Chương 52: Khoảng Cách Của Hai Ta: Em Là Trời Còn Anh Là Mây Xanh

Phiên bản 22764 chữ

Ngày hôm sau, hai người dậy sớm ăn sáng rồi trả phòng ở nhà nghỉ trong phố cổ.

Họ đi theo chỉ dẫn của bản đồ, tiếp tục đến tham quan một số nơi nổi tiếng ở Hội An.

Mãi cho đến trưa sau khi ăn uống xong hai người mới lại gọi xe để quay trở về khách sạn.

Vừa mới mở cửa bước vào phòng, Hà Vy thẳng tay quẳng tất cả máy ảnh, quà cáp đồ ăn và kính nón lên trên ghế sofa, cô chạy thẳng vào trong phòng ngủ, ngay lập tức thả người xuống chiếc đệm êm ái, nhắm tịt mắt để ngủ.

Chân tay cô hiện tại đang mỏi nhừ, toàn thân đau nhức ê ẩm, trưa nay nắng lên gắt quá còn suýt chút nữa thì bị say nắng.

Muốn đi chơi thêm nữa cũng không được.

Hiện tại cô chỉ muốn nằm im trên giường, không quan tâm thứ gì nữa cả, ngủ một giấc thoải mái để nạp lại sức lực.

Cô nghĩ bụng, có lẽ nào do bản thân lười vận động quá thế nên thể lực của cô mới trở nên tệ hại đến mức này nhỉ.

Lúc Hoàng Phong thay xong đồ bước vào phòng của cô thì đã thấy cô nằm ườn người trên giường, váy trên người cũng không chịu thay.

Cô mệt mỏi đến mức nghe được hắn gọi tên mình nhưng cũng lười không buồn nhúc nhích.

Hoàng Phong gọi được hai tiếng thì ngừng, hắn chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp trèo lên giường.

Hắn đỡ lấy cơ thể cô, ôm chặt cô vào lòng.

Hà Vy không mở mắt, nhưng cũng vòng tay ôm lại hắn.

Hai người cứ ôm nhau như vậy ngủ một mạch đến chiều.

Khi Hà Vy tỉnh dậy là vào lúc cô bị tiếng chuông điện thoại của mình đánh thức.

Hoàng Phong cũng bị đánh thức bởi tiếng chuông, nhưng hắn không mở mắt, chỉ hơi nheo mày lại nhưng vẫn tiếp tục ngủ.

Hà Vy vươn người ngồi dậy, với lấy chiếc điện thoại bị ném dưới đuôi giường, cô lờ mờ bắt máy, "Alô"

"Sao thế, vừa mới ngủ dậy à?" Giọng Văn Đăng ở bên kia điện thoại.

Hà Vy gãi đầu trả lời, âm thanh vẫn còn có chút ngái ngủ, "Vâng, em là bị anh đánh thức đấy.

Có chuyện gì không anh?"

Văn Đăng nghe được âm thanh như mèo kêu của cô, trái tim không chịu nổi sự đáng yêu này, thật muốn được nhìn thấy cô ngay lập tức.

"À...! anh đang tính hỏi em có muốn ra biển chơi không, Dương với Nga cũng đến đây rồi, bọn anh định sẽ đi lướt sóng hay là chơi mấy thứ trên biển.

Bọn anh đang ở ngoài này rồi, ngay gần khách sạn thôi, hai đứa có muốn đi không?"

"Được, đợi em một chút, lát bọn em sẽ ra ngay."

Cúp máy xong, cô quay lại lay lay người Hoàng Phong, "Dậy đi anh, anh Đăng vừa rủ ra biển chơi đấy."

"Không phải em đang mệt sao?" Hoàng Phong vừa rồi cũng nghe cô nói chuyện, hắn mở mắt hỏi.

"Ngủ được một giấc là em đã nạp đủ 80% thể lực rồi, em còn muốn ra biển chơi dù bay."

Dứt lời, cô liền leo xuống giường, nhanh chóng tươi tỉnh trở lại đi vào trong nhà tắm tắm rửa một trận.

Lúc hai người ra ngoài bãi biển cũng đã nhìn thấy nhóm Văn Đăng đang nằm thư giãn trên những chiếc ghế dài dưới bóng cây.

Tầm này nắng cũng đã nhạt đi dần, rất nhiều du khách cùng nhau đổ xô ra tắm biển.

