Nghe báo cáo thì Hắn cũng hơi ngớ người, khi không có mình dạy thì họ lại có tiến bộ vượt bậc, ảo ma Canada thế. Hắn rất nhanh suy nghĩ lại thì thấy cũng đúng, vì hắn dạy họ liên tục nên họ trong quá trình nhồi nhét kiến thức, khi không có hắn dạy thì họ ko có kiến thức mới bổ sung nên bắt đầu rảnh tay áp dụng kiến thức mới vào thực tiễn nên có những sự phát triển vượt bậc. Đúng là học phải đi đôi với hành, học 1 hành 3 thì mới nắm vững kiến thức được, đồng thời mới có đột phá tạo nền móng cho sự phát triển về sau.
Tính ra hắn cứ đi chậm thôi để cho đám kia chơi chán đi rồi hắn mới về, chứ hắn về lúc này thì hắn bị đám này hỏi cho nổ não. Xe cứ chầm chậm mà về, đi theo hắn còn có 20 người vì 10 người còn lại ở lại 1 số căn cứ để huấn luyện quân sự và chọn 1 số người có tư chất và lòng trung thành tham gia đội đặc công. Người của Lão Lâm cũng đã đi xuống để tuyển 1 số người cho tình báo các tỉnh phía nam. Tất nhiên là cả 10 người ở lại mỗi căn cứ 2 người và 20 người đi bảo vệ Bân được trang bị tận răng. Hiện tại 20 người bảo vệ Bân, Quần áo của họ được bọc lớp ngoài quần áo rộng thùng thình của người Hán, vũ khí của họ cũng được che dấu ở vị trí thuận tiện dễ lấy ra nhất.
Nhìn bên ngoài trông họ giống doàn buôn bình thường vừa đi ngựa thồ , vừa đi xe , vừa đi bò kéo. Nhưng khổ nỗi họ là đoàn người mang súng với đủ chủng loại từ vũ khí của Nga đến của Mĩ hay Đức. Trong mấy cái xe ngựa và bò lúc ra khỏi các đồn đóng quân Tùy thì họ mang ra các khẩu trung liên, cả RPD, Súng máy đa chức năng như Pecheneg,MG3, Negev được vải bạt phủ lên. Lúc ở đồn lũy thì nó đã được tháo rời và cất giữa 2 tấm ván dưới gầm và thành xe như cách biệt động Sài Gòn giấu vũ khí mang vào nội đô hồi năm 68. Trong xe trâu của Bân được bọc gỗ lim dày nhưng vẫn bọc bên ngoài lớp mây tre đan ngụy trang với 2 con trâu, bên trong nó có 1 khẩu FMG9 và 2 khẩu FN Five-seven bên hông. Hắn chọn bọn này vì trọng lượng nhẹ ,khẩu FN thì có đạn 5,7×28 mm nên sức giật giảm và bắn chính xác cũng như xuyên giáp tốt. Chúng rất phù hợp với hắn, người còn nhỏ và với sức lực không lớn, ít chịu được độ giật cao của súng ngắn.
Thời loạn giặc cướp như rươi, may mắn họ chưa gặp bọn cướp nào do lúc vào đi theo có nhiều đoàn quân Tùy tiến về. Lúc ra thì đi đường lớn thông thoáng cũng gặp nhiều đoàn quân Tùy cuối cùng về lại phía Bắc nên hiện tại chưa gặp. Bân thấy đường không có ai buồn chán bèn bật mấy bài nhạc thời thế giới cũ đeo 1 bên tai nghe, nghe cho đỡ chán.
Những người hộ vệ thì ngoài mang súng bên người thì họ mỗi người đeo 1 tấm khiên bằng mây tre đan ở lưng phòng giặc cướp bắn tên còn có cái mà đỡ, mặc dù họ ặc áo chống đạn Dragon Skin. Tuy nhiên gáy và dưới thắt lưng vẫn lộ thiên do áo không tới những chỗ này và dùng khiên để chống những cú chém từ đao hay vũ khí lạnh tầm cực gần do vị trí phục kích quá thuận lợi hoặc địch quá đông, khi mà lúc này súng trong phạm vi hạn chế nhất. Đầu họ thì đội mũ loại mã lôi cải tiến khi mà ngoài là lớp lá hoặc mây tre đan bọc còn bên trong là mũ M1 có bọc vải. Bân tính cho họ mặc 1 số loại áo giáp toàn thân chống vũ khí lạnh nhưng kiểu dáng chúng hiện đại quá , không phù hợp giấu đồ, chưa kể nếu như bọn cướp có vũ khí quân dụng như cung mạnh tầm xa và mũi tên sắt thì áo này không đỡ được dẫn đến thương vong không cần thiết và giảm hỏa lực.
Bân ngồi buồn chán nói chuyện phiếm với mấy hộ vệ, hắn nói:
-Nghe nói vùng đất này có khí hậu khá khô nóng, con đường này nghe nói nhiều giặc cướp do là con đường độc đạo buôn Bán với Lâm Ấp. Thế mà chúng ta cả đi và về đều không gặp tên cướp nào thế nhỉ.
