*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ăn ngon không?" Tạ Diễn ngồi đối diện hắn, một tay giữ notebook, trên mặt là nụ cười ôn hòa hiếm thấy, tựa như ánh mặt trời rực rỡ.
Lông tơ Cù Tranh Viễn dựng đứng, mấp ma mấp máy miệng, nghiêm khắc bình luận: "Không ra sao hết, còn không bằng món ăn mua tám tệ dưới lầu."
Đổi lại là hôm qua, Tạ Diễn đã sớm mắng cho một trận, "Má nó anh thích ăn thì ăn không ăn thì nhịn", nhưng hôm nay, cậu nghẹn một bụng lửa giận, không chỉ không cãi nhau với đối phương, còn duy trì thái độ hòa hảo mỉm cười: "Cái này là tôi làm, miễn phí luôn, có gì không hài lòng anh cứ nói, lần sau tôi sẽ tiến bộ hơn."
Mấy lời từ này phát ra từ miệng cậu, tất cả đều tràn ngập ý vị sâu xa.
Cù Tranh Viễn bị sặc mì, thiếu chút nữa phụt ra bằng lỗ mũi, một tay che miệng, ho đến mức mặt đỏ bừng.
"Anh không sao chứ?" Tạ Diễn khiếp đảm, vội vàng chạy tới vỗ vỗ lưng hắn.
Cù Tranh Viễn nhướng lông mày, tìm đường sống trong lúc chết, đẩy cậu ra khỏi người mình: "Cậu cứ về chỗ ngồi đi, khụ, tôi không có việc gì."
"Ừm." Tạ Diễn rót li nước cho hắn, sau đó đặt mông ngồi trở lại, vẫn nhìn chằm chằm hắn như nhìn con tinh tinh trong vườn bách thú.
Cù Tranh Viễn uống miếng nước, sắc mặt chuyển từ xanh sang đỏ, hai tai nóng lên, cúi đầu chọc chọc mì trong tô, nếm không ra hương vị gì nữa, chỉ cảm thấy cặp mắt đối diện kia nóng rực, như là muốn nhìn xuyên thấu hắn.
Cái điều hòa này sao vô dụng vậy chứ?
Hắn rụt rè kéo kéo cổ áo che cơ ngực: "Cậu cứ nhìn tôi làm gì?"
"Không có gì." Tạ Diễn mím môi, mở laptop ra, "Tôi muốn giải thích chuyện tối hôm qua với anh, không phải như anh nghĩ đâu."
Cù Tranh Viễn dời tầm mắt khỏi mì sợi, nghi hoặc truy hỏi: "À? Vậy đó là làm gì?"
"Tôi xem video là để phiên dịch phụ đề cho người ta." Tạ Diễn mở trang biên tập ra, nghiêm túc nói, "Cái này nè, tôi làm phụ đề cho video này, công việc làm thêm bạn của tôi giới thiệu cho tôi."
Cù Tranh Viễn nhìn lướt qua màn hình, nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng làm nên chuyện đó, để cho qua chuyện còn biết tạo trình biên tập đặc biệt, nói như vậy chắc phải suy nghĩ cả đêm.
Hắn không thích chạm đáy nỗi đau của người khác, phô bày ra kĩ năng diễn xuất như ảnh đế, hơi nâng cằm lên, làm ra vẻ như bừng tỉnh sau cơn mê "À" một tiếng: "Thì ra mọi chuyện là thế này, vậy cậu cũng rất vất vả nhỉ."
Lần này không có ánh mắt và âm cuối ý vị sâu xa, Tạ Diễn như trút được gánh nặng gật đầu: "Cũng bình thường, không có gì khó, sau khi phiên dịch xong tôi sẽ xóa hết, tuyệt đối không lãng phí bộ nhớ của anh."
Cù Tranh Viễn tốt bụng nói: "Không có gì, dù sao notebook này tôi cũng không hay dùng."
Tạ Diễn vỗ tay lộp bộp, trăm ngàn lần cảm tạ: "Anh thật sự là người tốt!"