Bọn họ gặp nhau thì chào hỏi một phen.

Trải qua lần gặp gỡ đánh golf hôm trước dường như bọn họ cảm thấy thân quen lên một chút, cũng không phải ngại ngùng khách sáo làm chi nữa.

Hà Vy nhìn thấy bọn họ lúc này ăn mặc vô cùng mát mẻ, thật chuẩn xác là dân đi tắm biển.

Văn Đăng và Vũ Dương thì rủ nhau cởi trần, lộ ra dáng người đầy múi vô cùng kích thích mắt nhìn.

Nhận được nhiều sự chú ý nhất có lẽ chính là Phương Nga.

Cô mặc một bộ bikini cắt xẻ màu đen vô cùng gợi cảm, làn da cô trắng noãn lại thêm mịn màng, cả ba vòng cơ thể lại vô cùng hoàn hảo đẹp đẽ.

Những du khách nam đi lướt qua không biết là vô tình hay cố ý, đều sẽ liếc mắt nhìn cô một hồi lâu.

Đến Hà Vy nhìn còn phải cảm thán một câu.

Sau đó cô không thể không nhìn lại mình, một giây sau liền lắc đầu ngán ngẩm.

Cô chỉ mặc đơn giản áo croptop và quần đùi short.

Vốn dĩ cô cũng chẳng bao giờ mặc cái gì quá mức hở hang cả, kể cả khi đi ra biển.

Hơn nữa, trước khi đi Hoàng Phong cũng đã dặn dò cô không được mặc bikini, hắn nói do cô vẫn chưa đến tuổi thành niên.

Hà Vy nhìn hắn sâu xa, thầm nghĩ còn không phải là do hắn có máu ghen hay sao.

Nhưng mà, cô lại không giấu được cảm xúc vui vẻ.

Hoàng Phong cũng giống như cô, chỉ mặc áo ba lỗ rộng rãi và một chiếc quần cộc thun.

Thế nhưng như vậy cũng không che giấu được vóc dáng khỏe khoắn và những đường nét quyến rũ trên cơ thể hắn.

Cô còn nhớ lần đầu tiên mà cô được nhìn thấy hắn khi cởi trần, lúc đó cô còn suýt chút nữa phụt cả máu mũi.

Cũng khó trách, ai bảo đây là lần đầu tiên trong đời cô có bạn trai, đã vậy người bạn trai này của cô lại còn được xếp vào hàng cực phẩm.

Phương Nga nhận ra bọn họ đang đi đến, cô hơi nhỏm người dậy khỏi ghế, tháo chiếc kính râm đang đeo ra.

Cô không kiềm chế được rung động khi nhìn đến Hoàng Phong.

"Hà Vy, lại đây ăn hoa quả này."

Văn Đăng nhanh nhẹn bưng cả đĩa hoa quả to đùng lên, ngay lập tức hấp dẫn được Hà Vy.

Cô chạy lại chỗ anh.

"Ây da, anh sao mà chu đáo thế!"

Hà Vy hí hửng đi đến cầm lấy cái dĩa, xiên một miếng dưa hấu ngọt lịm bỏ vô miệng.

Hết miếng này lại đến miếng khác, ăn vô cùng vui vẻ.

"Phong, lại đây ngồi đi." Vũ Dương vẫy tay với Hoàng Phong, anh ngồi dậy để lại một chỗ cho hắn đến ngồi.

Ba chiếc ghế dài của họ ở cạnh nhau, Hà Vy thì đang ngồi với Văn Đăng vui vẻ ăn hoa quả, Hoàng Phong ngồi cùng Vũ Dương thoái mái ngắm nhìn cảnh biển dạt dào.

Còn Phương Nga thì ngồi một mình bên cạnh, thi thoảng lại lén nhìn về phía hắn.

"Anh chị đã ra đây lâu chưa?" Hà Vy vừa ăn vừa hỏi.

"Bọn anh cũng mới ra ngồi được mấy mươi phút thôi mà, đang tính bớt nắng thêm tí nữa chúng ta cùng ra biển chơi thể thao." Vũ Dương tựa lưng vào chiếc ghế, mắt đeo kính râm, trả lời cô.

Văn Đăng vẫn bưng đĩa hoa quả phục vụ cho Hà Vy, lúc thì bảo cô ăn cái này lúc lại bảo cô ăn cái kia.

