì đó, đứng phắt dậy.
Bạch Kính Thần cứ tưởng hắn đã nghĩ thông, ánh mắt sáng lên, vội vàng hỏi:
- Anh, chơi cái gì nào? Kết quả là Dạ Đình Sâm còn chẳng thèm liếc Bạch Kính Thần một cái.
- Anh đi gọi điện thoại.
Nói xong, hắn mặc kệ phản ứng của Bạch Kính Thần mà đi thẳng ra khỏi biệt thự, đến vườn hoa.
Dạ Đình Sâm gọi vào số của Nhạc Yên Nhi, tắt máy.
Điện thoại di động của cô tắt máy, vậy nghĩa là thiết bị định vị cũng không sử dụng được.
Sắc mặt Dạ Đình Sâm bắt đầu khó coi, hắn bấm số của đạo diễn Lộ.
Alo?
Đạo diễn Lộ.
Vốn dĩ đang nằm nghiêng trên giường xem xét kịch bản, vừa nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Dạ Đình Sâm, đạo diễn Lộ lập tức ngồi ngay ngắn hẳn lên.
- Dạ thiếu, cậu có gì cần dặn dò vậy? Nhận được điện thoại của Dạ Đình Sâm quả thực là chuyện đạo diễn Lộ có thể mang đi bốc phét cả một năm.
- Đoàn phim còn đang quay à? Đạo diễn Lộ cứ nghĩ Dạ Đình Sâm gọi cho mình vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này hẳn là có việc gì quan trọng lắm, chẳng ngờ hắn lại hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, ông sửng sốt một lát mới trả lời:
- Không, hôm nay kết thúc công việc sớm nửa tiếng, mọi người đã về lâu rồi.
Ánh mắt của Dạ Đình Sâm lạnh xuống.
- Nhạc Yên Nhi đâu? Câu hỏi này mang theo lượng tin tức quá lớn, đạo diễn thật sự kinh ngạc.
Lúc chiều, Dạ Đình Sâm có hỏi về nữ chính, đạo diễn Lộ tưởng hắn có hứng thú với Diệp Thiên Hạ, chẳng ngờ rằng người mà Dạ thiếu để ý lại là Nhạc Yên Nhi.
Ông ngay lập tức nhớ tới việc lúc trước Hoàn Vũ đã đầu tư thêm một trăm triệu chỉ để Nhạc Yên Nhi có được vai nữ phụ số một, bây giờ thì mới hiểu, Nhạc Yên Nhi không dựa vào cao tầng của Hoàn Vũ mà trực tiếp dựa vào chủ tịch của tập đoàn đế quốc này, rõ ràng đây là một bước lên trời! Đạo diễn Lộ trăm nghĩ ngàn suy đến chuyện của mình mà quên bẵng việc đang nghe điện thoại.
Giọng Dạ Đình Sâm lạnh như băng:
- Đạo diễn Lộ? Hắn không thích lặp lại một câu nói hai lần.
Đạo diễn giật mình hoảng hốt, bấy giờ mới nhận ra mình đã để Dạ Đình Sâm chờ mấy giây mà không nhận được câu trả lời, ông sợ tới nỗi mồ hôi lạnh chảy ướt người.
Đạo diễn Lộ vội vàng nói:
- Sau khi đoàn phim kết thúc công việc, Nhạc Yên Nhi đã ra về.
Giờ hẳn là cô ấy đang nghỉ ngơi trong khách sạn, ngài có số của cô ấy không? Hay tôi cho ngài số của cô ấy nhé?
Tắt máy.
Vậy để tôi bảo người trong đoàn phim đi gõ cửa phòng xem cô ấy có đang ở trong phòng
không? Dạ Đình Sâm quả quyết nói:
Nói cho tôi biết số phòng của cô ấy.
Cô ấy ở khách sạn Á Vịnh trong khu nghỉ dưỡng, phòng 1003.
Cúp điện thoại xong, Dạ Đình Sâm đi vào biệt thự, cầm chìa khóa xe lên, lập tức đi ra ngoài.
Bạch Kính Thần hỏi:
Anh, anh đi đâu đấy?
Khách sạn Á Vịnh, tìm người.
