Hai nhà tạo mẫu quây quanh Chu Doãn Thịnh và Evan, thỉnh thoảng lại ghé tai thì thầm thảo luận vài câu. Một phút sau, hai người rốt cuộc thống nhất ý kiến, bày các loại công cụ hoá trang rực rỡ muôn màu ra bàn.
“Để che giấu dáng người cường tráng của các thí sinh nam, trang phục tuần này của chúng ta chính là trang phục hoàng gia thế kỷ mười bảy, váy xoè nhiều lớp và tay áo bồng lộng lẫy có thể hoàn toàn che khuất cơ bắp của họ. Các thí sinh nữ thì không cần rắc rối như vậy, họ chỉ cần mặc quần bó là rất đẹp rồi.” – Nhà tạo mẫu vừa bôi phấn nền cho thiếu niên vừa giải thích. Anh ta luôn có sự kiên nhẫn đặc biệt với những sinh vật đẹp đẽ.
“Nhưng bộ ngực của họ thì phải làm thế nào? Với cả ngực của bọn em đâu?” – Chu Doãn Thịnh lo lắng hỏi thăm.
Nhà tạo mẫu câm nín một lát, Bonnie và Jeffrey đã hi hi ha ha cười lăn lộn.
“Thí sinh nữ chỉ cần mặc một bộ áo bó ngực là được, các em thì cần mang thứ này.” – Jeffrey lấy một chiếc bra và đôi ngực giả mềm nhũn ra, cười gian như sói.
“Ôi Chúa tôi!” – Dáng vẻ hoảng sợ rền rĩ của thiếu niên khiến tất cả mọi người bật cười.
Nửa tiếng sau, nhà tạo mẫu đẩy con người đã thay hình đổi dạng hoàn toàn ra khỏi phòng thử đồ. Evan mặc một bộ áo khoác nhung đỏ phối khuy đúp, dưới mặc quần bó trắng, chân đi một đôi giày da được thiết kế tinh xảo, đường nét gương mặt được làm cứng lên trông vô cùng điển trai. Cô cầm một chiếc gậy màu bạc, đi vòng quanh tại chỗ một vòng, sau đó quỳ một gối xuống, nâng bàn tay Bonnie lên hôn, giọng điệu trầm khan hệt như đàn ông – “Quý cô xinh đẹp, tôi có có thể có vinh hạnh được mời cô nhảy một điệu hay không?”
Bonnie che miệng kêu lên một tiếng, nhảy một vòng theo sự dẫn dắt của Evan. Nếu không biết thực hư, sẽ không ai nghi ngờ giới tính của cô. Cô chính là quý tộc thời Trung Cổ bước ra từ trong tranh.
Đúng lúc này, cửa phòng thử đồ bên cạnh được mở ra, một “thiếu nữ” mặc lễ phục màu lam nhạt vô cùng lộng lẫy chậm rãi bước ra. Bởi vì quá căng thẳng và xấu hổ, đôi mắt to bị nhà tạo mẫu tô vẽ tỉ mỉ của hắn trông có vẻ ướt sũng. Hắn cẩn thận nhấc làn váy xoè rộng như đoá hoa nở rộ mà nhón từng bước chân, trông như một con nai đi lạc.
Gương mặt xinh đẹp và khí chất mộng ảo của hắn khiến người ta phải tán thán.
Đâu chỉ nhà tạo mẫu, người quay phim, kỹ sư âm thanh hay Evan, mà ngay cả Jeffrey và Bonnie đã từng tiếp xúc với không biết bao nhiêu người đẹp cũng đều sắp tan chảy. Romeo giả nữ thực sự là dịu dàng đến cùng cực, bộ ngực nõn nà kia, vòng eo nhỏ nhắn kia, khuôn mặt như thiên sứ kia, dù nhìn từ góc nào cũng không cảm thấy một chút không phù hợp nào!
