Chương 247: Khác Thủ Tiên Quy

Chết như lá thu

Phiên bản convert 10073 chữ

“Xem ra ngươi còn không hiểu rõ Tả Khâu bằng chúng ta. Hiện tại hắn muốn ngươi đi chết, ngươi nguyện ý không?” Diệp Vu Thời trào phúng vừa nói vừa ném đi bình đan dược cuối cùng. Đầu ngón tay hắn là da thịt bị nứt trắng toát. Sạch sẽ không một chút vết máu, toàn bộ đều cháy sạch.

Mà cấm chế kia vẫn ngoan cố tồn tại, vây Tiêu Vân Dật bên trong.

Nhưng Tiêu Vân Dật nhìn cũng không nhìn Diệp Vu Thời, chỉ hơi khép mắt, thân thể nhẹ chấn động, đưa bổn nguyên thần thức phân thần ra khỏi cơ thể. Thoáng chốc, phân thần của ông đã ở ngoài ngàn dặm.

Hai người đều không thử ngăn cản, vì Tiêu Vân Dật đã sắp chết rồi. Hiện tại quan trọng chỉ là xem trước khi chết Tiêu Vân Dật còn muốn làm gì.

Mà Thái A lúc này lại nhíu mày, chỉnh lại cánh tay bị tháo khớp. Thân ảnh hắn có chút suy yếu, kiếm cũng đã không thấy từ lâu. Có lẽ nên nói, vì bị thương hắn đã vô pháp tách kiếm thân và mình ra. Dù sao hắn chính là một thanh kiếm.

Trong con mắt luôn đen kịt thâm sâu của hắn, phản chiếu ánh bình minh, lộ ra mấy phần thần thái. Hắn nhìn cánh tay trắng nõn của mình đột nhiên biến thành màu đen sau đó biến trở về.

Nếu có một ngày Phương Khác phải chết, ngươi có nguyện ý thay y đi chết?

“Thật khiến người cảm động.” Thái A nhàn nhạt nói, nhìn sang Diệp Vu Thời còn thê thảm hơn mình. Không biết là đang nói Diệp Vu Thời, hay nói bản thân hắn.

Nhưng Diệp Vu Thời chỉ ngước mắt nhìn hắn một cái rồi thôi.

Thái A thấy thế, cũng cực lạnh nhạt nhìn Diệp Vu Thời một cái, sau đó dời tầm mắt.

Trong chỗ tối của một căn phòng nào đó tại Thái Hành, trưởng lão vất vả lắm mới bình tĩnh một chút, nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, dưới sự kinh ngạc sợ hãi, không kìm được kêu a một tiếng.

Tả Khâu quay người nhìn Tiêu Vân Dật, trên mặt vẫn là băng lạnh.

“Ngài đến rồi.”

Tiêu Vân Dật đến đây, thấy được Tả Khâu, đột nhiên hiểu ra tất cả.

“Tại sao?” Tiêu Vân Dật đối diện Trí Tiêu, đối diện Phương Khác, đối diện tất cả mọi người đều không hề động dung, lúc này cuối cùng cũng có vài phần dao động.

Vì đây là Tả Khâu.

“Ta cho rằng ngài sẽ không đến hỏi ta.” Tả Khâu nhàn nhạt nói. Đưa bổn nguyên thần thức phân hóa ra khỏi cơ thể, sẽ khiến vạn năm thọ nguyên hóa thành hư vô. Nhưng Tiêu Vân Dật vẫn đến đây, nói rõ ông đã đến tuyệt cảnh rồi.

Trả lời vấn đề tại sao này, kỳ thật rất vô nghĩa. Tất cả đều đã phát sinh rồi, hỏi tại sao trả lời tại sao đều rất dư thừa.

Nhưng vì là Tiêu Vân Dật, cho nên Tả Khâu suy nghĩ rồi rất bình thản nói: “Vì ngài chưa từng hỏi qua ta muốn cái gì. Lúc đầu là ngài cho rằng ta không thích hợp làm kiếm tu, cũng là ngài quyết định đẩy ta lên vị trí này. Nhưng từ đầu đến cuối chưa từng hỏi qua ta muốn cái gì.

Mà hiện tại ngài muốn xây dựng một trật tự, hoặc nên nói ngài muốn trở thành trật tự đó. Dựa vào tu vi của ngài để giữ cho trật tự vận hành, xây dựng thiên hạ đại đồng mà ngài muốn. Đây là con đường ngài chọn, vậy Thái Hành thì sao? Chỉ trở thành công cụ ngài duy trì trật tự sao? Đây là ngài muốn, chứ không phải Thái Hành muốn, cũng không phải ta muốn.”

Tả Khâu bình thản trực tiếp nói, trong đó không có một chút oán hận.

Khi Phương Khác trào phúng Tiêu Vân Dật có từng hỏi qua ý kiến của tu tiên giới chưa. Tiêu Vân Dật không hề bận tâm. Mà lúc này khi Tả Khâu nói ông chưa từng hỏi qua hắn muốn cái gì. Tiêu Vân Dật đột nhiên cảm thấy đau đớn.

