*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm bài kiểm tra cuối tháng xong, Tạ Diễn bắt đầu kì nghỉ đông, có điều đồng hồ sinh học vẫn chuẩn như cũ, mỗi ngày chưa tới 6 giờ đã dậy.
Cù Tranh Viễn cũng thức dậy sớm, hắn không chịu chạy bộ một mình mà còn lôi đầu Tạ Diễn đi theo.
Hai người rèn luyện xong sẽ ngồi ở trên ban công, vừa phơi nắng vừa học lời kịch.
Từ sáng sớm đến trưa, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào từ dịu nhẹ đến loá mắt, Tạ Diễn đã đọc xong hết cuốn kịch bản dày cộp trong tay.
Cù Tranh Viễn đóng vai kẻ ăn chơi trác táng trong một lần sinh hoạt trại hè gặp nữ chính, nhất kiến chung tình với cô, ôm mơ mộng tình nguyện theo đuổi, một ngàn lẻ một chiêu thức tán tỉnh cũng chỉ đổi lại một câu "Thật xin lỗi", cuối cùng còn vì bảo vệ nữ chính ôm tội danh "Phá hư phòng thí nghiệm hóa học", bị nhà trường đuổi học.
Mỗi lần anh kịch liệt theo đuổi, mỗi hiểu lầm anh gây ra, đều lót đường cho nam nữ chính quen biết nhau và đến với nhau.
Có điều nhân vật này yêu cuồng nhiệt, tốt bụng cởi mở, hài hước, cả bộ phim anh là người tấu hài nhất.
Một mùi thơm thoang thoảng bay ra từ phòng khách, Cù Tranh Viễn từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng hai ly cà phê nóng hổi vừa pha.
Tạ Diễn duỗi tay cầm lấy, đặt ở trên bàn: "Cảm ơn."
"Không có gì." Sau khi Cù Tranh Viễn ngồi xuống, bốc một cục đường ném vào trong ly chậm rãi quấy lên, "Xem xong kịch bản chưa?"
"Rồi." Tạ Diễn chỉ bỏ thêm chút sữa vào cà phê, trong vị đắng có chút ngòn ngọt, "Nhân vật của anh rất dễ mến."
Sau giờ ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống, que khuấy màu bạc phản chiếu ánh sáng chói mắt, Cù Tranh Viễn khẽ nheo mắt: "Vậy nếu cậu là nữ chính, cậu sẽ thích nam chính hay là nam phụ?"
Tạ Diễn cẩn thận nghiền ngẫm sự khác biệt giữa hai nhân vật này.
Nam chính sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, bố thì mê rượu chè, nghiện cờ bạc, còn rất bạo lực, mẹ là một công nhân bình thường nhưng bị thiếu một bên mắt, thu nhập không cao, tính cách nhút nhát, thường xuyên bị người khác bắt nạt, thậm chí còn bị chồng mình tay đấm chân đá.
Nam chính từ nhỏ đã bắt đầu bảo vệ mẹ, vất vả trưởng thành trong nghịch cảnh, nhưng lại học được tính cách của mẹ mình chỉ biết nhẫn nhịn và trốn tránh, thấy cả thế giới toàn bi thương và thống khổ, dần dà hình thành tính cách người sống chớ lại gần.
Hắn làm ra vẻ hung ác tàn bạo, nhưng nội tâm cực kì khuyết thiếu cảm giác an toàn, cho nên lúc nữ chính thử tiếp cận, hắn hết lần này đến lần khác lựa chọn trốn tránh.
Mà nam phụ hoàn toàn ngược lại, anh sinh ra trong một gia đình hoàn chỉnh, ấm áp, được chăm bẵm và cưng chiều khiến cho tính cách của anh trở nên hơi quái đản, nhưng anh tự tin quyết đoán, dám yêu dám hận, giống măng mọc sau mưa, ngang tàng lớn lên.
Tạ Diễn đặt ly cà phê xuống bàn: "Tôi sẽ chọn nam phụ."
"Bảo cậu chọn thì cậu chọn nghiêm túc thiệt à?" ý cười trên khóe miệng Cù Tranh Viễn càng lan rộng.
"......" Tạ Diễn tức giận nói, "Không phải tại anh hỏi tôi sao."