Bân nói điều này hoàn toàn có lý, vì càng chiến tranh thì trộm cướp càng lắm, chưa kể thế đạo này nhiều cường hào địa phương hoặc quan lại cấu kết với cướp. Nhất là những vùng đất thuộc Lâm Ấp cũ, vùng này sẽ có nhiều tàn quân Lâm Ấp bỏ chạy lên rừng núi lập căn cứ hoặc làm cướp. Đám này cực kì nguy hiểm vì chúng được đào tạo chính quy về quân sự, Lâm Ấp mất 1 năm rồi nên khá loạn, Quân Tùy rút đi thì bọn cướp này kể cả xuất thân quân đội hay giang hồ thảo khấu phải hoạt động chứ, sao vẫn chưa thấy vậy, quá yên bình rồi.
Ngày xưa, thời Việt nam độc lập thời phong kiến thì vùng bình trị thiên và nghệ an, hà tĩnh nổi lên có nhiều giặc cướp, lúc mà các triều đại suy yếu hay chiến tranh nội chiến liên miên. Các vùng vùng thanh hóa, huế hết cướp cũng nhờ 2 nơi này được chọn làm kinh đô và nơi hoàng tộc ở. Bân nghĩ cướp vùng này thành đàn ý, nhất là phải có cảnh ma mới bắt nạt ma cũ vì đám cướp cũ sẽ phải đánh nhau giành địa bàn với đám cướp mới do tàn quân Lâm Ấp lập nên. Bân vừa nói khỏi mồm xong thì
PHẬP! COONG
Một mũi tên xé gió bắn ngay cạnh hắn, 1 mũi khác bắn trúng mũ sắt đội đầu 1 người hộ vệ làm người này ngã xuống. Mọi người giật mình bèn chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu, súng tuy tiểu liên chưa mang ra nhưng khiên đã đc che trước mặt, tay đã đặt bên hông cầm súng ngắn,vì họ biết trong trường hợp giáp lá cà hoặc tầm gần thì súng ngắn có lợi hơn. Súng ngắn của họ nhiều loại, Bân cho họ chọn theo sở thích cũng như sự thuận tiện của mình, chỉ mấy người hộ vệ quanh xe Bân thì dùng các loại súng tiểu liên nhỏ gọn dùng cho cảnh sát hay đặcu nhiệm tác chiến trong không gian hẹp.
Nhiều người chạy vào trong xe hàng có che chắn như các xe chở hàng của châu âu thời trung cổ mà mọi người nhìn thấy qua phim ảnh hoặc trong anime, manga của Nhật , trong những cái xe ấy có mấy nòng súng chĩa ra. Bên trong đấy họ còn dùng các tấm khiên chống bạo động che chắn phần lưng cho mình. Bân trong xe cũng đã đội mũ sắt đeo cái khiên tròn chống bạo động sau lưng tay lắm lắm khẩu FMG9 chĩa về phía mũi tên bắn ra qua cái cửa sổ bé tý bằng cái 2 bàn tay người lớn.
Một nhóm người băm trợn có, nhỏ thó có, trọc đầu có, răng sún có , hôi nách có, râu dê có, râu xồm có, lông nách rậm có..vvv..v.v.v. 1 tên thấp nhất trong đội đầu đội mũ và áo giáp của tướng lĩnh của Lâm Ấp dẫn theo gần 5-60 tên cướp mặc đủ loại quần áo từ quần áo người Việt, Lâm Ấp, Hán, đồ quân đội các quốc gia xông ra đánh. Bọn chúng không cần gọi tên như mấy bộ phim Tàu Khựa hay Hàn quốc hô cướp đây. Cướp chú trọng nhanh nên chúng bắn mũi tên báo hiệu là cả lũ nhất tề xông lên với đủ loại vũ khí như đao, giáo, kiếm, , mấy thằng bên trên đang giương cung bắn cung tên yểm trợ.
Bọn cướp này bao vây 3 mặt, chỉ chừa đường đằng sau, không phải tụi nó cho nạn nhân 1 con đường sống. Mục đích của chúng là cướp hang chứ không phải giết người, vì nếu bao vây 4 mặt, con mồi sẽ liều chết chống cự, chúng sẽ bị thiệt hại nặng về người và vũ khí. Nhưng nếu mở cho chúng 1 con đường thoát thì bọn này đánh bình thường rồi chuồn và bỏ hàng lại, lúc này chúng chỉ nhàn nhã mang hàng về. Đây là cách thức cực kì thông minh vì vừa đỡ tốn nhân mạng và vũ khí trong khi vẫn có được thứ mình cần cướp. Thực tế trong lịch sử cũng không thiếu chuyện các bang cướp diệt sạch cả đoàn người nhưng nếu xét theo tỉ lệ các băng cướp hoạt động trên số băng cướp giết hết đoàn người thì vẫn khá ít.
Nhưng đen 1 cái thì băng cướp này cướp ai không cướp lại cướp đoàn xe của Bân. Nó giống kiểu mấy bộ phim có vài cảnh hài hước khi 1 thằng cầm kiếm đi dọa thằng cầm súng vậy. Bọn này cũng vậy, đám người cổ đại thời kì cung tên là vũ khí xa nhất thì có ai biết súng là gì đâu.