Cù Tranh Viễn sợ tới mức khóe mắt nảy lên, làm một việc xưa nay chưa từng có, phủ định nhân phẩm của mình: "Không không không, tôi không phải người tốt."
"Không, anh siêu tốt." Tạ Diễn thấy hắn đồ ăn trong chén hắn đã sắp thấy đáy, "Mì sợi có có ít quá không, tôi giúp anh cắt trái cây nhé."
"Không cần ——"
Cù Tranh Viễn không thể ngăn cản động tác của Tạ Diễn, nghĩ thầm có phải vừa rồi mình diễn sâu quá không ta?
Hắn chống cằm, nhớ lại chuyện hồi trước.
Mình từng bế công chúa Tạ Diễn, giúp cậu ta thay quần áo, nửa đêm lái xe đến vỉa hè đón người về, từ đó về sau, Tạ Diễn nhìn hắn hơi quái quái, còn giúp hắn nấu cơm, giặt quần áo nữa.
Nhớ năm đó lúc còn đi học, muốn bạn cùng phòng giặt vớ giúp thì phải kêu bằng bố, Tạ Diễn lại như cô con dâu nhỏ, không oán không than gì.
Đàn ông vì sao lại quan tâm tới người đàn ông khác như vậy?
Cù Tranh Viễn kinh ngạc hít một hơi thật sâu, mí mắt giật giật.
Tạ Diễn sẽ không cho rằng mình có ý gì với cậu ta chớ!
Hai bên thầm mến, sau này sẽ dựa vào cơ hội phát triển thành một tình yêu rung động lòng người.
"Anh muốn thêm chút sữa chua và nho khô không? Ăn ngon lắm." Tạ Diễn trong phòng bếp hỏi.
"À, cảm ơn."
Cù Tranh Viễn suy nghĩ có chút rối loạn, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, bắt mình bình tĩnh lại.
Đừng nói hắn yêu người khác giới, cho dù hắn là đồng tính luyến ái đối tượng của hắn cũng không thể là Tạ Diễn, lỡ Cù Bình Sinh thật sự muốn kết hôn với Tạ Mạn, vậy Tạ Diễn chính là cậu của hắn.
Cho dù hắn là con gái cũng không thể làm xằng làm bậy như vậy!
Đồng tính còn loạn luân, tội lại thêm một bậc! Ông nội bà nội sẽ cắt hắn thành từng lát nhỏ.
Phải bóp chết hạt giống tội lỗi này từ trong trứng nước.
Cù Tranh Viễn thừa dịp Tạ Diễn ở trong phòng bếp ngâm nga ca hát, cấp tốc tải một đống ảnh của mấy cô gái trong vòng bạn bè của hắn, một tấm làm hình nền, một tấm làm màn hình khóa.
"Tôi thấy nho khô trong tủ lạnh ăn cực kì ngon, mềm y như kẹo." Tạ Diễn cầm chén đặt trước mặt Cù Tranh Viễn.
Lúc nãy cậu cũng làm cho mình một chén, hai người mặt đối mặt xúc ăn.
Cù Tranh Viễn bật màn hình, dâng hiến như của quý: "Cậu cảm thấy cô gái này thế nào?"
Tạ Diễn thò đầu lại gần nhìn kỹ, cảm giác như đã qua phẫu thuật thẩm mĩ, lúc cười lên miệng cứ cứng đờ, cái mũi cũng rất kỳ quái.
Cậu bĩu môi, nói đúng sự thật: "Không ra sao hết, thật không dám giấu giếm, tôi mặc đồ nữ còn đẹp hơn cô ta gấp trăm lần."
Quả nhiên!
Đã bắt đầu ghen ghét với người ta rồi đấy.
Cuộc tình này nếu không ngăn chặn liền tay thì thật sự không còn kịp nữa rồi!
"Đây là cô gái mà anh thích sao?" Tạ Diễn hỏi.
Bắt đầu nói chuyện thôi!
Cù Tranh Viễn nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, biến Tạ Diễn trở thành diễn viên đối diễn với mình, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo chút cảm xúc ngượng ngùng, trẻ con như cậu thiếu niên mới lớn: "Tôi thích cô ấy từ rất lâu rồi."
