Tiểu cương thi từ bên cạnh chạy ra, trực tiếp đụng vào đầu gối nó, đụng văng bắp chân của nó, toàn khô lâu đập xuống đất, xương đùi trâu rơi xuống còn bị tiểu cương thi cầm trong tay.
Đầu trâu tức giận muốn đứng lên, mặt vừa nâng lên, đã bị tiểu cương thi cầm khúc xương bắp chân của nó gõ một gậy lên má, chỗ gõ chính là vị trí lúc trước nó bị Tro Cốt khô lâu chém.
Nhưng mà vị trí này cũng đúng là chỗ yếu của đầu lâu, gõ xuống là rất dễ dàng khiến cho linh hồn chấn động, giống như chấn động não bộ của nhân loại vậy.
Linh hồn trong đầu lâu trâu ong ong ong, hồi lâu cũng không khôi phục lại được, sau khi vất vả lắm mới khôi phục lại được, cốt bổng của tiểu cương thi lại đập xuống, lại là một trận ong ong.
Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, sự thật chứng minh, đầu lâu trâu cũng không phải thật sự ngu xuẩn, sau khi bị gõ vài lần cũng học được rồi, ôm đầu nằm sấp trên mặt đất, không đứng dậy nữa.
Tiểu cương thi túm lấy một cái chân còn nguyên vẹn khác của nó, kéo nó đi, nếu như không phải An Cách không để nó giết loạn khô lâu, chỉ sợ nó đã đánh gãy cổ của khô lâu đầu trâu rồi, lấy ra ngọn lửa linh hồn từ hốc mắt của nó bóp nát, sau đó cắn nuốt.
Cho đến khi khô lâu đầu trâu bị tiểu cương thi kéo đi, An Cách mới đứng thẳng người dậy, vừa rồi hắn đã khom người chuẩn bị "kêu", dựa vào cường độ linh hồn hiện tại của hắn, một tiếng rít linh hồn đi qua, linh hồn đầu trâu này còn không thể nổ chết? Cũng tương đương tiểu cương thi đã cứu được đầu trâu này.
Ngày hôm sau, An Cách phát hiện ba phiến đá mà mình tưới nước thánh, rêu phát sáng phát ra hào quang sáng thêm mấy phần, đứng một mình thì nhìn không ra, nhưng trong một đống rêu chưa tưới nước thánh thì tương đối nổi bật.
Mà ba phiến đá chỉ tịnh hóa, không tưới nước thánh, rêu phát sáng phía trên có chút uể oải.
Ba phiến đá khác vừa tưới nước vừa tịnh hóa, rêu phát sáng không thay đổi gì, nhưng trong đất lại mọc ra một thứ mới.
Mũ nấm của nó như một chiếc dù, toàn bộ cơ thể nó trắng toát, thân cây có lẽ dài bằng ngón tay, dày bằng nửa ngón, đây là cái gì?
"Nấm, nấm mọc trong đất, nhưng mà nơi này vừa ẩm vừa ướt, nấm mọc lên cũng rất bình thường, đây hẳn là nấm thịt đi, kết cấu phì nhiêu, ăn giống như thịt, bây giờ là thời kỳ mới mọc, qua hai ngày nữa hẳn là còn có thể phát triển, có thể mọc ra to bằng cánh tay."
Quả nhiên không hổ là thần Tri Thức, các loại nấm thông thường không có một ngàn cũng có mấy trăm, nấm không phổ biến thì càng nhiều, Nại Cách Lý Tư vậy mà liếc mắt một cái đã nhìn ra giống nấm.
Nhưng mà, sau một lúc lâu, Nại Cách Lý Tư chỉ nghe thấy một câu: "Có thể ăn được không?"
"Ấy, ăn thì có thể ăn được, nhưng ai sẽ ăn nấm chứ? Khó ăn như vậy lại không có dinh dưỡng." Nại Cách Lý Tư nói.
Trong thời đại năng suất thấp, nấm thực sự rất ít người ăn vì nó đòi hỏi rất nhiều dầu mỡ và các nguyên liệu khác, nếu không thì nó sẽ rất khó ăn. Địa Hạ thành cũng không có nhiều lương thực, làm sao có dầu mỡ chứ, cầm đại thẩm Ngưu Đầu Nhân đi nấu không chừng có thể nấu mấy chục cân mỡ trâu đi.
Cho nên, chỉ có thợ săn và người chăn gia súc bởi vì có rất nhiều mỡ động vật, mới đi hầm một số súp nấm đặc để ăn.
"À." Không ngon cũng không có dinh dưỡng, vậy thì không trồng nữa, An Cách đưa tay chuẩn bị gạt nấm ra, phía sau lại đột nhiên vang lên tiếng kinh hô: "Ấy, đây là nấm thánh?"
Quay đầu lại nhìn lại, Lệ Sa mặc váy lụa đen mỏng manh đứng ở phía sau, kinh ngạc nhìn những cây nấm kia.
Chiếc váy lụa đen mỏng manh thuận theo, phác họa ra đường cong đẫy đà của Lệ Sa, khiến người ta khó có thể liên hệ nàng ta với Vu Yêu khô héo ngày hôm qua
"Nấm thánh là cái gì?" An Cách hỏi.
"Chính là loại nấm thịt dùng nước thánh tưới trồng lên, bản chất là nấm thịt, nhưng lại có một ít tác dụng rất thần kỳ, ví dụ như thanh trừ một vài hiệu quả tiêu cực, độc tố, ôn dịch, nguyền rủa, bệnh tật vân vân, chỉ cần không phải cực kì nghiêm trọng, đều có hiệu quả." Lệ Sa giải thích.
Nói xong, nàng ta lại mỉm cười bổ sung thêm: "Quang Minh giáo hội có trồng loại nấm thánh này với số lượng lớn, phơi khô chúng rồi nghiền thành bột, phân phát cho thánh nữ mục sư đi phân phát thần tích, cũng giống như chúng ta chữa khỏi ngộ độc thực phẩm cho một đứa trẻ, cũng rất dễ có được lòng biết ơn và tín ngưỡng của cả nhà."
An Cách không hiểu những thứ mà nàng ta nói có nghĩa là gì, nhưng mà Nãi Cách Lý Tư đã tức giận hét lên: "Hóa ra là như vậy? Quá vô sỉ, quá ghê tởm, đây là gian lận, đây là gian lận, bảo sao Quang Minh giáo hội lại thuận lợi trong lĩnh vực truyền thông như vậy, thì ra đây là do có người khác hạ dược!!"