Cù Tranh Viễn hiếu kỳ nói: "Vậy tôi có thể hỏi cậu vì sao lại chọn nam phụ không?"
Thật ra hắn càng muốn biết lúc Tạ Diễn tự hỏi vấn đề này, có ghép mặt hắn vào hay không, nhưng nếu cậu không làm vậy thì có vẻ tự mình đa tình quá, hắn không có mặt mũi hỏi.
Tạ Diễn nghiêm túc phân tích: "Bố mẹ nữ chính đã ly dị, từ nhỏ được bà nội nuôi dưỡng, khuyết thiếu tình thương của bố mẹ, nếu lại tìm một gia đình bất hạnh như vậy sẽ chịu khổ, nếu chọn nam phụ, ít nhất có thể bảo vệ cô."
Gia đình và tính cách, đây không giống như cách nhìn nhận của một thiếu niên.
Cù Tranh Viễn nhớ lại thời cấp 3 của mình, thỉnh thoảng cũng sẽ xem vài bộ phim điện ảnh hoặc phim thần tượng, nhưng cái hắn quan tâm từ trước đến giờ không phải nữ chính và nam chính có xứng đôi không, chỉ xem thử chính và nữ phụ ai đẹp hơn.
Nếu nữ phụ xinh đẹp thông minh, hắn cảm thấy nữ phụ mới xứng đóng vai chính.
Tạ Diễn tuy rằng mới 17 tuổi, nhưng không ngờ rằng đã trưởng thành ở rất nhiều phương diện.
"Khi nào anh bắt đầu khai máy chính thức?" Tạ Diễn cắt ngang suy nghĩ của hắn.
"Sau năm mới."
Địa điểm quay phim của đoàn phim《 những năm tháng tươi đẹp ấy 》là ở trường cấp 3 Tinh Trình, một là bởi vì giao thông tiện lợi, khung cảnh tuyệt đẹp, cây hoa anh đào trong khuôn viên trường cũng nổi tiếng, hai là bởi vì trường học có một khu phòng học cũ, tạm thời có rất nhiều phòng trống, rất tiện để quay phim.
Nói là khu phòng học cũ, thật ra chỉ cách khu mới một bức tường, từ chỗ phòng học của của khu mới nhìn ra ngoài là thấy được toàn cảnh.
Cái hôm xe của đoàn phim bắt đầu đến trường học chuẩn bị cảnh quay, đám học sinh trọ trong trường cấp 3 Tinh Trình đã về nhà hết, có điều vẫn có rất nhiều người qua đường nhón mũi chân, rướn người vây xem ngoài cổng.
Những người này, đa số cũng không biết bộ phim này tên gì, thể loại gì, có những diễn viên nào, nhưng vẫn không biết mệt chụp ảnh đăng vòng bạn bè.
Tạ Diễn chẳng hứng thú gì với quay phim chụp ảnh, thừa dịp Cù Tranh Viễn không ở nhà, cậu có thể tự do bắt chéo chân ngồi trên ban công xem video làm thêm, có điều Chung Vị Thời thì hứng thú với đóng phim hơn bao giờ hết.
Mồng sáu Tết, Chung VỊ Thời nải nỉ ép uổng lôi kéo Tạ Diễn đến trường.
"Tao nghe người ta nói đoàn phim đang tuyển diễn viên quần chúng, sẽ diễn bạn cùng lớp với diễn viên chính, không kịch bản một ngày một trăm tệ(~300K), có lời kịch thêm 50(~150k)." Chung Vị Thời ngậm cây kẹo mạch nha năm xu(10 mao thì bằng 1 tệ nên năm xu tầm 1500VNĐ), hồ hởi nói.
Ai có thể chống lại sức mạnh của đồng tiền chứ, hai mắt Tạ Diễn sáng lấp lánh: "Mày chắc chắn không?"
"Tin tao đi, chuẩn không cần chỉnh."
Thông báo tuyển dụng diễn viên quần chúng dán ở cổng trường, có vài bóng người thưa thớt chạy lên lầu.
Phòng học trước đây đã tạm thời đổi thành văn phòng, từ ngoài cửa sổ có thể thấy có không ít người đang diễn thử.