“Tại sao ngài chưa từng nghĩ đến giao những thế lực như Thập Phương vào tay ta? Có lẽ là vì trong lòng ngài ở một góc kín đáo nào đó kỳ thật cũng hiểu, thứ chúng ta muốn căn bản không giống nhau.”

“Ngươi muốn gì.” Tiêu Vân Dật lạnh lùng hỏi.

Tả Khâu đi tới trước cửa, đưa tay đẩy cửa phòng, cảnh sắc ngoài cửa ánh vào trong phòng. Gian phòng này nằm ở nơi cao nhất Thái Hành, chỉ cần mở cửa sẽ có thể từ trên cao nhìn được toàn bộ môn phái.

Hắn nhìn tất cả trước mắt, ngữ khí vẫn không hề nhấp nhô, chỉ rất bình thản đổi một chữ trong xưng hô dành cho Tiêu Vân Dật.

“Thế giới này vốn chính là thế giới mạnh được yếu thua. Ta đủ cường đại, cho nên ta thống trị bọn họ. Thái Hành đủ cường đại, cho nên Thái Hành thống trị mảnh đất này. Đừng oán trách không công bằng, phải hận bản thân ngươi không đủ mạnh. Đây là ngươi dạy ta. Mà hiện tại ngươi lại nói muốn xây dựng trật tự ngươi muốn, để kẻ yếu và kẻ mạnh bình đẳng.”

Tả Khâu cúi nhìn toàn Thái Hành, đưa lưng về phía Tiêu Vân Dật, chắp tay mà đứng. “Đương nhiên, ngươi là tu sĩ kỳ hợp thể, luận tu vi ngươi cường đại nhất, có suy nghĩ tùy tính như thế cũng không có gì đáng trách. Nhưng ngươi đừng quên, trật tự ngươi muốn xây nên, đụng chạm đến lợi ích của ai.”

“Là lợi ích của Thái Hành.” Tả Khâu quay người qua nhìn Tiêu Vân Dật, cùng với cả Thái Hành sau lưng hắn.

Tiêu Vân Dật nhìn Tả Khâu, rõ ràng cái gì cũng chưa xảy ra, rõ ràng gương mặt vẫn như xưa. Nhưng lúc này, Tả Khâu giống như được ngàn vạn năm thời gian tẩy lễ.

Tả Khâu là do ông nhìn từng ngày đến lớn, bước từng bước đến hôm nay, hiện tại ông lại cảm thấy người trước mắt vô cùng xa lạ.

“Ta không phải đụng chạm đến lợi ích của Thái Hành, mà là lợi ích của giai cấp thống trị.” Tiêu Vân Dật nói: “Là lợi ích của ngươi.”

“Lợi ích của giai cấp thống trị lợi ích của ta chính là lợi ích của Thái Hành.” Ngữ khí của Tả Khâu vẫn bình thản, nhưng lần này bình thản là vì không cho phép người khác nghi ngờ cho nên bình thản đến cực điểm. Vì hắn cho rằng đây là chuyện rất tự nhiên cùng đúng lý.

Tiêu Vân Dật cười, tiếng cười từ trong phòng truyền đi rất xa, rất xa, trong tiếng cười là mỉa mai, mỉa mai bản thân.

Sau đó ông nhìn Tả Khâu nói: “Ta còn sống.”

Tả Khâu và Tiêu Vân Dật nhìn nhau, hắn nói: “Nếu ngài còn sống trở về, Thái Hành nhất định nội loạn.”

Tiêu Vân Dật lần này lạnh lùng nhìn Tả Khâu, hai người đối kháng rất lâu. Lúc này suy nghĩ duy nhất trong đầu Tiêu Vân Dật là – giết chết Tả Khâu! Nhưng sau khi nghĩ đến điểm này, Tiêu Vân Dật phát hiện ông không thể giết hắn. Vì là chính ông đặt toàn bộ Thái Hành lên vai Tả Khâu, nếu không có Tả Khâu, Thái Hành sẽ sụp đổ.

Rất mỉa mai, quá mỉa mai.

Cuối cùng như lúc đến, ông đột nhiên biến mất khỏi phòng.

Tả Khâu đứng một lát, mới nói với trưởng lão đã sớm bị dọa không xong: “Bảo người đến dọn dẹp.”

Bịch một tiếng, trưởng lão đó thế nhưng quỳ xuống. Ông ta vô thức cho rằng sắp bị dọn dẹp là mình, khi ngã nhào xuống đất nhìn thấy thi thể Giang Trầm Chu ông mới hiểu dọn dẹp Tả Khâu nói là sao. Lúc này mới vội đáp lời.

Tiêu Vân Dật chậm rãi mở mắt ra.

Thái A và Diệp Vu Thời nhìn nhau một cái, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng. Tiêu Vân Dật sắp chết rồi, trước lúc chết ông ta tất nhiên sẽ làm gì đó. Câu nói lúc trước của Diệp Vu Thời chẳng qua là vì gợi lên một khả năng khác. Nhưng bây giờ xem ra đã không thể. Vậy thì có lẽ Tiêu Vân Dật sẽ chọn mang đi một vài người ở đây trước lúc chết.