Gustav là gay, không hề có hứng thú với phụ nữ, thậm chí không cứng được. Hắn vốn tưởng rằng trông thấy Romeo mặc đồ nữ, trong lòng hắn sẽ có chút gì đó khó chịu. Nhưng hắn phát hiện ra mình đã lầm. Dù Romeo mang giới tính gì, ngoại hình ra sao, hắn vẫn yêu cậu ấy, yêu cậu ấy đến không thể kiềm chế. Hắn chưa từng yêu người nào cháy bỏng đến vậy, tựa như cả thế giới này đều phai màu, chỉ có cậu ấy là tiêu điểm rực rỡ nhất.
Hắn giơ máy ảnh lên chụp mấy bức liền, thấy con búp bê mà người quản lý đạo cụ đặt trong góc, hắn cầm lấy nhét vào lòng thiếu niên, nghiêm túc dặn dò – “Tôi thử chụp mấy kiểu trước, em tạo mấy tư thế xem nào. Nhớ nhé, bây giờ em là phụ nữ, động tác của phụ nữ không thể quá thô thiển.”
Chu Doãn Thịnh từng lăn lộn trong giới giải trí và giới thời trang, biết để hấp dẫn ánh mắt của quần chúng, người trong giới có thể vứt bỏ vứt hết mặt mũi bất cứ lúc nào. Cho dù là thần tượng minh tinh theo phong cách lạnh lùng, khi người xem không ưa thích, họ cũng có thể lập tức thay đổi hình tượng thành ngôi sao hài. Tất cả đều là vì nổi tiếng.
Đây là một sân khấu ngăn nắp đẹp đẽ và rực rỡ lạ kỳ, nếu quá câu nệ hình tượng hoàn mỹ trước công chúng mà cứ giữ thể diện mãi thì bạn sẽ không bao giờ đi xa được. Có khi, bạn phải đánh đổi tất cả để lấy lòng quần chúng. Đây chính là thứ gọi là tinh thần giải trí.
Chu Doãn Thịnh biết khán giả chắc chắn sẽ rất thích chủ đề chụp ảnh tuần này, bởi vì nó đủ hài hước, đủ khó đỡ, đủ để hấp dẫn ánh mắt người xem. Mà chỉ cần thể hiện tốt ưu thế về ngoại hình của mình, hắn sẽ được càng nhiều tán thành và yêu thích. Để hoàn thành nguyện vọng của Romeo, hắn có thể làm hết sức mình, bảo hắn giả gái hoàn toàn không thành vấn đề. Hơn nữa là một người chuyên nghiệp, hắn còn muốn đóng y như thật.
Đôi tay hắn ôm búp bê, kề khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nó vào sát mặt mình. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Gustav, đôi mắt hồn nhiên ngây thơ kia trong veo như hồ nước, có thể khiến người ta đắm chìm vào trong đó.
Tư thế này chỉ kéo dài vài giây, hắn đã thả búp bê xuống, dùng tay trái kẹp eo búp bê đặt nó trước ngực, ngậm ngón trỏ tay phải vào khuôn miệng non mềm nhỏ nhắn, cố gắng mở to đôi mắt.
Đây là quyến rũ trắng trợn! Phạm luật, cục cưng à em phạm luật rất là nghiêm trọng đấy có biết không! Gustav vừa rên rỉ trong lòng vừa điên cuồng nhấn shutter, không chịu bỏ lỡ dù chỉ một hình. Hắn muốn thu thập tất cả ảnh của mèo con, chờ khi về già không thể di chuyển được nữa, họ sẽ ngồi trong phòng khách rộng rãi rồi cùng từ từ lật lại, cẩn thận hồi ức.
Trong khi hắn chụp, đám người Bonnie cũng thi nhau lôi di động ra chụp điên cuồng. Đây là hàng hiếm, là phúc lợi, không nhanh chân sẽ hết phần. Nếu không phải đã ký hợp đồng giữ bí mật với tổ làm chương trình, họ thực sự muốn lập tức chia sẻ những bức ảnh này với bạn bè.
