Chương 53: KHOẢNG CÁCH CỦA NGƯỜI

Phiên bản 7093 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với Đình Sương – người vẫn chưa biết mình thích gì mà nói, buổi thảo luận ở trên sân thượng ngày hôm ấy tuy mang lại cho cậu rất nhiều ảnh hưởng, nhưng cậu vẫn có đủ thời gian để chậm rãi suy ngẫm và tìm hiểu.

Còn hiện tại, Đình Sương đang có hai việc cấp bách hơn.

Thứ nhất, sinh nhật của sếp Bách sắp tới rồi.

Thứ hai, kỳ thi cũng sắp tới rồi, đầu tháng tám cậu có mấy môn phải thi, cuối tháng chín và đầu tháng mười cũng có mấy môn phải thi.

Đối với chuyện thứ nhất, bạn học Đình Sương nghĩ như vậy nè —— sinh nhật ấy mà, chủ yếu là phải thể hiện được tấm lòng hiếu thảo, nên cứ để cho anh già nhà mình chịch choẹt tận hứng một phen là hay nhất.

Cậu nhìn lịch, ngày 27 tháng 7 là vào thứ bảy.

Ưu điểm của thứ bảy đó là Bách Xương Ý thường xuyên rảnh rỗi, hơn nữa cậu cũng có thể xin nghỉ ở chỗ làm thêm. Nhưng đồng thời thứ bảy cũng có khuyết điểm, đó là Bách Xương Ý quá mức rảnh rỗi, bởi vậy cậu không tiện chuẩn bị sự bất ngờ cho anh.

Thế cho nên cơ hội duy nhất là vào sáng sớm ngày thứ bảy, vì từ sau khi có Vico, bọn họ sáng-tối đều sẽ dẫn Vico ra ngoài đi dạo.

Đình Sương quyết định, sáng sớm ngày 27 tháng 7 sẽ để cho Bách Xương Ý dắt Vico đi dạo một mình.

Buổi tối hôm 26 tháng 7, Đình Sương làm bộ chẳng biết mai là ngày gì, cậu ngồi trong thư phòng ôn tập môn thi đầu tiên của tháng tám đến tận 11h tối, sau đó bảo với Bách Xương Ý là mình mệt quá, xong cái đi ngủ luôn.

Sáng ngày 27 tháng 7, Bách Xương Ý tỉnh dậy, hôn cậu, lại bị cậu đẩy ra: “Ừm… papa, hôm nay anh dắt con ra ngoài chơi một mình nhé… em muốn ngủ thêm lúc nữa.”

Bách Xương Ý ghé vào lỗ tai cậu, nhỏ giọng hỏi: “Muốn ăn gì nào? Chút anh mua về.”

Giọng nói kia mang theo từ tính đặc trưng của lúc vừa ngủ dậy, khiến cho tim gan người ta ngứa ngáy.

Đình Sương muốn nhào lên người anh lắm luôn, thế nhưng vì bất ngờ của ngày sinh nhật, cậu vẫn cắn răng nhịn xuống, làm bộ chưa tỉnh ngủ, trở mình, lấy chăn che kín đầu: “Gì cũng được… đừng nói nữa… em buồn ngủ quá…”

Bách Xương Ý rời giường, nhẹ nhàng cầm lấy kính mắt, đeo vào rồi ra khỏi phòng ngủ, không phát sinh bất kỳ một tiếng động nào.

Đình Sương nằm trong chăn đợi một lúc lâu ơi là lâu, chẳng biết Bách Xương Ý đã đi chưa, qua mấy phút, cậu mới kéo chăn xuống một chút, thăm dò tình hình xung quanh.

Hay lắm, mục tiêu đã rời khỏi phòng ngủ.

Đình Sương rón ra rón rén xuống giường, dựa lưng vào cạnh cánh cửa phòng ngủ, thò đầu ra bên ngoài nhìn một cái.

Cửa phòng tắm ở bên cạnh mở ra, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

Chắc hẳn mục tiêu đã đi xuống tầng.

Đình Sương nhanh chóng chạy tới chỗ cầu thang, dòm từ lan can xuống dưới nhà.

Mục tiêu đang uống nước.

Móa, mục tiêu gợi cảm vồn.

Đình Sương lùi lại một chút để tránh bị phát hiện.

Dưới nhà có tiếng ngăn kéo mở ra đóng vào, chắc chắn mục tiêu đang lấy dây dắt chó.

“Gâu.”

Vico vừa nhìn thấy Bách Xương Ý lấy dây ra, cu cậu biết mình sắp được ra ngoài nên rất chi là hưng phấn.

“Yên nào.” Bách Xương Ý nhỏ giọng nói.

Vico ngừng sủa.

Qua thêm mấy phút, Đình Sương mới ngó đầu xuống, tiếp tục quan sát tình hình dưới nhà, bởi vì cậu biết Bách Xương Ý phải chờ Vico hoàn toàn bình tĩnh lại rồi mới dắt nó ra ngoài.

Mục tiêu đang đi về phía cửa.

Tiếp đó, dưới tầng vang lên tiếng mở và đóng cửa rất khẽ.

Đình Sương như một đứa bé rình lúc ba mẹ đi làm, sau đó lén lút bật TV lên xem vậy, lặng lẽ đi tới cửa sổ tầng hai, dòm ra phía bên ngoài một cái, xác nhận Bách Xương Ý đã đi thật rồi.