Hoàng Phong nhìn nhìn hai người họ, cũng không thèm nói gì cả.

Dù sao cô thích ăn hoa quả thì cứ để cho cô ăn.

Còn đối với Văn Đăng, hắn tự dưng cũng chẳng còn cảm giác phải đề phòng nhiều như lần đầu gặp nữa.

Chủ yếu là hắn vẫn rất tin tưởng cô, cô đã nói với hắn rằng chỉ coi Văn Đăng giống như là một người anh trai.

Vì vậy, hắn sẽ không vì ghen tuông mà tỏ ra ấu trĩ giống như những gì Văn Đăng đã làm với hắn.

"Dương, anh có đem theo lọ kem chống nắng của em không?" Phương Nga đột ngột hỏi, cô xoay đi xoay lại để tìm kem chống nắng nhưng không có.

"Kem chống nắng? Chẳng phải trước khi đi em đã bôi một lần rồi mà." Vũ Dương nhắc nhở cô, nghĩ rằng cô không nhớ là mình đã bôi rồi.

"Em đã bôi được một hai tiếng rồi, em muốn bôi lại một lần nữa.

Anh xem có ở chỗ anh không." Phương Nga cuống quýt hỏi.

Vũ Dương tháo kính ra, đành nói: "Thôi được rồi, để anh gọi người đem ra cho em."

Anh lấy điện thoại của mình gọi cho trợ lý, "Lương, cậu vào phòng tìm giúp tôi lọ kem chống nắng đem ra đây.

Mà cậu cũng ra ngoài này luôn đi, còn trông đồ cho chúng tôi.

Nhanh lên nhé!"

Vũ Dương mượn của Văn Đăng một căn phòng để tiện để đồ đạc quần áo, cho nên lúc trợ lý đem đồ đến chỗ họ chỉ mất có mấy phút.

Vũ Dương đưa lọ kem lại cho Phương Nga, sau đó gọi Lương ra một chỗ khác để bàn chuyện gì đó.

Phương Nga mở hộp kem chống nắng ra, thoa một lượt lên chân tay và cổ.

Về phần phía sau lưng, cô loay hoay một lúc cũng không biết làm sao để thoa lên được.

Lúc này cô chợt nhìn đến Hoàng Phong, hắn đang ngồi chống tay nhìn ra ngoài mặt biển xanh ngắt.

"Hoàng Phong, anh có thể giúp tôi một chút được không?"

Nghe tiếng, hắn quay lại nhìn cô, hỏi: "Sao vậy?"

Phương Nga chỉ về phía sau lưng, "Có thể giúp tôi thoa kem chống nắng lên đây không? Tay của tôi không với tới được."

Hoàng Phong nhìn hành động của cô, trầm ngâm trong giây lát, hắn nói: "Cô chờ một chút đi, đợi anh Dương quay lại rồi làm giúp cô."

"Hoàng Phong, anh lại đây xem nè, ở đây hình như có con gì đó."

Bỗng giọng nói của Hà Vy vang lên từ đằng xa, cũng chẳng biết là cô đã chạy ra bờ biển từ lúc nào.

Hoàng Phong không nói câu gì cả, cứ như vậy mà xoay lưng đi về phía của Hà Vy.

Phương Nga muốn nói nhưng lại thôi, cô nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn lạnh nhạt của hắn, cảm thấy có chút khó chịu.

Đúng lúc này Vũ Dương quay lại, anh nhìn khuôn mặt cô đang cau có nhìn lọ kem chống nắng trong tay, mở miệng hỏi: "Em đã bôi nó chưa? Có cần anh giúp cho không?"

"Không cần."

Phương Nga ngồi bật dậy, bỏ lọ kem lại trên ghế, không thèm đoái hoài gì đến Vũ Dương bỏ đi ra bờ biển.

Vũ Dương nhìn một điệu bộ ấy của cô, nheo mắt nghi hoặc.

Hà Vy nhìn thấy Hoàng Phong đi đến gần thì ngồi xuống chỉ tay vào hố cát cô vừa đào, "Anh xem ở chỗ này này, em vừa mới đào thấy con gì đó, chắc chắn nó còn ở dưới này."

Nhìn cái dáng vẻ ham chơi của cô, hắn không khỏi mỉm cười, cũng đi đến ngồi xuống nhìn, "Để anh xem nào."

