Nhìn thấy bọn hắn dừng lại, An Cách cũng ngừng lại, nói thật ra thì, hắn cũng có chút mờ mịt, hắn không phải là khô lâu chiến đấu, không có dục vọng muốn chiến đấu mãnh liệt, trừ phi có người đốt ruộng của hắn.
Hắn tới chỉ là vì muốn nhìn kẻ địch một chút, hắn mang theo tâm lý đến vây xem giống như ven đường có đánh nhau, tại sao đối phương vừa mới nhìn thấy mình, đã bộc phát ra địch ý chứ?
Mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ đáp trả của An Cách, trực tiếp kéo Thiên Sứ khô lâu tới trước người, chuẩn bị một đòn Thánh Quang Thiểm Diệu.
Nhưng mà sau khi đối phương dừng lại, hắn cũng kéo Thiên Sứ khô lâu lại, Thánh Quang Thiểm Diệu sẽ làm tan rã toàn bộ da thịt trên người Thiên Sứ khô lâu, mặc dù sẽ không đau, nhưng lại tạo thành xung kích và tổn thương đối với linh hồn, có thể không dùng thì cố gắng đừng dùng.
Mã Đức ở xa xa hô lên nói với An Cách ở bên này: “Khô lâu tà ác, ngươi đã làm gì với thiên sứ thánh linh? Mau buông thiên sứ ra! Nếu không ta sẽ đánh nát linh hồn của ngươi, khiến ngươi tuyệt vọng kêu rên trong Thánh quang.”
“Buông thánh linh ra! Buông thánh linh ra!” Mã Đức vừa nói xong, thánh kỵ ở sau lưng lập tức la lên theo nhịp, thật sự rất ăn ý.
An Cách nghiêng đầu, có chút mờ mịt buông Thiên Sứ khô lâu ra, tại sao hắn phải buông ra?
Bởi vì An Cách giữ chặt Thiên Sứ khô lâu, nên Thánh Quang Thiểm Diệu mới không bị phóng ra, hiện tại An Cách vừa mới bỏ tay ra, Thiên Sứ khô lâu giống như nhận được mệnh lệnh, đứng ra trước một bước, mở cánh chim ra, hai tay đẩy về phía trước.
Khi Thiên Sứ khô lâu mở cánh chim ra, Mã Đức cũng cảm thấy không ổn, liên tục hô to: “Cẩn thận! Kết trận! Thánh thuẫn điệp giai!”
Nhóm thánh kỵ được huấn luyện nghiêm túc, Mã Đức ra lệnh một tiếng, toàn bộ bọn hắn xoay người xuống ngựa, chụm lại phía sau lưng Mã Đức, người này nối tiếp người kia thành hàng.
Tên thánh kỵ cuối cùng hai tay lồng vào nhau thành hình chữ thập, một cái thành thuẫn xuất hiện trước người, sau đó bị hắn ta đẩy về phía trước, cánh tay đè lên trên lưng đồng bọn trước mặt.
Thánh thuẫn xuyên qua thân thể của đồng bọn, đi tới trước người đồng bọn, đồng bọn cũng làm theo y như cách đó, hai tay luồn vào nhau thành hình chữ thập, đội lên phía trước, từng người một đội lên, tầng tầng chồng chất lên nhau, đợi đến khi đội lên trước người Mã Đức đã biến thành một chiếc cự thuẫn cỡ lớn nặng nề.
“Chậc chậc chậc, đây cũng quá tinh nhuệ rồi, ăn ý như thế này cũng không biết bồi dưỡng bao nhiêu lâu mới thành ra được, chỉ là có chút quá ngu ngốc, lúc đầu An Cách đã kéo Thiên Sứ khô lâu lại, các ngươi lại còn bảo hắn buông tay?”
Nại Cách Lý Tư nhìn thấy quá trình này thì phá lên, e rằng cũng chỉ có hắn ta mới có thể thấy sự khó hiểu trong đó, bởi vì hắn ta hiểu rất rõ An Cách, là các ngươi bảo An Cách buông ra.
Nhưng mà tốc độ đáp trả của đối phương cũng làm cho hắn ta khá kinh ngạc, phối hợp quá ăn ý, không biết đã phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc cỡ nào, mới có thể làm đến hiệu quả như thế này, đáng tiếc là bọn hắn chết chắc rồi.
Bọn hắn không nên đơn độc xâm nhập, chỉ là mười tên kỵ sĩ cũng dám đuổi tới đây, lại càng không nên dừng lại, cũng không nên xuống ngựa, cho dù có huấn luyện nghiêm khắc đến đâu, phối hợp ăn ý đến đâu, cũng không thể xem thường một vài quy tắc cơ bản của chiến trường.
Chỉ có thể nói là, phá được Hàng Băng thành một cách dễ dàng, khiến những kẻ địch này sinh ra tâm lý ngạo mạn và khinh địch.
Thánh Quang Thiểm Diệu, một đường bạch quang lóe lên một cái, đầu tiên là chiếu lên trên những chiến mã ở phía trước kia, những chỗ chiến mã bị chiếu đến đều trực tiếp bốc hơi.
Cuối cùng, Thánh quang đánh lên trên thánh thuẫn phía trước Mã Đức, ầm! Thánh thuẫn thật dày nổ nát vụn, Mã Đức giống như va phải tảng đá, thân thể chấn động, đồng bọn sau lưng cũng chịu sự tác động này, bị đánh lăn ra ngoài.
“Thánh... Thánh Quang Thiểm Diệu?” Mã Đức đứng lên, khó có thể tin nhìn thiên sứ ở xa xa đã hóa thành tro đen tung bay.
Thật sự là Thánh Quang Thiểm Diệu, thật sự là thiên sứ thánh linh, thật sự là sức mạnh Thánh quang.
Nếu như Mã Đức là dị đoan, e rằng sẽ cảm nhận được trong những Thánh quang nhắm vào những thứ dị đoan này còn thiếu chút gì đó, đáng tiếc hắn ta không phải, cho nên trong cảm nhận của hắn ta, luồng sức mạnh này và Thánh quang không khác nhau.
Tại sao? Tại sao sức mạnh của Thánh quang lại xuất hiện ở trên người của một dị đoan? Tại sao thánh linh lại xuất thủ với bọn hắn?
Vì để làm sáng tỏ vấn đề này, Mã Đức rút trường kiếm của mình ra, chỉ về phía trước, gào lên: “Thánh kỵ tiến lên, tiêu diệt dị đoan!”