Chúc Viễn biết Dạ Đình Sâm đang lo lắng nên lái xe rất nhanh.
Chẳng bao lâu, chiếc Suv đã tới bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố A, bệnh viện tư nhân Gia Hòa.
Trước khi đi Chúc Viễn đã gọi điện thoại thông báo, vậy nên trước cửa bệnh viện đã có vài bác sĩ và y tá chuẩn bị xong cáng đẩy, sẵn sàng nghênh đón.
Xe vừa dừng lại, một bác sĩ lập tức tiến tới hỏi:
- Viện trưởng, bệnh nhân ở đâu? Chúc Viễn xuống xe, mở cửa sau ra, mọi người liền thấy một người đàn ông cao quý, vô cùng đẹp trai nhanh nhẹn bế một người xuống xe.
Mấy cô y tá hơi đỏ mặt, thế nhưng sự chuyên nghiệp vẫn giúp các cô khống chế được bản thân, các cô đẩy giường cấp cứu tới trước, có một y tá thanh tú lên tiếng:
- Tiên sinh, xin anh hãy buông bệnh nhân ra, chúng tôi cần phải đưa cô ấy đi kiểm tra trước đã.
Mặc dù đã cố gắng duy trì thái độ nghiêm túc và đoan chính, thế nhưng gương mặt cô y tá vẫn đỏ ửng lên, đôi mắt cũng len lén liếc nhìn Dạ Đình Sâm.
Nhưng Dạ Đình Sâm không hề nhìn cô lấy một cái, hắn chầm chậm đặt Nhạc Yên Nhi xuống giường cấp cứu.
Lúc này, mấy cô y tá mới nhìn rõ người mà Dạ Đình Sâm ôm trong lòng là một cô gái rất xinh đẹp.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm nhìn cô ấy vừa dịu dàng lại vừa lo lắng, chỉ nghĩ qua cũng đủ biết đây là người trong lòng hắn.
Một đám y tá khi nãy vẫn mang trong lòng kịch bản về một mối tình lãng mạn và kiều diễm lập tức tan nát cõi lòng.
Ôi, những người đàn ông tuyệt vời đều có chủ mất rồi.
Tất nhiên Dạ Đình Sâm sẽ không thể ngờ rằng chỉ trong mười mấy giây đồng hồ ngắn ngủi, trong lòng những y tá này đã xoay chuyển trăm lần như thế.
Hắn đặt Nhạc Yên Nhi xuống xong, thần sắc lại lãnh đạm như thường, nhìn Chúc Viễn, hỏi:
Cần phải làm những kiểm tra gì?
Là một số kiểm tra thông thường mà thôi, không cần lo lắng quá, chủ yếu là do cô ấy bị chuốc
thuốc kích thích, kèm theo sốt cao liên tục, hiện giờ có rất nhiều loại thuốc kích thích kèm thêm thuốc mê và thành phần gây nghiện, vậy nên cần phải làm kiểm tra để an tâm.
Khi Dạ Đình Sâm nghe thấy hai từ "thuốc mê" và "gây nghiện", ánh mắt hắn bỗng dưng lạnh băng.
Trong lòng hắn lại có chút hối hận, chỉ phế Lưu Uy mà thôi, thật sự quá lời cho lão rồi.
Chúc Viễn nói tiếp:
- Để mấy cô y tá đưa phu nhân đi kiểm tra là được rồi, tôi dẫn ngài tới phòng khách quý nghỉ ngơi một lúc đi.
Chẳng ngờ Dạ Đình Sâm không hề nghĩ ngợi gì mà dứt khoát từ chối luôn:
Không, tôi cùng đi kiểm tra với cô ấy.
...
Chúc Viễn thật sự không biết mình đã tạo nghiệt gì để khám bệnh thôi mà cũng bị người ta ngược như chó, hết lần này tới lần khác người ngược mình còn là sếp của mình, đúng là giận cũng chẳng dám nói gì, chỉ có thể chấp nhận trong kinh sợ.