Hắn dùng hai tay bới bới cát lên, nhưng bới một lúc cũng không thấy thứ gì cả.

Hà Vy thấy vậy liền đưa tay ra bới cùng với hắn.

Nom cả hai bới cát vô cùng hăng say.

"Hai đứa này, đang tìm cái gì thế?" Văn Đăng đi đến, khó hiểu cúi đầu nhìn hai người.

"Em vừa mới tìm được con gì đó anh ạ, chắc là nó chui sâu xuống dưới mất rồi." Cô ngẩng lên đáp.

Văn Đăng vỗ vỗ đầu cô, "Thôi đừng đào nữa, ra đằng kia kìa, có nhiều ốc sò to mà đẹp lắm.

Anh đưa em đi lấy xô mà đựng."

Hà Vy hai mắt liền sáng rực, "Thật à anh!? Vậy thì đi, chúng ta mau qua đó đi!"

Sau đó Hoàng Phong liền bị cô lôi đi theo sau Văn Đăng ra bìa biển.

Không bao lâu sau thì Vũ Dương gọi bọn họ quay về để ra biển.

Hà Vy vứt hết cả dép ở trên bờ cát, lúc quay lại đã thấy cô nhặt được cả một xô đầy các loại ốc biển.

Văn Đăng đưa lại chiếc xô cho trợ lý của Vũ Dương, sau đó thì cả nhóm người lần lượt di chuyển đến nơi mà những chiếc môtô nước đậu gần đó.

Có khoảng vài người hướng dẫn viên được Vũ Dương gọi tới, cũng chẳng biết là mấy chiếc môtô này được họ chuẩn bị từ bao giờ.

"Hôm nay sóng không to, thôi thì bỏ qua lướt ván đi.

Chúng ta chơi môtô nước và dù bay thôi." Vũ Dương thông báo với mọi người.

"Hà Vy, em có muốn thử dù bay kia không? Vui lắm!" Văn Đăng quay sang hỏi cô.

Hà Vy gật đầu không do dự, "Em có em có, em ra đây chỉ muốn chơi cái này thôi." Mấy thứ mà liên quan đến bay lượn hay tốc độ là mấy món mà cô cực kỳ yêu thích.

"Ok"

Sau đó, mọi người lần lượt chia nhóm với nhau.

Vẫn là cô và Hoàng Phong chơi cùng một dù, dù còn lại thì Vũ Dương và Phương Nga đi cùng nhau.

Chỉ có hai dù, cho nên Văn Đăng đành chấp nhận ngồi trên môtô nước hóng gió một mình.

Hướng dẫn viên cẩn thận mặc áo phao cho bọn họ, sau đó nói qua cho họ hiểu hơn về việc điều khiển môtô.

Những chiếc dù to và nhiều màu sắc vẫn chưa được làm phồng, nằm xẹp lép ở trên bờ.

Sau khi đã được hướng dẫn viên buộc chặt với dây dù, mọi người sẵn sàng đứng vào vị trí.

Gió biển thổi rất mạnh, xung quanh ồn ào tiếng nô đùa của khách du lịch.

Hà Vy hồi hộp quay lại nhìn Hoàng Phong, cô vặn lớn âm thanh hỏi hắn: "Anh đã chơi cái này bao giờ chưa?"

"Anh chơi rồi, em cứ yên tâm đi."

Một hồi sau, những chiếc cano bắt đầu khởi động trên mặt nước.

Bọn họ chầm chậm chạy lấy đà, sau đó cứ như vậy mà được cano kéo bay vút lên trên khỏi mặt đất.

Từng cơn gió thổi vù vù đập qua mặt, những cánh dù chao liệng theo những đường đi của cano.

Bọn họ lên cao khoảng chừng sáu mươi mét, Hà Vy có thể nhìn thấy những dãy núi chập trùng ở phía xa, mây trắng bao phủ lấy đỉnh núi, bao la bát ngát một vùng.

Cô không ngừng la hét, Hoàng Phong ở phía sau ôm chặt lấy cô, cùng với cô tận hưởng cảm giác thoải mái và thích thú vô cùng tận này.

Phương Nga yên lặng không mở miệng, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt tận hưởng của Vũ Dương ở sau lưng.

Cô nhìn về cánh dù ở phía trước, không khỏi cảm thấy có chút ghen tỵ.