Tạ Diễn nói toạt ra: "Vậy mắt nhìn của anh cũng tệ quá."
Nhất định cậu tự ứng cử mới được phải không!
Cù Tranh Viễn rốt cuộc bất chấp lòng tự trọng của đối phương, dao sắc chặt đay*: "Không cho phép cậu nói bạn gái tôi như vậy, cô ấy có chỗ nào không tốt?!"
*(Nhanh chóng giải quyết)
Âm điệu của hắn đột nhiên cất cao, Tạ Diễn bị hắn dọa nhảy dựng, xấu hổ gãi đầu: "Thật xin lỗi, tôi không biết đó là bạn gái của anh, à ừm, nói như thế nào đây ta, tôi cảm thấy khí chất của cô ấy vô cùng nổi bậc, cũng rất đáng yêu, tỉ lệ dáng người cũng đẹp......"
Cù Tranh Viễn giống con báo không một tiếng động nhìn biểu hiện của Tạ Diễn thay đổi xoành xoạch, từ kinh ngạc đến dần chấp nhận rồi lại đến buồn bã đau lòng, rõ ràng rồi.
"Cậu biết là tốt." Cù Tranh Viễn bày đặt hôn lên màn hình điện thoại.
Vẻ mặt Tạ Diễn ghét bỏ chà xát thái dương, bưng chén nhỏ lên lầu ăn.
Khó chịu!
Cù Tranh Viễn đập bàn kết luận, vật nhỏ nhất định là khó chịu đến mức trốn trong một góc lén khóc.
Hắn âm thầm may mắn mình đi bước cờ này sớm, nếu không tối nay có thể xảy ra chuyện lớn.
Hổ Tử cong đuôi kêu to một tiếng, đi đến chỗ lên cầu thang, Cù Tranh Viễn gật đầu một cái với nó: "Đi đi đi đi, đi an ủi cậu ta một chút."
Cù Tranh Viễn ngửa đầu nằm trên ghế dựa, xúc động vô hạn: Đều do mùi vị đàn ông đáng chết này của mình.
Mưa thu kéo dài, nhiệt độ không khí ở Nam Thành giảm xuống.
Mỗi ngày trôi qua rất bình thường, Tạ Diễn nếu không đi học thì nằm ở nhà hoặc là chạy tới tiệm sách đọc sách, chỉ cần Cù Tranh Viễn ở nhà, cậu sẽ nấu nhiều hơn một phần đồ ăn, về phần áo quần, tất cả loại vải cần giặt tay, Cù Tranh Viễn đều trực tiếp đóng gói đem đi tiệm giặt quần áo.
Có hôm trời mưa to, Cù Tranh Viễn sẽ đưa cậu đi học, quan hệ không tính là thân mật lắm nhưng cũng không xấu.
Trong lúc này, Cù Bình Sinh cùng Tạ Mạn ra nước ngoài xem triển lãm, sau khi về nước đại gia đình tụ họp hai lần, tình cảm của hai người không vì mỗi ngày sớm chiều ở chung mà giảm sút, ngược lại phát triển càng ngày càng tốt.
Cù Tranh Viễn mơ hồ cảm thấy lần này bố hắn thật sự muốn tiến thêm bước nữa.
Lúc trước Cù Bình Sinh cũng có mấy người bạn gái, nhưng chưa từng mang đến công ty càng không dẫn về nhà, còn chuyện với Tạ Mạn này đã hơn nửa năm.
Trong đoạn tình cảm này, điều duy nhất không thuận lợi chính là ông bà nội không đồng ý.
Hai vợ chồng già nhà họ Cù vừa nghe Tạ Mạn mới 26 tuổi thì phản đối kịch liệt, gặp mặt ăn bữa cơm cũng không muốn, thúc giục Cù Bình Sinh chia tay sớm một chút.
Sau khi Cù Tranh Viễn biết lập tức gọi điện thoại cho bố, vui sướng khi người gặp họa: "Gậy ông đập lưng ông, bây giờ bố đã hiểu tâm trạng của con năm đó bị ép từ bỏ ước mơ chưa?"