Có vài người lúc đi ra ngoài, trên tay cầm theo một tờ giấy giấy A4 màu đỏ, Tạ Diễn liếc mắt một cái, trên đó xuất hiện vài dòng chữ đại loại là không phù hợp, bởi vì nhìn mặt không có chút nào giống học sinh cấp 3 nên trực tiếp bị loại.
"Hai cậu ngoài kia, có phải muốn tới diễn thử không? Đi vào hết luôn đi." Trong phòng có một người đàn ông hô lên.
Chung Vị Thời vội túm Tạ Diễn vào cửa, còn chân chó* gập người 90 độ với người ta.
(Mang ý nịnh bợ)
Vừa rồi đứng ngoài cửa, có một bức tường che lại nên không thấy gì cả, sau khi đi vào, Tạ Diễn mới phát hiện Cù Tranh Viễn cũng ngồi ở bên trong, bên cạnh hắn là một ông chú trung niên tầm 40 tuổi, nhìn hơi mập mạp, mặc một cái áo lông màu đen.
Cù Tranh Viễn ngồi bên cạnh ông ta tựa như cây tùng cây bách, to lớn giỏi giang, tràn ngập tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, đối lập rõ ràng.
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, nhìn nhau cười.
Đoàn phim còn cần hai nam diễn viên đóng vai bạn học kiêm bạn tốt của diễn viên chính, yêu cầu là không cao hơn 180, bởi vì nam chính cao 184, không thể bị vai phụ chiếm mất nổi bật, đồng thời phải có kĩ năng đối thoại, có thể nhanh chóng nhập vai, có nhiều cảnh phối hợp với nhân vật chính.
Chiều cao của hai cậu đều phù hợp tiêu chuẩn, tướng mạo xuất chúng, đạo diễn có vẻ rất hài lòng, bảo bọn họ tưởng tượng đang ở trong phòng thí nghiệm của trường học, sau đó tự do phát huy.
Bốn phía có một đám người nhìn chằm chằm, Tạ Diễn căng thẳng vã mồ hôi, đầu óc cũng mất sạch ý nghĩ, ánh mắt cậu không tự chủ được nhìn về phía Cù Tranh Viễn, chỉ thấy ngón trỏ của đối phương nhẹ nhàng gõ hai cái lên kịch bản trên bàn.
Cậu như được khai sáng, lập tức thực hiện đoạn đối diễn giữa nam chính và nam phụ theo kiểu một người đóng hai vai.
Nhân viên công tác có mặt líu lưỡi, ngay cả đạo diễn cũng trợn mắt há hốc mồm, thậm chí cắt ngang màn biểu diễn của cậu: "Cậu từng xem nguyên tác?"
Tạ Diễn vốn định nói đã cùng Cù Tranh Viễn đối diễn, nhưng lại lo lắng có người sẽ trách cứ Cù Tranh Viễn tiết lộ nội dung kịch bản, rũ mắt gật gật đầu: "Từng xem một chút, ấn tượng sâu sắc với nội dung của đoạn này."
Chung Vị Thời và Tạ Diễn đều thuận lợi thông qua màn diễn thử, được cầm một tờ giấy thông hành tạm thời, không lâu sau đã có người dẫn bọn họ đến phòng trang phục lựa quần áo.
Bọn họ đến cuối cùng, đồng phục cũng chỉ dư lại mấy bộ cuối cùng, nhìn rất bẩn thỉu, cổ tay áo còn có vết dơ, chẳng giống đồ mới đặt may, mà lại giống đồ lượm trong chợ second-hand hơn.
Trái lại mấy diễn viên chính, sạch sẽ ngăn nắp, cổ áo thêu logo độc đáo, mỗi người đều có ba bộ thay phiên, còn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.
Chỗ nghỉ ngơi của diễn viên quần chúng và diễn viên chính cũng không giống nhau, diễn viên chính trong nhà, một người một phòng hóa trang, cùng lắm cũng có xe dã ngoại hoặc là xe hơi.
Diễn viên quần chúng thì ngồi chồm hổm ở hành lang nghe phó đạo diễn sắp xếp, ai không biết còn tưởng là tội phạm.
Tạ Diễn lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc sự khác biệt giữa người với người.
Sau giờ ngọ*, ánh mặt trời chói chang, tổ đạo cụ đã hoàn thành khâu chuẩn bị, hôm nay bắt đầu những cảnh đầu tiên.