Văn Đăng một mình một chiếc môtô đi phóng ở phía sau, hét lên với mọi người, "Mau lên cao nữa đi, lên thật cao mới thấy được nhiều thứ hay."

Tiếng hò hét hòa lẫn với gió biển, bọn họ cứ điên cuồng chơi như vậy mà không biết mệt mỏi.

Mãi đến khi mặt trời biến mất sau lưng chừng núi, bọn họ mới lần lượt kéo nhau trở về khách sạn.

Văn Đăng chủ động rủ Vũ Dương và Phương Nga ở lại cùng họ ăn đồ nướng.

Hà Vy rất vui vẻ mời bọn họ tụ tập trong căn hộ của hai người, họ kê bàn ghế ở cạnh chiếc bể bơi sau nhà, Văn Đăng cũng kêu người đi chuẩn bị đầy đủ đồ ăn tươi sống mang đến đó.

Văn Đăng từ bên ngoài bước đến chỗ mọi người, anh đặt hai chai rượu trắng lên trên bàn.

Vũ Dương thấy thế thì hỏi, "Sao lại không lấy rượu vang?"

"Ăn nướng thì phải uống rượu trắng thì mới đúng bài chứ, ông yên tâm là hai chai rượu này của tôi còn ngon gấp mấy lần rượu vang."

Nghe vậy Vũ Dương cũng chỉ nhún vai một cái, sau đó tiếp tục quay lại nướng thịt cùng Hoàng Phong.

Nhìn Hà Vy đang ngồi một mình ăn kem ly, Văn Đăng mở miệng nói, "Đúng rồi, ở đây có em không uống được rượu nhỉ.

Hay là em thích uống gì để anh đi lấy cho."

Hà Vy nhìn anh tủm tỉm cười, "Đừng có coi thường trẻ vị thành niên thế chứ, đối với em, rượu này chỉ như nước lọc đóng chai mà thôi."

Văn Đăng nghe được mấy lời ngạo nghễ này của cô, nhếch khóe miệng cười, "Ái chà, có khí thế quá ấy nhờ.

Thế thì lát nữa anh phải thử xem trình độ của em mới được."

"Chấp anh luôn." Cô làm một cái bật tay với anh.

Hoàng Phong quay người lại, híp mắt nhìn cô.

Một lúc sau thì Phương Nga từ trong nhà bước đến chỗ chiếc bàn, ngồi xuống cạnh Hà Vy.

Văn Đăng cũng vừa mới chạy đến giúp một tay với hai người kia.

Lúc này chỉ còn lại hai cô gái ngồi cùng với nhau.

Từng làn khói lan ra từ trong chiếc lò nướng, Hà Vy có thể ngửi thấy mùi hương thơm lừng của thịt nướng.

"Chị Nga, chị có ăn kem không?" Hà Vy thấy Phương Nga ngồi im thì tinh ý hỏi.

Phương Nga lắc đầu, "À chị không ăn, cảm ơn em."

Hà Vy ngượng ngùng cũng không biết phải nói gì nữa, cô quay đi tiếp tục ăn kem.

Phương Nga là một cô gái vô cùng xinh đẹp thu hút, nhưng qua vài lần tiếp xúc, cô lại cảm thấy chị ấy có đôi chút khó gần.

Phương Nga đưa mắt nhìn về phía ba người đàn ông đang bận rộn gần đó, đôi mắt cô chỉ nhìn sâu vào bóng lưng của một người.

Cô bỗng nhiên mở miệng tiếp chuyện với Hà Vy, "Em và Hoàng Phong....!đang ở chung một căn hộ này sao?"

Hà Vy ngập ngừng đáp, "À...!dạ vâng, dù sao thì căn hộ này cũng rất rộng rãi."

Điều này đương nhiên là Phương Nga không có ý kiến gì, nhưng thật ra, cô chỉ muốn biết vì sao quan hệ giữa hai người họ lại vô cùng tự nhiên đến thế.

Chẳng phải, Văn Đăng từng nói, Hoàng Phong là thầy giáo chủ nhiệm của cô bé này hay sao.

Hay là Văn Đăng chỉ nói đùa vậy thôi?

"Có vẻ như Hoàng Phong và em rất thân thiết với nhau nhỉ.

Anh ấy là anh trai của em sao?"