Di động của Evan bị tổ làm chương trình thu, chỉ có thể năn nỉ Bonnie sau này gửi cho cô một bản. Cô thích phụ nữ, nhưng thấy Romeo như vậy, cô cảm thấy có lẽ mình đã bị bẻ thẳng lại rồi. Chỉ cần ngày nào Romeo cũng ăn mặc như vậy, cô nhất định sẽ yêu hắn đến sông cạn đá mòn.
Để giành được số điểm bình chọn cao, Chu Doãn Thịnh giả nai vô tội vạ, phát huy ưu thế của Romeo đến hai trăm phần trăm. Thậm chí hắn còn chu môi hôn gió với ống kính máy ảnh của Gustav.
Đôi má Gustav đỏ bừng, bộ dạng ngại ngùng lúng túng hệt như một tên nhóc mới bước chân vào đời. May mà có máy ảnh che, tất cả mọi người đều không phát hiện ra sự khác lạ của hắn. Chụp thêm vài bức ảnh riêng nữa, chắc chắn nhiệt độ trên má đã giảm, hắn mới làm bộ bình tĩnh mà khoát tay – “Xin lỗi, Romeo hoá trang thành nữ thực sự là quá đẹp. Là một nhiếp ảnh gia, tôi yêu thương và theo đuổi tất cả mọi thứ đẹp đẽ, thế nên hơi mất khống chế. Em có thể cho phép tôi giữ lại những bức ảnh này được không? Nếu như không được, tôi sẽ xoá ngay lập tức.”
Giọng điệu của hắn vừa bình thản vừa lễ phép, nhưng thực ra hắn đã căng thẳng đến nỗi đổ mồ hôi tay. Hắn rất thích bức ảnh mèo con chu môi hôn gió với hắn kia. Nếu không phải đám người kia còn ở đây, hắn nhất định sẽ nhào lên hôn lại cậu ấy.
“Không có gì, nếu mọi người thích thì cứ giữ đi, chờ cuộc thi kết thúc thì gửi cho em nữa. Lần đầu tiên em giả gái, phải giữ làm kỷ niệm.” – Chu Doãn Thịnh nở một nụ cười hào phóng.
Jeffrey và Bonnie lập tức hoan hô, những bức ảnh đáng yêu này có thể làm thành rất nhiều emo hình ảnh, nhất định sẽ lan rộng trên mạng xã hội.
Khi Evan và Chu Doãn Thịnh dắt tay nhau đi ra khỏi phòng riêng của hai người, có mấy thí sinh cũng đã hoá trang xong, đang cười nhạo lẫn nhau.
“Mau nhìn kìa, kia là ai!” – Một thí sinh nữ hét chói tai.
Mọi người sôi nổi quay đầu lại xem, trong mắt ai cũng toát ra vẻ mê mẩn. Các thí sinh nữ bị Evan mê hoặc, các thí sinh nam thì ngạc nhiên với Romeo tuyệt vời trong trang phục nữ. Tuy hắn cũng có cơ bắp, nhưng cơ bắp của hắn không hề phô trương, mà trái lại vô cùng nhẵn nhụi chắc chắn. Điều này giúp hắn dù mặc trang phục thế nào thì trông vẫn đều nhã nhặn phù hợp.
Lúc này hắn mặc một bộ lễ phục dạ hội màu xanh nhạt lộng lẫy, trông hệt như một đoá hoa diên vĩ lặng lẽ nở rộ, đôi mắt xanh biếc sáng ngời trở thành giọt sương điểm xuyết trên tên đoá hoa này, rực rỡ, sống động và đáng yêu nhường nào.
Mấy thí sinh nam tuổi xấp xỉ hắn lập tức đỏ mặt, ngập ngà ngập ngừng hỏi – “Cậu…Cậu là Romeo?” – Họ cũng mặc váy xoè dài lượt thượt, nhưng trông không hề đáng yêu chút nào, mà trái lại giống như mấy vại nước khổng lồ biết đi, vừa đồ sộ vừa buồn cười.