Có viện trưởng tự mình chỉ đạo, tất cả các mục kiểm tra của Nhạc Yên Nhi đều được đi bằng cửa VIP, hoàn toàn không cần xếp hàng, tất cả đều được hoàn thành một cách nhanh chóng, Dạ Đình Sâm thực sự đi theo Nhạc Yên Nhi trong toàn bộ hành trình.
Chờ cho tới lúc Nhạc Yên Nhi đến phòng bệnh VIP, mặt trời cũng đã lên cao.
Chắc chắn rằng Nhạc Yên Nhi đã không sao, Chúc Viễn cuối cùng cũng có thể lấy lý do "Bệnh nhân cần được yên tĩnh nghỉ ngơi" mà mời Dạ Đình Sâm tới phòng nghỉ.
Dạ Đình Sâm ngồi trên salon trong phòng nghỉ, cặp chân dài ưu nhã duỗi thẳng, hai tay khoanh sau gáy, đôi mắt đen khép hờ, nghe Chúc Viễn đọc báo cáo kiểm tra.
- Có thể xác định được trong thuốc kích thích không có độc tố.
Thành phần thuốc cũng không quá nhiều, đã được cơ thể đào thải hết.
Còn vấn đề sốt cao hiện tại, căn cứ vào kết quả xét nghiệm máu mà nói, đây không phải là bệnh biến do cơ năng của thân thể mà hẳn là do cảm lạnh, lại thêm thời gian gần đây bệnh nhân mệt nhọc quá độ khiến hệ miễn dịch suy giảm, chỉ cần truyền dịch ba ngày, nghỉ ngơi thật tốt là khỏi.
Khi nào sẽ tỉnh?
Thân thể của cô ấy đang hồi phục các cơ năng, mệt nhọc quá độ cần nghỉ ngơi phù hợp, tốt
nhất không nên đánh thức cô ấy, cứ để cô ấy ngủ cho tới lúc tự tỉnh dậy.
Dạ Đình Sâm gật đầu.
Chúc Viễn không nói gì thêm, nhưng cũng không xin phép đi ra.
Trong phòng nghỉ, bầu không khí yên tĩnh ngập tràn.
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói:
- Có chuyện gì, nói đi.
Chúc Viễn thầm giật mình.
Quả nhiên, Dạ thiếu gia chính là Dạ thiếu gia, cặp mắt đen kia có khả năng nhìn thấu lòng người, đừng ai hòng nghĩ tới chuyện giở trò trước mặt hắn.
Chúc Viễn do dự một lát mới cẩn trọng hỏi:
- Dạ thiếu gia, bệnh của thiếu phu nhân như vậy, phải chăng nên quay về nước Anh? Từ ba đời trước, nhà họ Dạ đã di dân tới Anh quốc, thậm chí còn được chính Nữ hoàng phong tặng tước vị bá tước truyền đời, có thể nói bọn họ là quý tộc thượng lưu thực sự.
Cho nên dù nhà họ Dạ có nền tảng kinh doanh khổng lồ trong nước thì gia tộc của họ vẫn ở Anh quốc, chỉ có điều việc kinh doanh trong nước sẽ do người thừa kế quản lý mà thôi.
Mặc dù cách xa ngàn dặm nhưng gia tộc vẫn luôn cực kỳ chú ý tới người thừa kế duy nhất, chuyện kiểm tra sức khỏe định kỳ là việc đương nhiên phải làm, đồng thời các báo cáo kiểm tra sức khỏe sẽ được nhà họ Chúc gửi tới nước Anh để lưu trữ.
Nhưng bệnh án của vị thiếu phu nhân này khiến Chúc Viễn cảm thấy khó xử.
Khi nãy, nhân thời gian kiểm tra anh đã liên hệ với cha mình, đồng thời nhận ra ngay cả cha anh cũng không hề biết có một vị thiếu phu nhân như vậy, lại thêm việc thiếu phu nhân là diễn viên, ngay cả tên thẳng nam thuần chủng như Chúc Viễn cũng có thể ngay lập tức tưởng tượng ra một vở kịch nhà giàu rồi.