Cù Bình Sinh lắm mưu nhiều kế, sao có thể dễ dàng từ bỏ vậy.
Ông chuẩn bị sinh một đứa nhỏ, có cháu trai rồi, con dâu không vừa mắt như thế nào cũng có thể tiến vào nhà, có điều chuyện này ông không nói cho con trai.
Giữa tháng mười, chương trình tạp kĩ do công ti truyền thông và công ty khoa học kỹ thuật hợp tác xuất "Chỉ là một diễn viên"* tung poster tuyên truyền.
*(Chân thành xin lỗi vì tui là con người ngu ngốc trong việc đặt tên.
Nên cái tên có phèn quá mong đừng giết tui QAQ)
Cù Tranh Viễn và vài người mới của công ty cùng nhau tham dự tiết mục kì đầu tiên.
Nói là ghi lại buổi biểu diễn đầu tiên, thật ra cũng chỉ lên lộ cái mặt, một tác phẩm dài mười phút, cơ bản đều là diễn viên gạo cội diễn, hai vị diễn viên lão làng cùng giúp người mới.
Chương trình phát sóng vào lúc tám giờ tối thứ sáu hàng tuần.
Sau khi Tạ Diễn biết mừng rỡ như điên, nói đến lúc đó nhất định sẽ cùng hắn ngồi xem phát sóng trực tiếp.
"Không phải Xuân Vãn* cũng không phải Thế Vận Hội, đâu ra phát sóng trực tiếp." Cù Tranh Viễn nói.
*(Chương trình đêm xuân của Trung Quốc)
"Đây chính là lần đầu tiên lên TV, sao anh chẳng có chút kích động nào thế!" Tạ Diễn chụp vai hắn lắc qua lắc lại.
Cù Tranh Viễn nhún vai nhướng mày: "Gấp cái gì, về sau còn nhiều cơ hội hơn mà."
"Eoo——" Tạ Diễn tuy rằng vẻ mặt ghét bỏ lại nhịn không được vui vẻ thay hắn, "Anh nhanh chóng nổi tiếng đi, như vậy tôi có thể bắt anh kí tên rồi đem lên trường của tôi bán."
Cù Tranh Viễn giơ tay chọc giữa mày cậu, dùng sức đẩy ra.
Thứ sáu hôm đó thời tiết không tốt lắm, trời âm u, buổi chiều mới học hơn nửa tiết ba, sắc trời tôi sầm, chưa tới vài phút, hạt mưa giống như vô vàn viên đạn tập kích cửa sổ, lớp học yên tĩnh đều là tiếng mưa rơi lộp bộp.
Có người dùng nắp bút thọc thọc sau lưng Tạ Diễn, Tạ Diễn nghiêng đầu, một bàn tay nắm chặt mảnh giấy thò tới.
Chủ nhân mảnh giấy là ủy viên ban thể của lớp 11/1 Tiêu Hằng Vũ, thành tích bài kiểm tra tiếng Anh và vật lý tháng này của cậu ta bị tuột dốc không phanh, nên trở thành đôi bạn cùng tiến với Tạ Diễn.
—— Tối nay đi ăn chung không? Tui mời cậu đi ăn thịt xiên nướng.
—— Được thôi, cậu mang dù không?
—— Có mang, cậu không mang sao?
—— Không.
—— Không có gì, ăn xong tui đưa cậu về ha.
—— Vậy cùng nhau làm bài tập đi.
—— Được luôn! ( hình mặt cười nhe răng)
Mưa càng ngày càng lớn, sau khi Cù Tranh Viễn kết thúc công việc nhìn đồng hồ, sắp đến lúc Tạ Diễn tan học rồi.
Hắn gọi điện thoại đến nhưng lại nghe tiếng nhắc nhở di động đã tắt máy mới nhớ tới trường học không cho phép mang điện thoại.
Trước kia hắn toàn lén đem vào, tưởng Tạ Diễn cũng như mình.