Chờ bóng lưng của anh biến mất ở ngoài cổng sân, Đình Sương lập tức cầm điện thoại lên hẹn giờ, hiện tại là 6h55, cậu có khoảng một tiếng để chuẩn bị. Cậu không nói cho Bách Xương Ý biết hôm nay mình không đi làm, vì vậy nếu anh muốn ăn sáng cùng với cậu, rồi lại đưa cậu tới Freesia thì chắc chắn sẽ trở về nhà trước 8h.

Đình Sương vì sự cơ trí của bản thân mà thầm reo một tiếng hoan hô trong lòng, sau đó chạy đến phòng để quần áo, mở tủ đồ mùa đông của Bách Xương Ý, lôi ra một cái túi to đùng giấu ở trỏng.

Túi đồ này cậu đã chuẩn bị xong từ lâu, tuy rằng biết thừa trong đó có cái gì, nhưng lúc lấy từng món ra vẫn cảm thấy mặt mũi nóng bừng.

E hèm, đầu tiên là một cái bờm tai thỏ xù lông.

Tiếp theo là một cái quần đùi có gắn đuôi thỏ.

Bên dưới quần đùi là một đôi tất lưới màu trắng liền đai.

Bên dưới đôi tất là cái áo ba lỗ có nơ bướm to đùng, nơ bướm có thể rút ra như lúc mở hộp quà vậy.

Tiếp nữa là một tấm thiệp chúc mừng, bên trên có viết: Chúc papa sinh nhật vui vẻ, xin mời hưởng thụ.

Cuối cùng ở dưới đáy túi, là một cái khóa hàm —— đây chính là thứ lúc trước cậu không chịu đeo.

Đình Sương đỏ mặt đứng ở trước gương, cởi áo ngủ, cầm cái tai thỏ rồi đeo vào.

Đôi tai thỏ ngoài trắng trong hồng vẫy vẫy ở trên đỉnh đầu của cậu.

**.

CMN ngại vờ lờ.

Trước giờ cậu chưa từng đeo thứ đồ chơi này.

Đâu chỉ riêng tai thỏ, mấy thứ còn lại cậu cũng chỉ từng nhìn thấy trong video thôi.

Nhất là đôi tất lưới liền đai kia, ngay cả mặc thế nào cậu cũng không biết.

Sau mấy phút nghiên cứu, thực sự chẳng biết mặc kiểu gì, Đình Sương nghĩ, hay là mở video ra học thử…

Cậu cầm lấy điện thoại di động, tìm kiếm: đàn ông thì nên đi tất lưới liền đai thế nào.

Hóa ra là như vậy…

Trước tiên là mặc áo ba lỗ và quần đùi, cuối cùng là đi tất…

Đình Sương khom lưng kéo đai lên cài, đứng thẳng người, nhìn về phía gương —— lúc này cả người cậu đều đỏ bừng, đỏ từ mang tai đến tận đầu ngón chân.

Điện thoại di động vang lên tiếng báo đầu tiên, thời gian đã trôi qua 20 phút.

Không kịp rồi.

Đình Sương cầm lấy cái khóa hàm và tấm thiệp sinh nhật, đi về phía nhà bếp.

Cậu muốn chuẩn bị xong xuôi bữa sáng trước khi Bách Xương Ý về nhà.

Sau đó, e hèm, ngồi trên bàn ăn cùng với các món khác, chờ đợi Bách Xương Ý.

Bánh mỳ nướng giòn đặt vào trong rổ mây, trứng gà luộc xong đặt vào ly đựng trứng màu trắng sứ, ba loại mứt hoa quả mỗi thứ để vào một đĩa nhỏ, cà phê và sữa bò cũng đã chuẩn bị xong.

Bữa sáng không khác ngày thường là mấy, khẩu vị của Bách Xương Ý khá cố định.

Cũng chẳng có bánh gato tráng miệng, Bách Xương Ý không thích đồ ngọt.

Tiếng chuông báo thức thứ hai đã vang lên trong lúc chuẩn bị bữa sáng, Đình Sương liếc mắt nhìn điện thoại di động một cái, hiện tại là 7h49.

Cậu đặt hết đồ ăn với khóa hàm và thiệp sinh nhật lên khay, bê tới phòng ăn.

Ngay ở thời điểm cậu vừa bước chân vào phòng ăn, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.

May ghê, kịp rồi.

Đình Sương vội vàng nhét thiệp chúc mừng sinh nhật vào trong quần đùi, quay mặt có dòng chữ “Chúc papa sinh nhật vui vẻ, xin mời hưởng thụ” ra bên ngoài, sau đó bắt đầu đeo khóa hàm lên.

Ngay lúc này, có tiếng nói chuyện của một người phụ nữ xa lạ: “Chắc Xương Ý dậy rồi nhỉ?”

Tiếp đó, một giọng nam xa lạ cũng vang lên: “Tôi cảm thấy nên gọi điện thoại cho nó trước, bà biết mà, thằng bé từ nhỏ đã thích sắp xếp thời gian ổn thỏa rồi.”

Giọng nữ bảo: “Nói trước thì còn gì bất ngờ. Hôm nay là sinh nhật của nó mà, ba mẹ đến thăm một chút cũng phải xếp lịch hẹn với thư ký hả?”

CHÚ THÍCH

[1] Weimaraner [2] Khóa hàm phiên bản Nezuko [3] Tất lưới liền đai

Bạn đang đọc KHOẢNG CÁCH CỦA NGƯỜI

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!