Nghe thấy mấy chữ "Khách sạn Á Vịnh", Âu Duyên Tây cũng hồi thần, hỏi:
Có phải là khách sạn mà diễn viên của đoàn phim ở không anh?
Ừ.
Âu Duyên Tây như vừa quyết định việc gì đó, đứng phắt dậy, Phi Phi đang bóp vai cho gã bị đẩy sang một bên, gã cũng không buồn nhìn lấy một cái.
- Anh cả, em đi với anh.
Dạ Đình Sâm biết vì sao Âu Duyên Tây muốn đi, hắn liếc mắt nhìn người kia một cái rồi đồng ý.
Bạch Kính Thần không vui, nhảy dựng lên:
- Hai người làm cái gì thế hả? Đêm hôm khuya khoắt còn ra ngoài, lại không thèm đưa tôi đi cùng, có chuyện gì giấu tôi phải không?
- A Thần.
Dạ Đình Sâm lên tiếng, hắn nhìn Bạch Kính Thần, trong đôi mắt lạnh nhạt có chút nghiêm túc hiếm gặp, đây là thần sắc chỉ có thể thấy trên mặt hắn khi đàm phán hợp đồng trị giá tiền tỷ:
- Chờ ở biệt thự đi, nếu như nhận được điện thoại của anh, cậu phải sẵn sàng tinh thần để hành động bất cứ lúc nào.
Từ nhỏ tới lớn, Dạ Đình Sâm nói gì thì Bạch Kính Thần nghe nấy, bây giờ thấy Dạ Đình Sâm nghiêm túc như vậy, anh cũng gạt tâm tư chơi đùa sang một bên, gật đầu đáp:
- Em biết rồi.
Trong lòng anh có chút sợ hãi, anh suy đoán xem cuối cùng đã xảy ra chuyện lớn gì mà anh cả lại có thể để lộ vẻ mặt như vậy.
Dạ Đình Sâm tự lái xe, siêu xe bị hắn lái nhanh như chớp, trong đêm tối, tiếng động cơ phát ra cực lớn.
Âu Duyên Tây cũng hơi thắc mắc:
- Anh cả, sao anh lại gấp gáp như thế? Âu Duyên Tây lờ mờ nhận ra Dạ Đình Sâm có quan hệ gì đó với một nữ diễn viên trong đoàn phim này, thậm chí còn nghi cô gái kia chính là "chị dâu" mà Dạ Đình Sâm đã nhắc tới trước đó, nhưng gã không ngờ được Dạ Đình Sâm có thể lo lắng đến độ này, lái xe nhanh tới mức gần như bay lên rồi.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng nhìn về phía trước, nhanh chóng nhấn chân ga, xoay ngoắt tay lái vượt qua một vòng rẽ lớn.
- Anh có dự cảm xấu.
Hắn không thể nói vì sao sau khi biết Nhạc Yên Nhi tắt máy mình lại có linh cảm mãnh liệt rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, vậy nên hắn bỏ qua lý trí, chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đến đó, xác nhận rằng Nhạc Yên Nhi vẫn an toàn.
Âu Duyên Tây sững sờ:
- Anh, ý anh là...
Trong đôi mắt phượng đen và sâu của Dạ Đình Sâm giờ đây đều là băng tuyết.
- Cảm giác như mười năm trước, lúc chuyện kia xảy ra.
Mười năm trước...
Âu Duyên Tây và Dạ Đình Sâm đã lớn lên cùng nhau nên hiểu rất rõ mười năm trước có chuyện gì, chỉ nghĩ tới sự kiện đó thôi, sắc mặt gã lập tức trở nên khó coi.
- Không đâu, anh cả, chuyện kia chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, đã qua nhiều năm như vậy rồi, anh đã không còn là anh của mười năm trước nữa.
Gã quá rõ Dạ Đình Sâm đã bị đả kích nặng nề đến thế nào trong sự kiện mười năm trước, nếu như chuyện đó lại xảy ra một lần nữa, hậu quả khó lòng mà lường được.
- Phải, anh đã không còn là anh của mười năm trước nữa rồi.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm vẫn lạnh lùng:
- Nếu có người dám động vào cô ấy, anh sẽ làm kẻ đó phải trả giá gấp trăm lần.
Giọng nói lạnh như băng và khát máu giống Tu la trong bóng đêm, dường như không có chút tình cảm nào.