*(11-13h)
Nhân viên công tác bảo mọi người trước tiên tắt nguồn điện thoại hoặc là điều chỉnh chế độ im lặng.
Ở ngoài cửa nhóm diễn viên quần chúng nối đuôi nhau đi vào, tìm được chỗ ngồi của mình thì ngồi xuống, nhóm diễn viên chính phải diễn trước, tấm phản quang siêu to khổng lồ nhắm ngay vị trí của nữ chính.
Chỗ của Tạ Diễn ở ngay phía trước Cù Tranh Viễn, nữ chính bên trái, cậu ngồi nghiêm chỉnh, có điều camera của máy quay phim phần lớn đều quay đến chỗ diễn viên chính, căn bản không quay đến chỗ cậu.
Cậu cảm giác có ai chọc chọc sau lưng cậu, nhưng nữ chính đang nói lời thoại với nam chính, đạo diễn và biên kịch cũng đang ở hiện trường nhìn chằm chằm, cậu không biết nếu giờ mình gây chút động tĩnh gì có bị phát hiện không nữa.
Người phía sau lại chọc thêm mấy cái.
Cậu giống như đang né giáo viên nhìn mình, dựng thẳng cuốn sách giáo khoa trên bàn, mở ra, che đầu quay qua, dùng ánh mắt ý bảo —— làm gì thế?
Cù Tranh Viễn đưa cho cậu một cây bút mực.
Tạ Diễn cảm thấy mù mịt ngơ ngác, nhưng vẫn giơ tay cầm lấy.
Cậu tinh mắt phát hiện nắp bút trong suốt có kẹp một tờ giấy, nhân lúc không ai chú ý, cậu lén mở ra, chữ viết loẹt quẹt như chữ bác sĩ, cậu nhận hơn nửa ngày, huy động hết chất xám mới đọc hiểu mấy chữ trên tờ giấy này nói gì.
—— Đi thử vai với cậu là bạn cùng lớp của cậu hả? Sao trước giờ tôi chưa bao giờ gặp.
Từ góc độ của Cù Tranh Viễn nhìn qua, vừa vặn có thể thấy Tạ Diễn đang hí hoáy viết, chỗ bọn họ sát cửa sổ, không có rèm che, ánh nắng ấm áp dương chiếu vào phòng học, vừa vặn chiếu lên người Tạ Diễn, làn da và mái tóc cậu như đang phát sáng.
Không lâu sau, cây bút mực đã từ phía trước chuyền xuống, Cù Tranh Viễn lập tức duỗi tay cầm lấy.
—— Bạn cấp 2 của tôi đó, có điều lên cấp ba không được học chung lớp, nó học khoa xã hội.
—— Vây sao còn chơi chung với nhau được?
—— Nó là anh em của tôi, tôi và nó rất có tiếng nói chung.
—— Vậy với tôi thì sao? Có tiếng nói chung không?
—— Trong lòng anh không tự biết hả?
—— Sao mà với ai cậu cũng xưng huynh gọi đệ vậy chứ.
—— Chứ sao giờ, hổng lẽ gọi bằng chụy iem hở?
—— Cậu gọi ai cũng gọi tên thân mật, chỉ có mỗi tôi cứ gọi cả họ lẫn tên, tôi còn lớn hơn cậu 6 tuổi đó!
Tờ giấy phía trước không hề truyền xuống, Cù Tranh Viễn hối hận sao mình không kết thúc bằng câu hỏi, đành phải xé thêm một tờ giấy nữa, viết mấy chữ lên trên, xếp thành một mảnh hình vuông nhét vào cổ áo Tạ Diễn.
Tạ Diễn thò tay ra sau gáy như đang chụp ruồi, đầu ngón tay từng chút lần mò, ưỡn ngực hóp bụng, vất vả lắm mới lấy được tờ giấy, quay đầu lại trừng mắt liếc mắt với hắn.
Trên tờ giấy ghi chú vẽ đầy ô vuông, còn có một quân cờ bị bôi đen thui, mặt trái viết —— làm một ván cờ ca rô đi, tôi thua sẽ gọi cậu là cậu, cậu thua thì phải gọi tôi là anh.
Phía sau kèm theo con mèo ngu ngốc cu te phô mai que đang méo meo.
- --------------------------------.