Hà Vy bất ngờ quay lại nhìn, sau đó thì không khỏi xấu hổ nói quanh co, "Thật ra, cái này...!cũng không phải.

Nói chung là chuyện này cũng có chút tế nhị, em không tiện nói ra được chị ạ."

Thật ra thì có nói chuyện này ra cũng chẳng sao, dù gì thì anh Dương chị Nga cũng chỉ là những người xa lạ đối với bọn họ.

Cô cũng sẽ không quá lo lắng về ánh nhìn của họ về mình.

Chỉ là, cô vẫn không muốn người ngoài có bất kỳ ý nghĩ đánh giá nào đối với Hoàng Phong.

Cô không hy vọng hắn bị người khác cho là đang lợi dụng mình giống như những gì mà Văn Đăng vẫn luôn cho là như thế.

Cô biết, bọn họ đều là người đã trưởng thành, sẽ không nói gì không hay về bọn họ.

Nhưng cái cảm giác bị người khác âm thầm đánh giá, nó thực sự sẽ khiến cô không thoải mái.

Thầy giáo chủ nhiệm đi du lịch với học sinh của chính mình, nghe thôi đã cảm thấy không thể chấp nhận được rồi.

Phương Nga thấy cô không muốn nói, cũng không gặng hỏi nữa.

Chỉ cười nhẹ quay đi.

Một lúc sau thì Phương Nga đứng dậy đi đến chỗ ba người kia đang nướng thịt.

Hà Vy thấy thế cũng đứng lên đi theo.

"Mọi người có cần giúp gì không?" Phương Nga lên tiếng hỏi.

"Mấy chuyện này cứ để đàn ông bọn anh làm, các em cứ ra đó đợi đi." Vũ Dương tay cầm chiếc kẹp hất hất, ga lăng nói.

Văn Đăng liếc mắt thấy Hà Vy cũng đứng ở đây, anh nhanh tay kẹp một miếng thịt đã chín đưa tới bên miệng cô, "Ăn đi này Hà Vy, thịt anh nướng ngon lắm."

Hà Vy không do dự há miệng cắn lấy miếng thịt nóng hổi vào trong miệng, thịt mềm đậm đà như tan ra ở trong miệng cô.

"Cẩn thận nóng."

Hoàng Phong nhìn cô ăn xì sụp thì nhắc nhở.

Hắn cũng tiện thể gắp thêm cho cô một miếng râu bạch tuộc, đưa đến bên miệng cho cô.

Vũ Dương cũng nhanh nhẹn gắp cho Phương Nga một miếng thịt, "Này, em cũng ăn thử đi."

Phương Nga nhìn lướt qua Hà Vy đang được hai người kia vây bên cạnh, cô nhìn miếng thịt trước mắt mình, không mấy tình nguyện mở miệng ăn nó.

Sau khi mọi thứ đều đã được nướng xong hết, bọn họ lần lượt bày đồ ăn đầy ắp lên bàn, Văn Đăng bật mở rượu, bắt đầu với bữa tối.

Không khí lúc này vô cùng vui vẻ, bọn họ vừa thưởng thức đồ ăn vừa nói chuyện không ngừng.

Bởi vì đồ ăn ướp gia vị quá là ngon, cho nên Hà Vy không nhịn được ngồi gắp liên tục.

Còn ba người đàn ông thì vẫn hăng say chúc rượu nhau hết chén này đến chén khác.

"Nào, uống thêm ly nữa đi.

Hôm nay nếu mà say quá thì cũng không cần lo gì cả, cho bọn anh ngủ luôn ở đây một đêm nhé!" Vũ Dương lại rót tiếp rượu vào ly cho từng người, vui đùa nói.

"Không được đâu." Hoàng Phong lắc đầu cười.

Hắn buông đũa xuống, cầm chén rượu trên tay.

Văn Đăng không khỏi liếc hắn một cái, miệng đang nhai thịt nhoàm nhoàm, "Sao mà chú mày nhỏ nhen thế hả! Để cho bọn anh ngủ ở đây một hôm thì ăn mất miếng thịt nào của chú mày mất à!?"

Hoàng Phong chẳng nói gì, chỉ khẽ nhếch khóe miệng lên.

"Thôi uống đi."

Ba người lại cụng ly với nhau.

