Trước kia khi đi múc nước, An Cách cũng chú ý tới những giọt nước chảy xuống từ trên tấm bia đá, nhưng lúc đó hắn chỉ là một bộ tiểu khô lâu, không nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi linh hồn bất tử biến mất, bởi vì không có ai rửa sạch, bia đá và tảng đá xung quanh giếng, càng ngày càng nhiều rêu, tro bụi cũng ngày càng nhiều, mãi đến một ngày nào đó, giếng nước khô cạn.
Bộ não năm đó của An Cách cũng không thể nghĩ đến quan hệ giữa bọn chúng, chỉ yên lặng nghĩ biện pháp tìm nước, cuối cùng tự chế tạo ra thuật Trời mưa.
Cho đến cuộc đối thoại vừa rồi của Nại Cách Lý Tư và Lư Sắt, hắn mới nghĩ đến giếng nước khô cạn, những tảng đá nhiều lỗ kia có phải là thạch tuyền không khô hay không? Hiện tại dọn dẹp sạch sẽ lỗ thủng xong, gió có thể thuận lợi thông qua lỗ thủng, quả nhiên, bọn chúng chính là thạch tuyền không khô.
Đầu Lư Sắt ong ong, vị Thủ Vọng giả đại nhân trước mắt này, giếng nước làm ruộng trong nhà cũng đều xây từ thạch tuyền không khô đắt đỏ? Đây cũng là quá có tiền rồi?
Lư Sắt sâu sắc cảm nhận được sự nghèo khó của bản thân, ủ rũ cúi đầu đồng ý hai điều kiện của Nại Cách Lý Tư, lúc này mới mượn được Thiên Sứ khô lâu.
Một đoàn người có cưỡi ngựa, có tự bay, có cưỡi rồng, có bị người cưỡi, một đường chạy tới Hàn Băng thành.
Vì để đề phòng Kiếm Thánh cướp trại, đội ngũ này của Quang Minh giáo hội đã đóng quân ở trên cánh đồng hoang, bọn hắn mang theo những chiếc lều bằng vải bạt dày, có thể ngăn cách An Tức phong quét qua, nhưng An Tức phong ở đâu cũng có vẫn khiến cho bọn hắn hứng chịu hết đau khổ, có tróc da rụng tóc, mất ngủ, đầu ngón chân hoại tử, rối loạn nội tiết, khổ không thể tả.
Bọn hắn đã gửi đi rất nhiều tin tức mong muốn được rút lui, nhưng mệnh lệnh nhận được đều là bảo bọn hắn tiếp tục thủ vững, việc quân sẽ đến ngay lập tức.
Ngày hôm đó, An Tức phong vừa biến mất, người chui ra khỏi lều không bao lâu đã thấy bóng dáng của kẻ địch, hơn ngàn người bao vây bốn phương tám hướng.
“Đề phòng! Dựng tháp phòng ngự lên.” Người của Quang Minh giáo hội không chút hoang mang, tiến vào vị trí phòng ngự của riêng mình, kẻ địch vây quanh như thế này không phải là lần đầu tiên, dù sao cũng không đánh tan được nơi đóng quân của bọn hắn.
Đến chạng vạng tối, trước khi An Tức phong nổi lên, những kẻ địch này sẽ khó khăn rút lui.
Trong doanh trại có một tảng thạch tuyền không khô, để ở nơi đó vào ban ngày, thì có thể ngưng ra nước uống đủ để cho tất cả mọi người sử dụng, cho nên không cần lo lắng thiếu nước.
Nếu như ban đêm cũng đặt ở bên ngoài, sẽ càng ngưng ra nhiều nước hơn, đủ cho tất cả mọi người tắm rửa, bởi vì sức gió của An Tức phong rất lớn, nhưng mà nước được ngưng ra từ An Tức phong có chút kì lạ, phóng thuật Tịnh Hóa lên phía trên, sẽ khiến cho nước biến thành màu đen.
Nước bình thường sau khi được tịnh hóa đáng lẽ ra phải trong sạch hơn mới đúng, cứ thế không ai dám dùng nước ngưng ra từ An Tức phong.
Uống nước gặm lương khô, mọi người tự tin rằng có thể chịu đựng được đến ngày được trợ giúp.
Nhưng mà rất nhanh, sự tự tin của bọn hắn bắt đầu dao động, trong đội ngũ của kẻ địch bỗng nhiên chui ra một thiên sứ và một bộ khô lâu, khô lâu kia không ngừng phóng ra Thánh quang cho thiên sứ, sau hai mươi mấy lần, thiên sứ mở cánh chim của mình ra.
Một luồng bạch quang đâm rách đại địa, đánh lên trên hàng rào và tháp phòng ngự của doanh trại, đánh nổ chúng thành từng mảnh.
“Thánh Quang Thiểm Diệu! Là Thánh Quang Thiểm Diệu!” Trong doanh trại vang lên tiếng kêu sợ hãi tuyệt vọng của đám người Quang Minh giáo hội, có chuyện gì, còn gì tuyệt vọng hơn so với việc thiên sứ mà mình luôn sùng bái, lại đến cho mình một phát Thánh Quang Thiểm Diệu?
“Pháp trận đầu tống, phát trận đầu tống sáng lên, quân tiếp viện tới, quân tiếp viện tới rồi!” Tâm trạng tuyệt vọng vừa dâng lên, pháp trận đầu tống đã sớm sắp xếp xong ở trong doanh trại lại đột nhiên sáng lên, kéo bọn hắn trở về từ vực sâu tuyệt vọng.
Bạch quang lóe lên, một đội nhân mã xuất hiện ở trong trận đầu tống, cầm đầu là một vị thần kỵ sĩ mặc áo giáp tinh xảo ngân bạch, thân hình cao lớn cường tráng, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười bất cần đời - là Lực Áo Nạp Đức.
Vài ngày trước khi nhận được tin tức Ma Đức chết, Lực Áo Nạp Đức mở một bình rượu nguyệt tương đã cất giữ nhiều năm.
Đó là một loại đặc sản của Tinh Linh, được chưng cất từ quả nguyệt tương tưới bằng nước nguyệt tuyền, cất vào hầm năm mươi năm trở lên, mùi rượu nồng đậm, có hương vị của ánh trăng.
Thánh Phong quân những năm nay đã bị Lực Áo Nạp Đức gần như quản lý bền chắc như thép, từ quan tiếp liệu cho đến đại đầu binh, đều bị Lực Áo Nạp Đức chỉnh đốn dễ bảo, những người không phục, hoặc là bị điều đi, hoặc là ‘hi sinh’ thất bại nhiệm vụ.