Dạ Đình Sâm mở mắt, đôi mắt đen như ngọc lạnh băng khiến người nhìn cảm thấy run rẩy.
- Tạm thời đừng cho nhà họ Dạ biết những chuyện này.
Chúc Viễn nghe thấy thế thì thầm giật mình, quả nhiên anh đã đoán đúng, chuyện này ắt có vấn đề.
Nhưng nhà họ Chúc là bác sĩ tư nhân của nhà họ Dạ, nếu như giúp Dạ Đình Sâm lừa nhà họ Dạ, về sau có thể bị truy cứu hay không? Vậy nên Chúc Viễn có chút do dự:
- Nhưng nhà họ Dạ có rất nhiều tai mắt tại thành phố A...
Dạ Đình Sâm nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt Chúc Viễn, đó là ánh mắt lạnh đến nỗi khiến Chúc Viễn không tự chủ được mà nuốt câu nói phía sau xuống.
- Chúc Viễn, tôi biết cậu đang có ý đồ gì.
Dạ Đình Sâm chậm rãi nói:
- Hiện nay, đấu tranh nội bộ trong nhà họ Dạ đã là sóng ngầm phun trào, các người cũng chỉ mong tự bảo vệ lấy mình mà thôi.
Chẳng qua việc chọn phe phái từ xưa tới nay vẫn là một chuyện nguy hiểm, các người đã muốn chọn phe, vậy sẽ không thể có khả năng nịnh nọt được cả hai bên, tôi khuyên cậu nên cẩn thận vẫn hơn.
Lời này có thể nói là vô cùng nặng, chỉ vài từ đã nói thẳng ra chút tính toán nhỏ nhặt của nhà họ Chúc, không ngờ Dạ Đình Sâm lại tinh tường như thế, Chúc Viễn hơi xấu hổ, anh vẫn muốn hòa giải:
- Dạ thiếu, tôi không có ý như vậy.
Dạ Đình Sâm cũng không muốn nghe giải thích, hắn nói tiếp:
- Tôi biết chuyện nhị thiếu gia sai người liên hệ với nhà họ Chúc các cậu.
Những lời này thật sự đã khiến Chúc Viễn hoảng sợ.
Nhị thiếu gia nhà họ Dạ đã liên hệ với người nhà họ Chúc và bản thân Chúc Viễn vài lần, lần nào cũng đều rất bí mật, vậy mà Dạ Đình Sâm vẫn biết! Bất luận nhà họ Dạ đấu tranh nội bộ thế nào, chí ít Dạ Đình Sâm vẫn là người thừa kế hiện tại, bị Dạ Đình Sâm biết những việc này, với nhà họ Chúc mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
- Dạ thiếu...
Dạ Đình Sâm khẽ nhấc tay lên, ngăn lại câu nói tiếp theo của anh.
- Chim khôn biết chọn cành mà đậu, tôi có thể hiểu được hành vi của nhà họ Chúc, cũng không có ý truy cứu chuyện này.
Tôi chỉ muốn nói cho các người biết rằng không cần làm một số chuyện ngu xuẩn mà lại tưởng đó là chuyện thông mình.
Tôi có thể ngồi lên vị trí này không phải vì giống nhị thiếu gia, chỉ biết giở vài thủ đoạn cỏn con thôi đâu.
Trong lòng Chúc Viễn lúc này đang run lên, nhớ tới những thủ đoạn sấm rền gió cuốn của Dạ Đình Sâm trên thương trường trong vài năm vừa quá, anh cảm thấy thực sự hoảng sợ.
Nhà họ Chúc thế mà đã từng thật sự động lòng với những lợi ích mà nhị thiếu gia đưa ra, quả thực là ngu không ai bằng.
- Vâng, Dạ thiếu, nhà họ Chúc đã hiểu.