Hà Vy nhìn ba gã đàn ông uống rượu đầy phóng khoáng, cô cũng mở miệng đùa một câu, "Nghe cũng được ấy nhờ, ba anh mà say thì tối cho ba anh ngủ cùng một phòng, còn em và chị Nga ngủ cùng một phòng cũng được nha."

"Đấy, phải hào phóng như Hà Vy đây mới được chứ!" Văn Đăng vỗ vào vai Hoàng Phong một cái, "Cậu vẫn còn phải trưởng thành nhiều hơn nữa cơ."

Hoàng Phong vẫn chẳng thèm lên tiếng đôi co lại với anh.

"Này, mọi người ngày mai có đi đánh golf nữa không?" Vũ Dương mở miệng hỏi.

"Sớm mai tôi có việc mất rồi, chắc là không đi được đâu." Văn Đăng trả lời.

Vũ Dương quay sang hỏi Hoàng Phong và Hà Vy, "Còn hai em thì sao?"

Hoàng Phong gật đầu một cái, "Chắc là có."

Hà Vy nhìn Vũ Dương cũng bảo, "Nếu không có gì thay đổi thì bọn em vẫn đi thôi à.

Anh Phong thích đi đánh golf ở đây lắm." Từ trước khi hai người đến Đà Nẵng, Hoàng Phong cũng đã nói qua với cô về chuyện sẽ thường xuyên đi chơi golf ở đây rồi.

Hai năm qua bận bịu công việc, lâu lắm rồi hắn mới lại có thời gian để thư giãn bản thân như lúc này.

"Ok, vậy không có gì thay đổi anh và Nga cũng sẽ tới sân golf chơi cùng các em."

Chẳng bao lâu sau thì mọi người ai nấy cũng ngà ngà say.

Hà Vy chỉ uống có mấy chén, cho nên khuôn mặt lúc này cũng chỉ hơi ửng hồng.

Chủ yếu vẫn là Hoàng Phong không cho cô uống hơn chén nào nữa, bởi vậy dù cô có muốn uống thêm cũng không được.

Văn Đăng thì có vẻ tửu lượng không được tốt cho lắm, lúc này đang say khướt gật gà gật gù ở trên bàn.

"Cái thằng nhóc nhà chú mày...!Hoàng Phong à....!Chú mày có biết là bản thân đã may mắn cỡ nào hay không!"

Văn Đăng đổ vật người về phía của Hoàng Phong, một tay khoác trịch lên cổ hắn, tay kia thì dí dí ngực hắn, vẫn không ngừng lèm bèm nãy giờ.

"Hừ hừ...!Sớm biết như vậy...!thì anh đây đã chẳng chịu chờ đợi cho đến tận bây giờ....!Để cho thằng nhóc nhà chú....!cướp đi mất bảo bối của anh đây..." Văn Đăng khổ sở mếu máo.

Mọi người nhịn cười nhìn anh, chẳng ai biết là anh đang muốn nói cái gì.

Duy chỉ có một người hiểu.

Nhưng hắn vẫn tỉnh bơ không chấp.

"Hu hu...!Hà Vy à...!em nhìn bề ngoài anh vô tư vậy thôi....ức, nhưng em có biết là trong lòng anh cũng thấy đau lắm không..." Bị chất cồn ngấm vào trong người, Văn Đăng dường như chẳng còn biết trời trăng gì, anh cứ thế mà tuôn ra một tràng.

Nhưng quả thực, trong lòng của anh lúc này, phải nói là khó chịu đến cùng cực.

Vậy mà tất cả những người ngồi ở đây, lại chỉ coi là anh đang say rượu nói nhảm.

Tự dưng bị nhắc đến tên, Hà Vy chỉ có thể lắc lắc đầu cười.

"Vậy mà mới nãy anh ấy còn nói muốn thử xem trình độ tửu lượng của em nữa đấy, giờ thì nhìn xem, chậc, say y như mấy tên bợm nhậu ấy." Hà Vy nhìn mọi người nói.

Vũ Dương chống tay vào má, đầu cũng hơi ong ong, lên tiếng, "Cái tên này rất hay ra vẻ thế đấy, uống say rồi chỉ được cái là để cho người khác phải hầu hạ mà thôi." Anh đột nhiên cười ha hả, "Ha ha, cứ đợi đến đêm xem, hắn ta kiểu gì cũng quậy tung cái phòng ngủ cho mà xem."

