“Hàn Băng thành cứ như vậy bị phá? Bọn hắn cứ như đồ ăn vậy sao?” Nại Cách Lý Tư chiếu lên người của tiểu Hoàng Đồng Long, tò mò hỏi trên đường đi đến thành mới dưới lòng đất.
Phỉ Lâm không biết tiểu Hoàng Đồng Thi Long có lai lịch gì, nhưng là vật cưỡi của Thủ Vọng giả đại nhân, địa vị cũng không nhỏ, thế là cẩn thận đáp lời.
“Quá bất ngờ, quá chuyên nghiệp, chưa bao giờ nhìn thấy phương pháp công thành của bọn hắn, Ác Ma cốc trước kia đã từng đánh Hàn Băng thành một lần, đều là Ác Ma thú cộng sinh quy mô lớn cầm tảng đá để ném, nhưng đá sẽ không rơi xa, không đập được mấy lần đã bị nỏ phòng thủ bắn chết. Nhưng mà những kẻ địch này vừa xuất hiện đến khi phá vỡ cổng thành, thậm chí còn chưa cần đến mười lăm phút, cổng thành ngay cả cơ hội dùng túi cát chắn cũng không có.”
Chuyện này không có gì để nói nhiều, cho dù phòng ngự tốt cũng cần người đến thực hiện, không ai phản ứng lại kịp, nói đến chuyện đối phó chỉ dư thừa.
Chủ yếu vẫn là thức ăn, nếu như đã trải qua chiến trận, thì làm sao lại để không gian đầu tống trước cổng thành được?
Muốn đối phó với loại đầu tống như thế này thì rất dễ dàng, chỉ cần chất đống tạp vật lên, để mặt đất bằng phẳng chưa tới ba thước là được, đầu tống sẽ phải chịu sự quấy nhiễu của vật chất, cho dù là đụng phải tạp vật gì, hay là dung hợp với tạp vật, đều là trí mạng.
Nhưng mà, Hàn Băng thành đã hơn một ngàn năm không trải qua công phòng chiến chính quy, cưỡng cầu bọn hắn có kinh nghiệm là điều không thực tế.
“Vậy tình hình bây giờ như thế nào rồi?” Nại Cách Lý Tư hỏi.
“May là có hang động đường hầm và An Tức phong, đa số mọi người đều đã trốn được ra ngoài, Địa Hạ thành chúng ta tạm thời thu nhận bọn hắn, nhưng mà số lượng của bọn họ quá đông, lương thực không đủ.” Phỉ Lâm lo lắng nói.
Hàn Băng thành là một thành do con người làm chủ, quy mô nhân khẩu lớn hơn nhiều so với Vu Yêu thành, khoảng chừng năm sáu vạn người.
Thánh Phong quân chỉ đầu tống tới một trăm người, phá thành dễ dàng, nhưng rất khó kiểm soát, mà Hàn Băng thành là một tòa thành ở nửa dưới mặt đất, phần chính xây ở mặt bên sườn đồi, hang động nội bộ thông suốt với bốn phía, ngoài ra còn có các đường hầm được xây dựng đặc biệt dẫn đến các khu vực trồng cây khác nhau, Thánh Phong quân hoàn toàn không thể nào phong tỏa toàn bộ được.
Thật ra sau khi Thánh Phong quân phá vỡ cổng thành, đã lập tức phát hiện ra vấn đề này, có rất nhiều người nghe được tiếng mắng chửi của thánh kỵ áo choàng đỏ: “Mẹ kiếp cả tổ tiên Lực Áo Nạp Đức nhà ngươi, địa hình như thế này mà ngươi chỉ phái ba mươi người chúng ta? Ta có thể khống chế mộ phần của tổ tiên nhà ngươi ấy!”
“Không phải nói có hơn một trăm người sao? Sao hắn lại nói có ba mươi người?” Nại Cách Lý Tư lập tức phát hiện vấn đề.
“Bọn hắn hình như chia thành hai phe, những thuẫn sĩ trọng giáp kia, mục sư và thánh kỵ là một phe, bảy mươi tên lính còn lại là một phe khác, khi thánh kỵ áo choàng đỏ đang mắng chửi người, những binh linh vẫn còn đang đánh trống reo hò, suýt chút nữa thì có nội chiến.” Phỉ Lâm nói.
Nại Cách Lý Tư trầm mặc một hồi, thở dài: “Như vậy cũng có thể phá thành, những kẻ địch này quá chuyên nghiệp, đừng giao phong chính diện với bọn hắn, lợi dụng địa hình đi.”
Phỉ Lâm gật gật đầu: “Đại nhân cao kiến, ta cũng nghĩ như vậy, lợi dụng hang động dưới mặt đất và An Tức phong đọ sức với bọn hắn, hiện tại điều lo lắng duy nhất, chính là bọn hắn đến đốt khu trồng trọt của chúng ta, vậy thì không cần đánh, chỉ cần bọn hắn có lương thực, tất cả người sống đều sẽ cột hai tay mình lại đầu hàng.”
An Cách đang bay ở phía trước đột nhiên dừng lại, hốc mắt trống rỗng chuyển lên trên người Phỉ Lâm.
Phỉ Lâm lập tức cảm thấy nguy hiểm, vội vàng xua tay nói: “Không phải ta không phải ta, là sợ bọn họ sẽ đốt.”
An Cách lúc này mới quay đầu đi.
Vùng mới giải phóng của Địa Hạ thành mà một không gian dưới đất khổng lồ, cách rất xa chủ thành, có cổng ra vào riêng của mình, có hang động thông với chủ thành, trên thực tế đã có thể tính là một Địa Hạ thành khác.
Trước kia có một vài cư dân quái gở di chuyển tới nơi này, số lượng vô cùng ít ỏi, đại khái là có mười mấy hộ giống như ở vùng núi xa xôi.
Cư dân của Hàn Băng thành trốn tới, đều được Phỉ Lâm sắp xếp ở lại nơi này, có khoảng chừng hơn một vạn người, trong mấy ngày kế tiếp, vẫn sẽ còn có nhiều dân tị nạn chạy trốn tới nơi này hơn, tổng số rất có thể sẽ đạt đến hơn gấp sáu lần Vu Yêu thành.
Vu Yêu thành cộng lại mới có năm ngàn người sống, lương thực cũng dựa theo con số năm ngàn người này để tính, nhưng mà cũng không đủ, còn phải mua lương thực của An Cách để bổ sung vào. Hiện tại một lần có đến hơn một vạn người tràn vào, thậm chí là ba vạn người, chút lương thực tích trữ của Phỉ Lâm rất nhanh đã hết sạch.