Tiêu Vân Dật chậm rãi giang hai tay, đột nhiên vô số ánh sáng tỏa ra từ người ông.

Ánh sáng này che phủ tất cả, Vương Lạc Dương không kìm được phải nhắm mắt lại.

Có lẽ là thoáng chốc hoặc có lẽ đã qua rất lâu.

Đợi khi Vương Lạc Dương mở mắt, trước mắt đã mất đi bóng dáng Tiêu Vân Dật, mà hai người khác trên không rớt xuống, lần này được mọi người đã từng có kinh nghiệm đón lấy.

Mà sư phụ bên cạnh nó, không biết khi nào đã không còn ở đây.

“Ông ta đi rồi.” Thái A nhẹ nhíu mày, nhìn Phương Khác nói. Cái này không giống với tình huống trong dự liệu của họ, hắn vốn cho rằng Tiêu Vân Dật ít nhất sẽ giết chết hắn, nhưng ông không làm thế.

“Thái Hành?” Thái A nghi hoặc hỏi.

Phương Khác lần mò nắm cánh tay băng lạnh của Diệp Vu Thời, kiểm tra tình huống hắn, thấp giọng nói: “Không đâu, nếu ông ta muốn đi Thái Hành, trước đó sau khi phân thần bổn nguyên thần thức ra ngoài cơ thể sẽ không trở về.”

Nói xong y lại nắm tay Thái A, bắt mạch.

Thái A trầm mặc một lúc, nhìn tay Phương Khác gác lên tay mình: “Ngô… ta không có mạch đập… Ngươi gấp đến ngu rồi sao?” Trong câu nói này dùng hai từ ‘ta’ và ‘ngươi’ rất xa lạ. Nhưng lúc này lại không có ai phát giác.

Phương Khác sửng sốt một chút, buông tay Thái A ra, ôm chặt người đã mất ý thức trong lòng, sau đó dường như thất thần ngẩn ngơ mấy giây, rồi đột nhiên ngã xuống.

Cho dù tình trạng của Diệp Vu Thời chỉ tốt hơn chết một chút, cho dù hiện tại bọn họ đều thê thảm như vậy, nhưng bọn họ đều còn sống, ít nhất vẫn còn sống.

Trong thành Thái An lại vang lên một trận kinh hô, sau khi binh hoảng tướng loạn, mọi người đều nhịn không được ngẩng đầu nhìn trời… tất cả đã qua rồi?

Sau đó cuối cùng mới thở ra nhẹ nhõm, lúc nghe được thương thế của mọi người lại nhịn không được lo lắng, còn có vài người ngốc nghếch hỏi: “Tiêu Vân Dật thật sự chết rồi?”

Một cơn gió mát thổi qua vách núi, Trí Tiêu mở mắt, trước mắt cái gì cũng không có, nhưng Trí Tiêu biết ông ta đã đến.

Lá cờ Thái Hành ở ngoài ngàn dặm cũng đột nhiên bị gió thổi tung lên, một đệ tử kỳ quái lầm bầm: “Sao hướng gió lại đổi?” 

Như Thị quán ở sâu trong Tuyết Nguyên, cùng vài góc của tu tiên giới cũng đột nhiên có gió thổi qua, một vài người bỗng ngã xuống đất rơi lệ, sau đó lại ngẩng đầu lên, Tiêu Vân Dật chết rồi, nhưng bọn họ vẫn đang tiếp tục đi trên con đường Tiêu Vân Dật lưu lại.

Tả Khâu như có cảm nhận, nhìn lá cờ Thái Hành phất phới, mặt không biểu cảm.

Vì lúc này Thái Hành đã không chịu nổi một lần nội loạn, cho nên Tiêu Vân Dật chết. Vì ông phát hiện con đường của Thái Hành và trật tự ông muốn dựng nên hoàn toàn trái ngược, cho nên trước khi chết ông không làm gì cả.

Không nhẫn tâm bắt Thái A chết, cũng không nguyện ý phản lại lý tưởng của mình. Cho nên Tiêu Vân Dật chọn an tĩnh mà chết.

Ở một góc nào đó trong Thái Hành, Tiêu Bình Phúc quay đầu nhìn thi thể bị người treo lên.

Giang Trầm Chu đã chết, an tĩnh mà chết như thế.

Trên mặt Tiêu Bình Phúc không có chút cảm xúc nào, an tĩnh rời khỏi chỗ này, nó muốn khóc lớn một trận, nó muốn cướp thi thể xuống, nó muốn giết chết mỗi người Thái Hành xuất hiện trước mặt nó. Nhưng nó đã đến tuổi không thể rơi lệ rồi. Cho nên nó bình tĩnh ly khai. Không thể mang Giang Trầm Chu đi, ít nhất nó sẽ để họ mang về thi thể của Giang Trầm Chu.

Dưới tiền đề không có người hy sinh, dù sao Giang Trầm Chu chọn lựa cái chết chính là không muốn nhìn thấy họ phải chết. Đúng không?

Bạn đang đọc Khác Thủ Tiên Quy của Đông Lai Bất Tự Bồng Lai Viễn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!