Mọi người cùng nhau bật cười.

Nghĩ đến cái cảnh ấy của người say, đúng là chỉ khiến cho người khác phải nhức đầu một phen.

Tiệc tàn, Vũ Dương gọi điện cho trợ lý đến để hỗ trợ vác cái tên say ngoắc cần câu này về phòng.

Anh còn không quên nói với Hoàng Phong và Hà Vy, "Cái bàn này cứ để đấy, hai em không cần phải động tay vào gì hết, biết chưa! Anh sẽ gọi người đến dọn sạch." Sau đó anh cùng với Phương Nga chào tạm biệt hai người rồi ra về.

Trước khi đi, Phương Nga vẫn lén để lại cho hắn một ánh mất cất giấu nhiều tâm tư.

Chỉ còn lại Hà Vy và Hoàng Phong, cả hai cũng đã có men rượu trong người, cho nên cũng vào trong nhà nghỉ ngơi.

Bãi chiến trường ở ngoài sân thì tạm để đấy đợi nhân viên đến dọn dẹp.

Hoàng Phong không một chút do dự nào nằm ngả người lên chiếc giường trong phòng cô.

Hắn có lẽ cũng đã mệt rồi, hắn uống nhiều hơn cô mà.

Hà Vy ngồi ở đầu giường, nhìn hắn hỏi, "Anh cũng say nhiều à? Có cần em nhờ người nấu giúp anh bát trà giải rượu không?"

Hắn chưa vội trả lời, chỉ thấy hắn hơi mở mí mắt, ngay sau đó liền kéo cả người cô đổ vào lòng mình.

Hắn ôm chặt lấy cô.

"Sao thế? Anh định ngủ luôn ở đây à?" Hà Vy nằm yên không kháng cự, hôm nay hắn say, cho nên cô đành chiều ý hắn một chút vậy.

"Hay là thế đi.

Anh hứa là chỉ ôm em ngủ vậy thôi, em tin tưởng anh được không!?" Hắn khàn khàn mở miệng.

Hà Vy không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, "Được rồi mà, em cũng chỉ là nói như vậy thôi chứ có phải là sợ anh sẽ làm cái gì em đâu.

Chỉ là ngủ không thôi thì có cái gì mà em phải ngại."

Và tất nhiên là cô vẫn luôn luôn tin tưởng hắn vô điều kiện.

Cảm giác an toàn khi ở bên cạnh hắn, cô chính là người được cảm nhận rõ ràng nhất.

"Ấy nhưng mà người anh toàn là mùi thịt nướng không kìa, anh dậy thay qua quần áo đi đã." Cô ngửi ngửi áo hắn, nồng nặc mùi rượu trộn với mùi đồ nướng.

Hoàng Phong nghe thấy thế thì liền ngồi dậy, hắn dứt khoát cởi bỏ chiếc áo cộc ra, ném nó ở dưới đuôi giường.

Hà Vy trố mắt nhìn cơ thể cường tráng ở ngay trước mặt của mình, cổ họng nghẹn một cục.

Một giây sau đó, Hoàng Phong tắt điện phòng đi, hắn kéo cô vào trong lòng mình một lần nữa, ôm chặt cô ngủ.

Cổ họng của Hà Vy cứ trượt lên trượt xuống liên tục, định nói cái gì đó nhưng cuối cùng một chữ cũng không dám thốt ra nổi.

Mặt cô đang dán vào lồng ngực trần trụi mà ấm áp của hắn, xúc cảm của lúc này chân thật hơn bao giờ hết.

Lồng ngực của cả hai đều phập phồng dữ dội, thậm chí còn có thể nghe rõ cả tiếng tim đập.

Hà Vy nghĩ là mình sắp sửa bị bốc cháy tới nơi rồi.

Cô nghĩ là mình nên đẩy hắn ra, nhưng âm thanh khác trong đầu lại nhắc nhở cô là không nên làm thế, nói rằng cứ để như vậy đi.

Cô cũng đang cảm thấy kích thích như vậy mà!

Ôi cha mẹ ơi!

Hà Vy nhắm mắt lại, bị hắn siết ở trong lòng mà cả một đêm nhộn nhạo mất ngủ..

Bạn đang đọc Khoảng Cách Của Hai Ta: Em Là Trời Còn Anh Là Mây Xanh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!