Chạy đến trường học đón về, có vẻ quá chủ động, sợ Tạ Diễn nghĩ nhiều, nhưng nếu không tới đón, trời mưa lớn như vậy, không biết Tạ Diễn có mang áo mưa không.
Hắn nhớ rõ thứ hai Tạ Diễn đạp xe đến trường học, phỏng chừng phải ngồi xe buýt về.
Cổng trước có trạm xe buýt, có thể đi ké dù của bạn học, chỉ là khoảng cách từ sân ga về đến nhà sợ sẽ bị xối ướt sũng như con gà rớt vào nồi canh.
Cù Bình Sinh ngàn vạn lần dặn dò hắn phải chăm sóc Tạ Diễn.
Rốt cuộc có muốn đến đón không?
Cù Tranh Viễn dọc theo đường đi đều đang tự hỏi vấn đề này, cuối cùng ma xui quỷ khiến ngừng xe ở trạm xe buýt bên cạnh tiểu khu.
Lúc đứng chờ, mưa có vẻ đã bớt nặng hạt hơn, cần gạt nước giống như cánh tay đang múa may quay cuồng, lau tới lau lui kính chắn gió trước mặt.
Hình ảnh từ rõ ràng đến mơ hồ, lại từ mơ hồ đến rõ ràng.
Cù Tranh Viễn lại gọi điện thoại đến, vẫn tắt máy, đành phải ôm tay nghe nhạc.
Xe buýt tuyến 6 từ từ tiến vào trạm xe, phanh lại.
Cù Tranh Viễn rút ra hai cái dù, một cái cán dài màu đen thui, một cái khác là dù gấp hắn cố ý chuẩn bị cho Tạ Diễn, màu vàng tươi, trên mặt dù in hình con chó Shiba ngu ngốc trong phim hoạt hình, chẳng biết vì sao lúc ở trong tiệm lần đầu nhìn thấy đã thấy hợp với Tạ Diễn.
Trong thời gian này, phần lớn xuống xe đều là đám học sinh đeo cặp sách, dòng người chen chúc xô đẩy, có điều hắn chỉ cần nhìn bóng dáng đã nhận ra Tạ Diễn.
Chủ yếu là do dáng người cậu vô cùng cân xứng, trong một đám học sinh cao thấp mập ốm rất dễ nhìn thấy.
Hôm nay cậu mặc một cái áo hoodie màu vàng nhạt, quần thể thao ôm lấy hai chân, hơi rộng, nhìn có vẻ vừa thẳng vừa dài, trên đầu mang mũ lưỡi trai màu đen, cặp sách nặng nề trên vai rũ xuống.
Lúc Cù Tranh Viễn nắm lấy tay lái, thấy có một nam sinh cũng mặc quần thể thao cầm một cây dù màu đen che lên đỉnh đầu Tạ Diễn.
Cậu ta cao hơn Tạ Diễn một chút, thân hình thon dài, làn da rám nắng màu lúa mạch, trên tay còn xách theo một hộp đồ ăn.
Tạ Diễn cầm đồ ăn, vừa ăn vừa đi về hướng của tiểu khu, hai người nói nói cười cười, cánh tay còn dán sát rạt nhau.
Cơn mưa xối xả không thể che lấp tâm trạng vui sướng của cậu thiếu niên.
Nan sinh kia cầm dù, quay đầu qua, Tạ Diễn lập tức hiểu ý, cắm một miếng đưa qua.
Hai người cứ vô tình tỉnh bơ đi qua trước mặt hắn, khóe mắt Tạ Diễn cũng chẳng thèm nhìn hắn.
Cù Tranh Viễn ném dù qua ghế phó lái, cảm thấy trên trán thượng như bị ai viết lên một chữ vừa to vừa đậm—— ngu.
- --------------------------------
(Truyện bị reup bởi cái trang nào nào đó.
Trời má lấy luôn cái bìa tui tự làm.
Vì tui edit chưa có sự cho phép của tác giả nên không dám lấy bìa gốc làm đại cái bìa xấu muốn chết mà cũng ăn cắp nữa).