Dùng mấy túi lương thực thí nghiệm mấy lần, vẫn là cần tiêu hao năng lượng linh hồn, hơn nữa còn tiêu hao lớn hơn cả Hoàng Đồng thư, chỉ có thể nói trọng lượng của Hoàng Đồng thư quá nhẹ.
Kết quả này khiến cho Nại Cách Lý Tư có chút mất mát: “Nếu như không cần tiêu hao năng lượng linh hồn, đây thật sự coi như là thần khí, một món thần khí cũng đủ để thay đổi sự cân bằng sức mạnh của chiến trường, ngươi bỏ trang bị và nhân viên vào trong đó, kẻ địch đến trước mặt lại bất ngờ lấy ra, hoặc là trực tiếp xâm nhập vào nội bộ của kẻ địch rồi lấy ra, ai còn có thể đỡ nổi ngươi? Đáng tiếc.”
“Nếu như chỉ là như vậy, vậy thay đổi nó có ý nghĩa gì chứ? Chỉ là vì đưa ta ra ngoài? Không có ý nghĩa, đưa ta ra ngoài còn sợ sẽ biến mất, như vậy đi, ngươi cho ta mượn một chút năng lượng linh hồn, đưa vào trong sách.” Nại Cách Lý Tư nói.
An Cách chuyển một chút năng lượng linh hồn vào trong Hoàng Đồng thư, thế nhưng vừa nhấc tay mới ý thức được, vòng tay đã biến mất, nó dung nhập vào xương tay của mình. Vậy có thể chuyển năng lượng linh hồn ra từ trong xương tay hay không?
Có thể, nhưng mà chuyển hai mươi mấy viên hồn tinh, năng lượng linh hồn sẽ chạm đáy.
An Cách vẫn luôn giữ hồn tinh trong vòng tay, bắt đầu từ thần điện đến đợt thủy triều mãnh liệt vừa rồi, tổng số lượng đại khái đã có hai vạn năm hồn tinh, hiện tại chỉ còn hai mươi mấy viên? Vòng tay thay đổi vậy mà lại hao tốn hai vạn năm ngàn viên hồn tinh?
May là, hai mươi mấy viên hồn tinh cũng đã đủ dùng, Nại Cách Lý Tư ngưng ra một luồng ngọn lửa linh hồn, bay bên trên Hoàng Đồng thư, bay vào trong người của tiểu Hoàng Đồng Long, dung hợp cùng với linh hồn ban đầu.
Tiểu Hoàng Đồng Long lắc đầu vẫy vẫy đuôi, há miệng nói: “Như thế này có thể trực tiếp di chuyển được ý thức, không cần chiếu, ngươi lại bỏ sách vào lại xem, để xem ta có biến mất hay không?”
Thả sách lại An Tức cung, Nại Cách Lý Tư cũng không biến mất, điều này khiến hắn ta không khỏi cảm thán: “Vẫn là kết nối linh hồn của sinh vật bất tử các ngươi thực dụng, chiếu ý thức quá bất ổn.”
An Cách hiển nhiên nghe không hiểu nó nói cái gì, cũng không có đang nghe, bả vai hắn khẽ động ở nơi đó, cánh tay trở xuống tất cả đều tiến vào An Tức cung.
“Ngươi lại đang làm gì vậy?” Nại Cách Lý Tư hỏi.
“Trồng cây.” An Cách nói.
“Trồng cây.” Bàn tay ở trong An Tức cung, làm sao trồng cây? Nại Cách Lý Tư không hiểu thấu.
Đang còn muốn hỏi tiếp, lại đột nhiên nhớ tới, phong ấn của tháp cao không phải đã giải trừ rồi sao? Vậy chẳng phải mình có thể tự do di chuyển ở trong An Tức cung sao?
Tâm niệm vừa động, Hoàng Đồng thư trong tháp cao đột nhiên bay lên, bay ra khỏi tháp cao, di chuyển thật nhanh trong An Tức cung, rất nhanh đã đi tới nông trường.
Chỉ thấy trong nông trại, một cái xương tay lẻ loi trơ trọi đang tung bay ở nơi đó, cầm cuốc đào kênh, nắm hạt giống lên bỏ vào, đắp đất, tưới nước...
“Chết tiệt! Ngươi thăng cấp một cái tay để có thể xuyên qua hai iuFmgtḚ BidYRhQSaẞ giới, nhưng ngươi lại dùng nó để trồng rau!”
Không thể trồng rau sao? An Cách nghiêng đầu, trong nông trại có ba ngàn mẫu ruộng, trước kia không thể vào thì không tính, bây giờ có thể luồn vào, tại sao phải lãng phí?
Không để ý tới Nại Cách Lý Tư, An Cách tiếp tục thú vui trồng rau của hắn, mà trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng sẽ có người đến làm phiền hắn, thực sự có quá nhiều người bị thương, Địa Hạ thành xuất động toàn bộ thành viên đều vô cùng bận rộn.
Người am hiểu trị liệu nhất là Lệ Sa, bản thân đã từng là Quang Minh Thánh nữ, năng lực trị liệu của nàng ta hất văng mấy con Ma Pháp sư khác. Nhưng trước kia nàng ta không dùng đến ma pháp Thánh quang, bởi vì nàng ta chuyển sinh thành Vu Yêu, phóng ra ma pháp Thánh quang, nàng ta sẽ tan chảy đầu tiên.
Mãi đến khi An Cách xuất hiện, ý chí của An Cách, không ẩn chứa thêm tổn thương đối với sinh vật bất tử, cho nên mượn dùng sức mạnh của An Cách phóng ra Thánh quang thuật, sẽ không không gây hại cho mình.
Nhưng mà nàng ta chỉ có thể thi triển Thánh quang thuật cấp một, nàng ta đã suy nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như tín ngưỡng của mình không đủ thành kính, hoặc là An Cách đang hạn chế và kiểm tra nàng ta, nhưng điều chưa bao giờ nghĩ tới một nguyên nhân, đó là bởi vì An Cách cũng chỉ đủ phóng ra ma pháp cấp một.
Nhưng mà chỉ là ma pháp cấp một, cũng đã khiến nàng ta mệt mỏi rã rời, có rất nhiều thương binh, rất nhiều người không bị thương do kiếm hay thương, mà là bị thương do ngã làm trầy da, đa số mọi người đều chảy máu ở chân...
Vết thương như vậy rất phiền phức, mặc dù không phải là vết thương nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại ảnh hưởng đến hành động, còn dễ chuyển biến xấu, ở một nơi thiếu thầy ít thuốc, rất có thể sẽ chuyển biến xấu thành vết thương cần cắt chân tay đi thậm chí là trí mạng, có thể nhanh chóng là chữa trị là tốt nhất.