Thằng cầm đầu hét lớn với giọng nói lanh lảnh to tướng ngược với thể hình của nó:
-Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, đất này ta làm chủ, thằng nào muốn yên lành thì để lại tiền bạc và hàng hóa. Nếu không tao cho chúng mày về gặp ông bà.
Hoành cười thương hại bọn này vừa cười, vừa hét vọng lại, tay vẫn cầm khẩu UZI khuơ khươ:
-Ông bà tao còn sống và đang ở quê mày ơi! Nếu được hộ tống bố mày về quê yên lành thì tốt quá. Ha Há
Cả đám người của Bân khúc khích cười, mấy thằng cướp mặt nghệt ra , thằng cầm đầu giận giữ quát:
-Cha chả đám khốn khiếp, tụi mày dám nói đểu ông à! Anh em đâu thông đít tụi nóa………. À nhầm ……. Chém chết mẹ bọn nó cho tao!
Thế là đám cướp tấn công 3 mặt vào đoàn xe,đường rộng do nơi này từng con đường để chở hàng hóa giao thương giữa Lâm Ấp và Vạn Xuân. ĐÔị quân hò hét xông thẳng vào mục tiêu như những gì chúng hay làm. Khi chúng chạy xuống đường thì Hoành nghe theo lệnh của Bân ném quả lựu đạn vào đám bọn cướp , mỗi mặt 1 quả M67.
ẦM !
3 tiếng nổ nối tiếp nhau bọn cướp thằng nằm gục chết luôn, thằng bị thương kêu gào, có thằng đứng chôn chân tại chỗ mặt trắng bệch không tự chủ mà đái ướt hết quần, có thằng nằm dưới đất im thin thít. Mấy thằng đứng đầu xông lên đầu tiên cũng đã nằm lại dưới đất sau tiếng nổ, tính ra bọn giặc cũng bị phế vài chục người do đứng gần nhau mà xông lên. Giờ tụi nó về mặt sức khỏe chỉ còn lại 1 nửa quân số có thể chiến đấu, nhưng về mặt tinh thần thì là con số không tròn chĩnh . Bân hạ lệnh :
-Cho người lên tiếp quản bắt trói tù binh, mấy người đằng sau cho súng ngắm lên trên chỗ bọn cung thủ xem chúng nó còn đấy không . Nhớ đề phòng tụi nó phản kích, thằng nào manh động bắn bỏ luôn đi.
Đoàn chục người chậm rãi chĩa súng tiến lên mang sẵn theo dây thừng bắt tụi này lại lấy tin tình báo. Bân bắt mấy thằng cắc ké thay cho đám thủ lĩnh đã chết dẫn về căn cứ của chúng . Thế là có 1 mớ tiền và cứu được mấy người làm nô lệ từ mấy vụ cướp trước, còn lại là người nhà đám cướp này, những người là người Việt nhưng thuộc biên chế quân đội Lâm Ấp cũ, chỉ có máy tay chỉ huy là người thuộc Hoàng tộc Lâm Ấp . Chúng cố gắng cướp bóc để tạo thế và lực khi di chuyển xuống phía Nam khi chúng biết tin vua của chúng đã rút về đây và thành lập quốc gia mới tên Chăm Pa.
Lại thêm vài trăm người nữa phải bao nuôi, lại tăng gánh nặng công việc. Lại mất 1 phen diễn thuyết, lại mất them mớ lương thực nhưng đổi lại có mớ tiền. Bân tính cho mấy chục người mang danh chuyên gia vào đây lập căn cứ vì nó quá đẹp, Nếu như hắn không nhầm thì đây thuộc địa bàn tỉnh Quảng trị, nơi cực kì tuyệt vời lập căn cứ kháng chiến của của quá khứ lẫn tương lai. Nhiều triều dại cũng như quân giải phóng thời chống pháp cũng lập căn cứ vùng rừng núi quảng trị. Hắn cần tạo ra 1 thông tuyến đi đường rừng như các cán bộ giải phóng thời chiến tranh chống mĩ trong khu vực Nam Bộ hay chống Pháp ở ATK ( an toàn khu). Lúc đấy vừa an toàn vừa đảm bảo bí mật, ngày trước thời chống Pháp và Mĩ hiện đại mà các khu này bị đào lên đào xuống mà vẫn coi là vùng an toàn, các cán bộ vẫn đi lại bình thường, thời phong kiến chưa hết nô lệ này thì bố của an toàn. Bảo sao ngày xưa khởi nghĩa như nấm vậy, người Việt khởi nghĩa liên tọi mà nguồi TQ ko biết .
Bân quyết định khi về phải xây dựng tuyến đường này ngay, nếu có nó thì khởi nghĩa thành công chỉ trong thời gian ngắn, lại còn dễ dàng đánh chiếm các tỉnh.Bân tiếp tục chuyến đi sau khi ổn định trại, trao cho họ lương thực và nông cụ, ngoài ra hắn cũng đc 1 thống tin tình báo về . Bân được biết hắn còn đối mặt ít nhất 20 toán cướp nữa