Lúc mấy người túm tụm lại cười nhạo lẫn nhau thì vẫn chưa thấy làm sao, nhưng khi đứng cạnh Romeo mới thấy tình thế hoàn toàn thay đổi.
“Đây đại khái chính là ví dụ cho tình huống nhân vật trong manga Nhật và nhân vật trong comic Mỹ gặp nhau ngoài đời thực, cái cảm giác tương phản về thị giác này… Ôi Chúa ơi, còn chưa chụp tôi đã cười không ngừng lại được rồi.” – Jeffrey giơ di động chụp như điên, vừa chụp vừa cười ha ha. Anh ta yêu chương trình tuần này chết mất.
Bonnie cũng không rảnh rỗi, đang chụp lia lịa một thí sinh nữ đính râu quai nón, miệng phát ra tiếng hê hê quái dị.
Chu Doãn Thịnh cảm thấy studio lúc này thực sự là loạn cào cào, nhìn đâu cũng thấy những “quý bà” làn da thô ráp như đá mài dao, vòng eo to như thùng nước, trước ngực nhét hai quả đồi giả hoành tráng và các “quý ông” có giọng nói mềm mại, tạng người nhỏ nhắn và dáng đi thướt tha lả lướt.
Hình ảnh này thực sự quá hại mắt, vì thế cứ vài giây hắn lại phải quay ra ngắm Evan hoặc chính mình để rửa mắt. Thấy vài “lady” đang đi về phía mình, hắn run miệng trả lời – “Là tôi.”
“Chúa ơi, thực sự là cậu!” – Một thí sinh nam kinh ngạc kêu lên, sau đó đột nhiên chạy mất, làm cho Chu Doãn Thịnh chẳng hiểu ra làm sao. Mà cùng ngày hôm đó, thí sinh nam này đã thổ lộ trong phòng nhật ký rằng cậu ta yêu Romeo từ cái nhìn đầu tiên, không ngờ thì ra nữ thần lại là nam thần, trái tim lập tức tan nát.
“Cậu ta làm sao thế?” – Chu Doãn Thịnh nhướn mày.
“Cậu ta bị vỡ mộng.” – Một thí sinh nam bỗng nhiên sán lại, ra vẻ bí hiểm mà thì thầm – “Romeo, hãy nói cho tôi biết, thực ra cậu là con gái, trước kia cậu che giấu giới tính đúng không?”
Chu Doãn Thịnh vạch cổ áo ra, dùng bộ ngực giả mà tàn bạo đáp lại câu hỏi của cậu ta. Thấy cậu ta vẫn nửa tin nửa ngờ, hắn bất đắc dĩ nói – “Có cần tôi vén váy lên cho các cậu xem không? Tôi nhớ các cậu đã từng trông thấy tôi mặc quần bơi mà.”
Mấy thí sinh nam vô cùng thất vọng, xấu hổ xua tay nói không cần. Nhưng họ vẫn không chịu đi, bắt đầu tán gẫu câu được câu chăng với hắn, thỉnh thoảng còn ngắm mặt hắn đến ngây người. Trước kia họ chưa từng thân mật với thiếu niên này như vậy, nhưng giờ lại chỉ vì cách ăn mặc của hắn thay đổi mà thái độ quay vút 180°. Đây quả nhiên là một thế giới trông mặt.
Ai bảo âm nhạc không có biên giới? Ít nhất kinh kịch của Trung Hoa người ngoài nghề không thưởng thức được. Sắc đẹp mới thực sự là không biên giới không khoảng cách. Chu Doãn Thịnh thở dài trong lòng, thấy John lại quay cận cảnh mặt mình, hắn ác ý chớp chớp đôi mắt ướt át với anh ta.
Mặt John tức thì đỏ bừng, suýt nữa đánh rơi cả chiếc camera đắt tiền. Thần tượng càng ngày càng tinh nghịch thì xử lý thế nào cho được!